Thứ Tư, 24 tháng 2, 2021

Chương 2

 

 Edit: Doll

Không trở lại khu ghế lô, Ninh Sơ tự mình bắt taxi rời đi, nửa đường trời bắt đầu đổ mưa .

Xem ra khả năng phân biệt ngày nào nắng ngày nào mưa của thân thể này ngày càng chuẩn xác, cứ những ngày mưa gió, cơn đau sẽ đúng thời điểm tìm tới cậu.

Trước đây chỉ cần hai viên thuốc giảm đau là tạm ổn, hai năm trở lại đây càng ngày càng không có tác dụng, hiện tại uống năm viên mà xương vẫn đau đến co rút .

Cũng may cả cơ thể lẫn tinh thần đều đã quen với đau đớn như vậy, Ninh Sơ thở dài, nhìn mưa to dần bên ngoài cửa sổ xe, buồn bực dùng đầu đụng nhẹ trên cửa kính, trong không gian chật hẹp như bị bóp nghẹt, bỗng dưng lại nghĩ với Yến Hoài.

Vừa rồi không để ý kĩ, anh dường như trở bàn thành thục hơn rất nhiều, vẫn là bộ dáng lãnh khốc người lạ chớ gần kia.

Anh ra tay giúp đỡ làm Ninh Sơ có chút ngoài ý muốn, dù sao trong suy nghĩ của anh, hai người họ chỉ là hai kẻ xa lạ.

Nhưng cậu cũng không quá kinh ngạc vì tình cảnh này cũng không phải lần đầu xảy ra.

Vốn tưởng khi gặp lại trong lòng sẽ nhấc lên sóng to gió lớn, nhưng hiện tại cũng quanh cậu có quá nhiều việc cần quan tâm, chuyện kia như đá ném lên mặt hồi lạm gợn sóng, đã có thể xem nhẹ.

Xe taxi chạy đến cổng tiểu khu, vì biển số xe không có trong hệ thống nên cửa sắt tự đông không cho qua. Phòng bảo vệ bên cạnh thì không bóng người, hiện tại đúng là tình huống kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay.

Điện thoại trong túi đã rừng kần thư 19, cậu nhàm chán mà đếm.

"Fuck!"

Ninh Sơ bĩu môi trợn trắng mắt, mở cửa xe, hai tay kéo góc áo giáo nhau trước ngực, đội mưa to chạy vào tiểu khu.

Mưa mùa thu mang theo hơi lạnh kéo dài, nhơ giòi bọ bám vào xương, ăn hết chút nhiệt độ cuối cùng của cậu.

" Cuối cùng cũng mở được cửa, thật xui xẻo."

Đôi môi nhợt nhạt khẽ nhếch, Ninh Sơ đóng cửa vỗ nhẹ lên công tắc đèn chiếu sáng trên tường, hai mắt bị ánh sáng mạnh kích thích theo phản xạ nhắm lại, bàn tay nắm chặt tủ giày cậu cúi xuống ho khan.

Vỗ vỗ lên dạ dày vừa đau vừa lạnh, vào nhà, đem lọ thuốc cùng điện thoại ném lên sofa, rồi lại cẩn thận gỡ chiếc vòng cẩm thạch trên tay ra đặt lên bàn trà.

Tiếp đến là lê cả người ướt sũng vào phòng tắm.

Mặc dù tiểu khu này cách trung tâm thành phố rất xa, nhưng so với mức sống trung bình và hoàn cảnh của các nghệ sĩ tuyến chín khác đã xem như không tồi rồi.

Cơ sở  vật chất đầy đủ, trang trí còn mới, phòng ở tuy nhỏ nhưng được cái ở vùng ngoại thành yên tĩnh.

Điều này hẳn nhờ tới trước kia cậu cũng là một tiểu thịt tươi khá nổi, cho dù chỉ là một đóa phù dung sớm nở tối tàn.

Vào giai đoạn chuyển tiếp đó công ty đã  an bài cậu tới đây ở tạm, chờ tới khi căn trung cư ở Lan Đình Biệt Uyển được xắp xếp xong xuôi sẽ dọn vào đó.

Ai mà ngờ được, nhà còn chưa vào ở chính thức, ngôi sao đang bắt đầu cháy rực lại bị tin nóng trên internet biến thành tro tàn, bị bôi đen đến thê thảm .

Sau lúc đó, người đại diện Hàn Tu Ngôn giúp cậu thu thập cục diện một chút, công ty cũng không khai trừ cậu, bắt cậu chuyển đi. Cậu cứ sống như vậy, nhận những nhân vật ngoài lề không ai quan tâm, xem như tận tình tận nghĩa .

Nghĩ tới đây, Ninh Sơ cảm thấy nếu không gọi điện cho anh Hàn thì có chút vô lương tâm .

Cậu Đúng trước bồn tắm do dự một chút, rũ mắt bật chốt mở vòi hoa sen .

Cởi quần áo ướt gặt sơ qua, cơ thể vẫn chưa kịp ấm đã tắt nước.

Gần đây càng ngày càng lười, quả thực chẳng muốn làm chuyện gì cả.

Trở lại phòng khách đã gần mười giờ, trên màn hình di động hiển thị 24 cuộc gọi nhỡ.

Thầm khen ngợi sự kiên trì của người này, Ninh sơ lấy chiếc áo choàng lông màu xanh xám quấn quanh người, liền gọi lại.

Chưa được nửa hồi chuông...

" Ninh Sơ ! Tổ tông của tôi ơi ! Ngài còn dám nghe điện thoại ư?"

Âm thanh bên kia phát ra quá chói tai, cậu bất đắc dĩ  dời điện thoại ra khỏi tai, bấm rảnh tay:" Nói thật em không giám. Chi bằng em không nhận vai nữa."

" Cậu giám?!!" Hàn Tu Ngôn rống lên.

" Rốt cuộc không dám vẫn phải dám thôi. Anh đừng gào to quá, em đau đầu."

Cậu thực sự rất đau đầu, không chỉ có đầu mà khớp xương, dạ dày cũng đau lại còn chóng mặt, tựa hồ như bây giờ một trận mưa cũng có thể đánh tan mọi miễn dịch trên cơ thể cậu.

Vô lực mà nằm ở trên ghế sofa, nhìn chằm chằm lọ thuốc nhỏ cách đó không xa, yên lặng tính toán xem uống sáu bảy viên một lúc có thể chết hay không .

Hàn Tu Ngôn bên kia điện thoại khó thở :" Cậu đau đầu? Cậu đau đầu còn anh thì không đau à!? Cậu được lắm, tự dưng đánh con lợn Tôn Lượng hẹp hòi kia làm gì hả???"

" Hắn nói như thế nào?" Ninh Sơ đem điện thoại đặt ở bên cạnh, một tay đè lên dạ dày, một tay chống huyệt thái dương, cuộn người lại.

" Hắn nói là đi ra ngoài hít thở không khí, sảy ra chút tranh cãi nhỏ với cậu, cậu một lời không hợp liền đánh hắn, cái mặt heo kia sưng to lên."

Ninh Sơ nhắm hai mắt cười nhạo:" Chút tranh cãi nhỏ? Anh tin nổi không?"

Bên kia trầm mặc vài giây mới lên tiếng:" Người khác có khả năng sẽ tin, nhưng anh biết cái thân thể yếu ớt kia của cậu, có thể giải quyết  thì tuyệt đối sẽ không động thủ . Tên kia rốt cuộc đã làm gì với cậu?"

" ... Hắn muốn ngủ với em. Nhưng không thành công."

" Con mẹ nói!!!" Hàn Tu Ngôn hạ thấp giọng méo mỏ chửi bên kia đầu dây như thôi miên Ninh sơ.

Cậu không chống cự cơn buồn ngủ không dễ có này, rất nhiều lúc cả người đau đớn, đem khuya đều nằm trên giường trằn trọc, "ngủ" là một chuyện rất xa sỉ.

" Anh mẹ nó mang cậu đi dự tiệc để cho nhà sản xuất nhìn thấy tiềm năng của cậu, có thể cho cậu cơ hội, cư nhiên lại bị tên kia làm thất bại! Quá mẹ nó khốn nạn! Hắn ta muốn bao nuôi cậu?! Cũng không thử lấy chậu nước tiểu soi lại mặt mình xem to lớn đến đâu! Đen đủi!"

Nhàn nhạt thở dài một hơi, Ninh sơ nói:" Thôi bỏ đi, Hàn ca.  Từ sau đừng dẫn em đi mấy loại tiệc kiểu đó nữa, không nói đến những thứ khác, hiện tại trong giới giải trí còn ai đi nhìn tiềm năng nữa. Huống hồ em còn một số rủi ro. Đừng quá bận tâm nữa."

"... Chuyện này của cậu đâu có tính là khó khăn gì? So với cậu có nhiều nghệ sĩ còn gặp vấn đề nghiêm trọng hơn, bọn họ không phải vẫn ôm một đống tài nguyên đó sao? Chỉ cần 
sau lưng có người chống...aiiii..."

Đối phương lần này trầm mặc lâu hơn một chút, ngữ khí cũng mềm mỏng đi nhiều:"  Cậu cũng không để bụng chuyện tài nguyên danh lợi này. Anh cũng chẳng muốn để cậu làm loại giao dịch đó...."

" Hàn ca, em muốn ngủ." Sở Ninh chậm rãi đánh gãy lời hắn:" Lúc ăn cơm không cẩn thận uống hết một ly rượu, bây giờ mới có tác dụng..."

" Ừm, vậy cậu ngủ đi." Hàn Tu Ngôn Thở dài, dặn dò cậu.

" Ngày mai nhớ đến văn phòng Vương tổng một chuyến, là vì chuyện của Tôn Lương này. Cậu đừng lo, Hàn ca sẽ giải thích trước với Vương tổng một cách rõ ràng. Lúc cậu tới nhớ giữ thái độ tốt một chút. Còn có, hôm nay mưa, nhiệt độ hạ thấp, lát nữa cậu nhớ uống chút thuốc cảm lạnh. Chú ý một chút bằng không lại chịu tội nữa..."

" Em hiểu rồi, tạm biệt."

Tắt điện thoại, Ninh Sơ thở phào nhẹ nhõm mà ném nó lên tấm thảm cạnh ghế sofa, lười đứng dậy phá hỏng cơn buồn ngủ, cậu đơn giản bọc áo lông nằm trên sofa, mặc kệ ý thức chìm vào bóng tối.
...

Một ký ức xa xăm lọt vào giấc mơ của cậu, đó là ngày đầu tiên cậu vào cao trung ( cấp 3) cũng là lần dầu tiên cậu gặp Yến Hoài.

Danh Thành là trường học tư nhân do bà nội lừa cậu dùng rất nhiều tiền tiết kiệm tìm kiếm mối quan hệ đưa cậu vào, không có một bạn học sơ trung nào cậu quen cả. Cậu không có ở trọ trong trường nên cũng không có phòng để nghỉ trưa.

Thời điểm tan học vào giữa trưa, mọi người đều đi hết, phòng học trống không, chìa khóa tủ còn chưa được phát, cậu ngập ngừng nhìn chồng sách mới và sách câu hỏi, vẫn là ôm theo đi.

Vào thời điểm đó bà của cậu thường nói cậu là người cầu kì, cậu nghĩ điều đó cũng không sai.

Ôm sách đi được một đoạn thì cánh tay bắt đầu đau mỏi, tầng một ở trên cao nhất, theo các lớp từ nhỏ đến lớn mà đi xuống, thời điểm gian nan đi tới tầng hai, cánh tay rốt cuộc không chịu nổi sức nặng mà run run, một chồng sách như gạch mà ào ào nện xuống. Sánh nện trên cầu thang, một vài quyển đập vào cẳng chân của nam sinh chuẩn bị đi lên.

Càng tệ hơn chính là, đang trong lúc Ninh Sơ sống không còn gì luyến tiếc mà đối diện với cặp mắt đen nhánh như mực của nam sinh kia, cơ thể loang choạng  dẫm lên một quyển sách vừa khéo rơi dưới chân. Bìa sách trơn trượt khiến chân cậu hất về phía trước, trọng tâm dịch về phía sau, đôi tay ở không trung quơ loạn vài cái và ngã ngửa về phía sau trong sự kinh hãi.

Oh SHIT! phía sau là bậc thang có gạch lát nền. Chắc là sẽ gãy eo mất. Hẳn sẽ rất đau đây.

Trong giây lát tâm cậu đã như tro tàn.

Tuy nhiên, trước khi được chào hỏi thân thiết với cầu thang, cánh tay đang dơ lên của cậu bất ngờ bị nắm lấy. Nam sinh bị sách đập tới bầm tím trước mặt dùng sức mà kéo mạnh cậu về phía trước.

Cảnh tượng lúc này cũng không được lãn mạn cho lắm, hai người lôi lôi kéo kéo cũng không vững vàng, trên cầu thang lại có một đống sách vung vãi quấy rầy, cậu túm tôi tôi đẩy cậu theo quán tính một hồi lâu sau Ninh Sơ rốt cuộc bị cậu ta ấn đè lên vách tường.

Cuối cùng cũng ổn định thân thể, tránh được tình huống cúi người khó khăn.(ý của ảnh là may vì không phải chịu cảnh đau eo tới không cúi được vì ngã cầu thang đó=)))

Thời tiết tháng chín, hai người đều có chút toát mồ hôi, hơi nóng theo từng hồi thở dốc len lỏi quấn quýt lẫn nhau. Hai con mắt như vẩy mực đen trắng rõ ràng của Yến Hoài lúc này nghiêm túc nhìn cậu.

Ninh sơ có chút xấu hổ mà quay đầu đi, dùng hai tay còn bủn rủn đẩy nhẹ soái ca còn ngây người trước mặt.

" Cảm... Cảm ơn cậu nhé..."

Ai ngờ đầu óc soái ca tược hồ như không bình thường lắm, tự dưng buột miệng thốt ra một câu:" Tại sao tôi lại cứu cậu?"

Đựu! Cái này thì ai biết!!?

Ninh Sơ chớp chớp mắt, khó hiểu:" Tôi lại không sống trong đầu cậu, làm sao biết tại sao. Có lẽ ... là phản xạ có điều kiện đó. Nhìn thấy người sắp ngã liền có ý nghĩ kéo lại."

Soái ca có vấn đề về não bộ cau mày, nhỏ giọng nói thầm:" Sao có thể?"

Bộ dạng thực bối rối.

Ninh Sơ lập tức cạn lời, không hiểu sao người này lại cứ rối rắm vấn đề nhàm chán này:" Vậy thì thời điểm cậu gặp tôi mạch não đã bị chập rồi!"

Cậu vốn hay không lựa lời mà nói bậy, giờ nói ra liền hối hận, cảm thấy đối với ân nhân cứu mạng như vậy có chút không lễ phép.

Không ngờ cậu còn chưa kịp mở miệng xin lỗi thì người này liền ngẩng dầu nhìn chằm chằm cậu, sau đó nheo mắt suy tư:" Tôi cũng nghĩ vậy..."

Ninh Sơ:"???"

Ánh nắng trói chang giữa trưa mùa hè từ ban công chiếu vào, Ninh sơ ngây người trong chốc lát, khi ánh mắt tập trung trở lại, cậu đã nằm trên sofa lạnh lẽo.

Ngoài cửa sổ mưa không ngớt, trên thảm là điện thoại rung lên không biết mệt.

......................................................................................................>>Chương 3<<

Thứ Bảy, 20 tháng 2, 2021

Chương 5

 

 Edit: Doll

Hiệu xuất làm việc của Trần Thanh Nhiên hôm nay đặc biệt thấp, vậy nên không có nhiều nhân viên phải tăng ca làm việc. Sắc trời dần dần tối sầm, ngón tay Trần Thanh Nhiên máy móc mà gõ bàn phím còn tâm trí lại rơi vào thế giới riêng. Cho tới khi trong căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng bụng kêu.

Trần Thanh Nhiên đột nhiên phục hồi tinh thần, tay đẩy một cái kéo giãn khoảng cách giữa ghế và bàn làm việc, sau đó đứng lên đi tới ngồi cạnh Mộ dương trên ghế sôfa. Mộ Dương khẽ đặt tay lên bụng, mờ mịt mà nhìn Trần Thanh Nhiên .

Trần Thanh Nhiên tức khắc đau lòng, đặt bàn tay lên tay Mộ Dương:" Đói bụng rồi?"

Cậu gật gật đầu, có chút ngượng ngùng mà cúi xuống. Người luôn luôn nghiêm khắc và tận tâm với công việc như Trần Thanh Nhiên vậy mà quyết định đem công việc còn lại bỏ tới ngày mai, việc quan trọng nhất bây giờ là mang bé con đói bụng đi ăn cơm.

Sau khi hạ quyết tâm, Trần Thanh Nhiên lập tức dùng hiệu suất cao mà sửa sang lại văn kiện, tắt máy tính, thu thập đồ đạc, tắt điện văn phòng. Trước khi rời khỏi văn phòng anh còn chào một tiếng với các đồng nghiệp và sư muội, nhìn nụ cười đầy thâm ý trên mặt sư muội, Thẩm Thanh Nhiên đỏ mặt, kéo Mộ Dương rời đi .

Nhìn thân hình gầy gò của Mộ Dương, Trần Thanh Nhiên liền quyết tâm chăm cậu béo lên một chút. Ừm, muốn ăn một chút gì đó lành mạnh, không bằng tự mình xuống bếp. Trong nhà còn có không ít đồ ăn, cũng còn thịt bò đông lạnh, không cần đi siêu thị nữa. vì thế hai người nắm tay trở về nhà.

Về đến nhà, anh cởi áo khoác ngoài rồi rửa tay. Trần Thanh Nhiên nói với Mộ Dương đang ngồi trên sôfa xem ti vi :" Bây giờ anh vào nấu cơm, chờ một chút, sẽ có đồ ăn ngay ."

Hai mắt Mộ dương sáng rực lên, gật gật đầu.

Không giống những người đàn ông khác trong ngành kĩ thuật, tài nghệ nấu nướng của Trần Thanh Nhiên khá ấn tượng . Đồ ăn do chính tay anh làm, Mộ Dương hẳn là rất thích. Tuy rất tự tin với tay nghề bản thân nhưng Trần Thanh Nhiên vẫn vô cớ khẩn trương.

Một lát sau, mùi thức ăn bay vào mũi Mộ Dương. Cậu buông điều khiển từ xa xuống, đi vào trong bếp. Nhìn bóng lưng Trần Thanh Nhiên lộ ra nụ cười gần như hạnh phúc, sau đó từng bước một tới sau lưng người đàn ông đang bận rộn nấu cơm, từ phía sau ôm lấy anh.

Tay Trần Thanh Nhiên khựng lại, giọng nói mang theo một chút run rẩy không dễ phát hiện, không chắc chắn mà gọi :" Mộ Dương?" Thanh niên sau lưng không buông tay ra, mà học bộ dáng Trần Thanh Nhiên, đáp lời anh :" Thanh Nhiên."

Trần Thanh Nhiên đem rau đã xào chín bỏ vào đĩa, hỏi cậu :" Làm sao vậy?"

Mộ Dương nói :" Em vừa xem trên ti vi, khi nấu ăn thì như vậy."

Trần Thanh Nhiên đột nhiên xoay người ôm lấy Mộ Dương, đem đầu chôn ở cần cổ cậu- Mộ Dương sao với anh còn cao hơn một chút. Mộ Dương giật mình, sau đó đưa tay vỗ vỗ phía sau lưng Trần Thanh Nhiên giống như trấn an. Trần Thanh Nhiên hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu, cười với Mộ Dương :" Cơm đã chín rồi, mau đi ăn cơm thôi, đừng để bị đói."

Mộ Dương ăn hết sức vui vẻ, dùng hết những từ dùng để ca ngợi mà cậu có để khen tay nghề Trần Thanh Nhiên. Trần Thanh Nhiên nghe xong rất thỏa mãn, nhưng một bữa cơm này ăn vẫn có chút thất thần. Anh thích người vừa mới quen chỉ được một ngày này sao? Là một người đàn ông? Anh bị cong rồi? Vô số vấn đề rối rắm như vậy trong đầu anh, Mộ Dương không để ý thấy Trần Thanh Nhiên thất thần, vẫn hứng thú bừng bừng mà tán thưởng đồ ăn anh làm.

Sau khi ăn xong, Trần Thanh Nhiên bỏ bát đĩa vào trong bồn, bị Mộ Dương kéo đi xem phim truyền hình. Tuy Trần Thanh Nhiên không mấy hứng thú, nhưng anh vẫn đi bồi Mộ Dương. Trước mắt, xem tivi là một cách nhanh chóng để dạy Mộ Dương một vài thứ.

Trong ti vi, nữ chính ôm hôn nam chính. Trần Thanh Nhiên cảm thấy Mộ Dương đang nhìn chằm chằm mình, anh có chút xấu hổ hỏi cậu làm sao vậy. Mộ Dương hỏi :" Tại sao họ lại làm vậy?"

Trần Thanh Nhiên suy nghĩ một chút rồi trả lời :" Đây là cách nhưng người yêu nhau dùng để bày tỏ tình cảm."

Mộ Dương thẳng lưng lên :" Em thích anh."

Hoàn toàn ngoài dự liệu của Trần Thanh Nhiên. Anh đưa mắt nhìn xuống đôi môi có độ cong diễm lệ của Mộ Dương, ngơ ngác nói: " Anh cũng thích em."

Sau đó anh ôm lấy gương mặt Mộ Dương và hôn cậu.

Đây là nụ hôn đầu của Mộ Dương, cung là nụ hôn đầu của Trần Thanh Nhiên. Tuy có hơi trúc trắc, nhưng lại hưởng thụ ngoài ý muốn.

Anh hẳn là thích cậu. Thích cũng tốt, không ai có thể giống Mộ Dương, khiến người khác không thể rời được mắt ngay từ lần đầu tiên gặp mặt.

.............................................................................................>>Chương 6<<

Chương 1

 

 Edit: Doll

Thành phố C.

Vào ban đêm, dưới ánh đèn rực rỡ, đại sảnh tòa tháp Vọng Giang Lâu của khách sạn Hi Thiên bắt đầu nghênh đón những vị khách với trang phục hoa lệ.

Tòa tháp Vọng Giang Lâu cổ kính càng lên cao càng yên tĩnh.

Từ bãi đỗ xe đi thang máy chuyên dụng lên thẳng tầng bảy, sự ồn ào náo nhiệt dần dần biến mất thay vào đó là những ô cửa cao lớn đóng kín.

Ninh Sơ dẫm lên tấm thảm dày, không tiếng động mà bước vào toilet cuối hành lang.

Ánh sáng mờ ảo, những lư hương bằng đồng được chạm khắc tinh sảo trên tường đang đốt đàn hương. Sương trắng ít ỏi từ khe hở trên lư hương bay ra, mùi thơm không nồng cũng không nhẹ, rất thích hợp.

Tầng này ngoại trừ những người muốn ăn uống bên ngoài, nâng ly tận hưởng không gian vừa lãn mạn lại không vắng vẻ, thì những nơi khác đều yên tĩnh, cách âm rất tốt, cung không thấy bóng người nào.

Tay dùng sức mà ấn chiếc bật lửa màu bạc hai lần, nhưng chỉ có tia lửa nhỏ phát ra rồi tắt vụt.
Những ngón tay mỏng manh trắng nõn run lên bần bật, gắt gao nắm chặt chiếc bật lửa, lại ấn thêm mấy lần nữa, cho tới khi ngọn lửa yếu ớt cuối cùng cũng sáng lên.

Châm một điếu thuốc nhưng không hút mà kẹp ở ngón trỏ và ngón giữa, tay rũ bên người, tựa lưng vào tường, đầu hơi cúi và nhắm chặt hai mắt.

Khớp xương khắp người cậu đều đau đớn dữ dội, trán toát mồ hôi lạnh, cắn chặt môi lấy ra từ túi áo khoác một lọ nhỏ màu trắng.

Chưa kịp mở ra thì một giọng nói như nghẹn đờm ở cổ vang lên trong không gian yên tĩnh.

" A. Tiểu Ninh, cậu quả nhiên là ở chỗ này. Tôi nói này, cậu ra đây làm gì chứ? Trong chỗ ghế lô không phải cũng có nhà vệ sinh sao? Cậu chạy tới đây... hê hê, không lẽ là đợi tôi?"

Đem cái lọ thả lại túi áo, Sở Ninh ngước mắt nhìn vị nhà giàu mới nổi có gương mặt béo đầy dữ tợn trước mặt , ánh mắt như lưu ly, ngay cả tâm trạng cũng giống như những sợi khói mù mịt ở đây, nhàn nhạt.

" Ông suy nghĩ nhiều rồi."

Tôn Lượng không để ý tới thái độ của cậu, ngược lại, càng nhìn biểu tình hờ hững lãnh đạm trên khuôn mặt xinh đẹp của người này, ngọn lửa trong lòng cháy càng lớn, khiến người ta vừa ngứa ngáy vừa nóng ran lên. Thầm nghĩ, bữa tiệc cuối cùng đêm nay có lẽ là không thể tham dự rồi.

Gương mặt đầy thịt mỡ cười đến run rẩy, Tôn Lượng chậm rãi đến gần cậu, lời nói mang theo sự khinh thường nồng đậm.

" Diễn viên các cậu, kì thực mà nói thì rất đáng thương. Đặc biệt là loại tép riu không có ai nâng đỡ như cậu, quanh năm mệt sống mệt chết hẳn cũng không có được con số này, tôi 
nói có đúng không?"

Tôn Lương duỗi mấy ngón tay ra, nắm chắc thắng lợi mà đầy đắc ý huơ huơ :" Theo tôi, bộ điện ảnh tháng sau Trương đạo diễn khai máy, vai nam thứ tư chắc chắn là của cậu. Thù lao đóng phim cũng rất dễ nói chuyện. Thế nào?"

Ông chủ này còn rất hài hước.

Ninh Sơ dựa vào tường không nhịn được cười nhạo một tiếng. Nốt ruồi ở đuôi mắt đỏ tươi phảng phất như một giọt máu . Cậu nâng điếu thuốc kẹp ở hai ngón tay lên hút một hơi, sau đó híp mắt, cánh môi nhạt màu khẽ nhếch, đem khói thuốc phun thẳng lên gương mặt lớn gần trong gang tấc.

" Khụ khụ.... Tao thao mẹ mày ! khụ khụ..."

Tôn Lượng không kịp phòng bị lảo đảo lùi về sau hai bước, ngẩng đầu nhìn gương mặt trắng bệch sau lớp sương khói lượn lờ kia tới mất hồn, tức khắc lười bận tâm tới nhưng chuyện giả giả thật thật kia, trong mắt đầy lòng tham và dục vọng, nháy mắt chồm tới phía trước.

Đáy mắt Ninh Sơ hiện lên một tia hàn ý , nhấc chân đá mạnh vào bụng dưới Tôn Lượng, khiến hắn ta ngã nhào trên đất.

Xương bánh chè bị chèn ép, cơn đau như dao cùn mài vào xương cốt theo thần kinh chạy thẳng lên đại não, cậu hít khí lạnh rên lên một tiếng, ngón tay không thể kẹp nổi điếu thuốc lá khiến nó rơi xuống đất, bắn ra tia lửa.

" Đệt! Mày giám đá lão tử !? Cmn, lão tử sẽ lộng chết mày...!" Tôn Lượng dữ tợn bò dậy từ mặt đất.

Dáng vẻ này tuy hung ác nhưng cũng chỉ để dọa người khác, Ông chủ Tôn này béo, đông tác trì độn, sức lực tỉ lệ nghịch với thể trọng.

Ninh Sơ hơi né một chút, nắm đấm to lớn lao tới từ trực điện liền rơi vào khoảng không.

Thân thể này không chống đỡ được bao lâu, cậu muốn tốc chiến tốc thắng, cũng vung nắm tay lên, ánh mắt hờ hững, hung hăng mà đánh thẳng vào mặt Tôn Lượng, cùng lúc đó, theo động tác này, có đồ vật gì đó rơi xuống vang lên âm thanh rất nhỏ.

Chiếc lọ nhỏ màu trắng lăn trên mặt đất một đoạn ngắn sau đó va nhẹ vào một đôi giày gia thủ công màu đen rồi dừng lại.

Dựa vào vách tường hành lang dài dùng sức áp chế thân thể đau đớn, ánh mặt Ninh Sơ lạnh buốt nhìn Tôn Lượng kéo thân thể cồng kềnh lảo đảo lùi về phía sau, ngửa cái đầu để lộ gương mặt bị cậu đánh cho nước mắt dàn dụa.

Có lẽ biết đây là một kẻ ra tay tàn nhẫn, không ăn được. Tôn Lượng che gò má bên trái sưng tấy của hắn, ác độc nói:" Mẹ nó! Tiện nhân! Một đứa diễn viên tuyến mười tám bán rẻ bản thân mua vui cho người khác, cư nhiên dám động thủ với lão tử ! Chờ đó, xem xem lão tử có tìm người hành chết mày không?"

Hắn hỏa khí ngút trời, xoay người mà chạy đi.

Ninh Sơ bám chặt vào tường nhắm mắt dưỡng thần, đưa tay lên lau mồ hôi lạnh trên trán, thầm nghĩ cũng không đến mức mười tám tuyến, ít nhất cũng phải chín tuyến, lấy một chữ số như vậy, nghe rất hay.

Sau đó cậu đưa tay vói vào túi áo.

Đôi mắt đột ngột mở to.

Trống không.

Thuốc đâu?

" Cậu đang tìm cái này?" Âm thanh đột ngột vang lên, như tiếng thì thầm trong mấy bộ phim cổ trang, mang theo cảm giác khảng cách, lại đầy từ tính.

Như là sợ mình phát ra âm thanh đột ngột khiến người khác sợ hãi, còn cố tình đem giọng nói ép xuống thật thấp.

Nhưng vẫn khiến Ninh Sơ kinh ngạc.

Ban đầu cậu không có phản ứng gì, dù sao thì cậu cũng đã bảy năm không nghe thấy giọng nói này rồi, huống hồ, bảy năm trôi qua, giọng điệu, âm sắc ít nhiều đều có biến hóa, cho dù là bất cứ người nào.

Nhưng có một số thứ, luôn có thể dễ dàng mở ra những ký ức mà bạn đã cố ý lãng quê.

Ngay cả khi tai chưa kịp nghe hết câu, thân thể đã thấy khó chịu.

Yến Hoài.

Cậu ngước nhìn bạn trai đã xa cách bảy năm, đúng hơn là... bạn trai cũ, ánh mắt có chút mơ hồ.

Dáng người so với trước kia cao hơn không ít, đứng ngược sáng, một tay cắm trong túi quần, nhìn thon dài đĩnh bạt, sơ mi trắng mặc trong áo gi lê và cà vạt màu xám đậm, không dính chút bụi, nhìn có vẻ thanh lãnh tự phụ.

Ninh Sơ dời ánh mắt không cam lòng, nhìn xuống lọ nhựa trong tay anh, chống thân thể chuẩn bị cử động, cảm giác ớn lạnh cùng đau đớn từ trong xương cốt đột ngột ập tới khiến cậu trở tay không kịp, thân thể không tự chủ mà ngả về phía sau.

" Cẩn thận !" Người kia lắc mình lao tới.

Ninh Sơ nhíu mày, kêu lên một tiếng.

Cái ót đang lẽ phải ăn chút đau khổ lúc này đang được bảo hộ chặt chẽ trong lòng bàn tay ấm áp lót giữa ót của cậu và vật trang trí bằng đồng nhô ra trên tường, cái tay khác thì ôm sau thắt lưng để ổn định thân thể cho cậu.

Tựa như toàn bộ cơ thể bị ôm trong ngực anh, nhìn từ xa, đó là khoảng cách ái muội vô cùng nguy hiểm.

Hơi hé mắt, cậu nhìn thấy một đôi con ngươi đen như mực, đáy mặt mang theo tia nghi hoặc không dễ phát hiện, đang nhìn cậu chăm chú, giống như một lốc xoáy không biết có nguy hiểm không  hút cậu vào đó.

Yến Hoài, vào thời điểm người này không cười, khóe miệng mang một độ cong kiêu căng lại có vẻ lạnh nhạt.

Dựa vào quá gần, Ninh Sơ thậm chí còn ngửi thấy hương thơm thanh lãnh trên người anh, đem khói đàn hương quanh người mạnh mẽ đẩy ra, hơi thở ấm áp giao triền cùng cậu tựa hồ cũng cất chứa một chút tính xâm lược.

Đầu của cậu hơi choáng váng .

" Cậu không sao chứ?" Yến Hoài nhìn chằm chằm cậu, nhẹ nhàng mở miệng.

Ninh Sơ nhắm mắt lại hai giây, sau khi mở ra lần nữa, ánh mặt đã khôi phục sự đạm mạc thường thấy, nhìn thẳng về phía kia, phảng phất như đang nhìn một người xa lạ :" Không sao. Phiền anh đưa đồ cho tôi."

Đối phương ngẩn người, buông cậu ra, lùi về phía sau một bước, đưa lọ nhỏ kia cho cậu.

Hơi thở đang bao vây bản thân hơi lui lại một chút, Ninh Sơ mới thả lỏng mà vội vàng thở dốc hai hơi, tiếp nhận cái lọ, liếc qua chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út của bàn tay vừa đưa, rũ mắt nói :" Cảm ơn."

Không chờ người ta mở miệng cậu đã vội vàng đứng vững thân thể :" Cho tôi qua ."

Sau đó lướt qua thân thể người này, lập tức rời đi.

Bước chân phù phiếm không ổn định , cơ thể đau đớn, đầu thì choáng váng, nhưng cậu không hề nghĩ tới xin giúp đỡ, cũng không nghĩ tới việc quay đầu lại.

Cậu không quên, Yến Hoài đã sơm mất đi kí ức về cậu.

Không thể chính xác hơn khi miêu tả hai người họ bằng ba từ " Người xa lạ ".
...
Yến Hoài đứng im tại chỗ nhìn bóng dáng người rời đi chậm rãi biến mất ở chỗ ngoặt , ngón tay trái nhẹ nhàng lướt qua vết tích bị cộm trên mu bàn tay phải, hai mắt vô thần, lúc Từ Vi gọi anh cũng chưa ý thức được.

" Yến thiếu ! Yến thiếu?! Yến tổng !!?"

" Hả?" Sau vài giây Yến Hoài mới phản ứng lại, nhìn cô ta :" Ừ."

" Quả nhiên là ở chỗ này, nhà vệ sinh ở khu ghế lô bị gì hai của ngài quậy phát đến hỏng bét, tôi nghĩ ngài khẳng định sẽ không tới đó."

Động tác trên tay Yến Hoài dừng lại một chút, ánh mắt lạnh băng đảo qua :" Cô làm việc bên cạnh tôi nhiều năm như vậy, từ khi nào bắt đầu giúp tôi nhận một gì hai?"

Trái tim bỗng trầm xuống, Từ Vi sắc mặt tái nhợt, cúi đầu xuống :" Xin lỗi Yến tổng, là tôi nói sai."

" Không có lần sau."

Yến Hoài thu lại ánh mắt, rũ mắt nhìn dấu vết để lại trên mu bàn tay, lại nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, khi người nọ lãnh đạm nhìn qua, nốt ruồi đỏ ở đuôi mắt bất chợt làm tim anh đập nhanh.

Anh đột nhiên hỏi :" Cô nói... nếu hiện tại cô không thoải mái, ngã xuống trước mặt tôi. Với tính cách của tôi, tôi sẽ làm như thế nào?"

Từ Vi sửng sốt, dè dặt ngẩng đầu nhìn Yến Hoài, xác định anh không phải bởi vì một câu 
nói sai vừa rồi của cô mà đem cô xử lí mới thở phào nhẹ nhõm mà nghĩ nghĩ.

" Hẳn là... cứ để tôi nằm đó, có lẽ sẽ gọi 120? Để bọn họ sử lí?"

Dù sao cảnh ôm kiểu công chúa như trong phim truyền hình tuyệt đối không thể xuất hiện.

Yến Hoài tựa hồ vẫn không hài lòng với đáp án này:" Vậy trong nháy mắt khi cô ngã xuống thì sao? Tôi sẽ có phản ứng gì?"

" Hơ?" Từ Vi cổ quái mà chớp chớp mắt :" Chắc chắn là né tránh rồi, đại khái là do ngài sợ tôi đụng trúng ngài."

Yến Hoài khổng thể hiểu được mà liếc nhìn cô một cái.

Vị ngự tỷ cao gầy trước mặt tức khắc cười khổ :" Tôi không có ý nói ngài không thân sĩ đâu Yến tổng. Chỉ là tôi cảm thấy, trừ bỏ vài vị trưởng bối Yến gia kia, trên đời này đại khái ai ngài cũng sẽ đối sử như vậy."

Yến Hoài khổng thể hiểu được mà liếc nhìn cô một cái.

Vị ngự tỷ cao gầy trước mặt tức khắc cười khổ :" Tôi không có ý nói ngài không thân sĩ đâu Yến tổng. Chỉ là tôi cảm thấy, trừ bỏ vài vị trưởng bối Yến gia kia, trên đời này đại khái ai ngài cũng sẽ đối sử như vậy."

"..."

Nghe thư kí nhiều năm làm việc bên cạnh nói, Yến Hoài mặt không cảm xúc mà trầm mặc một lúc lâu, sau đó trong cổ họng chợt bật ra một tiếng cười, chậm rãi siết chặt ngón tay.

Đối với ai cũng đều là thái độ này?

Vậy đối với người xa lạ hẳn là cũng như vậy?

Nhưng vì sao lúc ấy, tay chân cũng thân thể anh giống như số liêu chương trình được viết trong não bộ, khắc sâu vào bản năng linh hồn, khiến ánh không khống chế nổi mà tiến lại gần?

Một chương của truyện này dài vl luôn ấy...

.............................................................................................. >>Chương 2<<

Thứ Sáu, 19 tháng 2, 2021

[ ML] Bệnh Hay Quên



 Bệnh Hay Quên


Tác giả : Kinh Cức Tiểu Hoa

Tình trạng bản gốc : Hoàn .

Tổng số chương : 63 chương .

Edit : Phương Anh ( Doll )

Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại , HE , Tình cảm , Niên hạ , Cẩu huyết , Gương vỡ lại lành , Giới giải trí , 1v1 , Mất trí nhớ

Văn án :

Gặp lại sau khi mất trí nhớ .

CP: Mỹ minh tinh ma ốm công ( Ninh Sơ) x Mất trí nhớ thâm tình tổng tài cường thụ ( Yến Hoài )

Sau khi mất trí nhớ bảy năm sau gặp lại, cho dù trong ký ức có khoảng chống thì bản năng của linh hồn vẫn vì hắn mà tràn ngập yêu thương .

Warning - Cảnh báo :

1 : Gương vỡ lại lành , vỡ đến thê thảm, lành đến tròn trịa .

2: Nhìn thấy tag " Mất trí nhớ " thì chắc chắn biết là rất cẩu huyết .

3: Pháo hôi có chút không tốt .

4: Bệnh của công không có bằng chứng y tế, mọi người không cần nhọc lòng tìm hiểu .

5: Tuyệt đối không có nguyên mẫu .

6: Công nhỏ hơn thụ một tuổi .

7:Nghề nghiệp nhân vật chỉ để phục vụ yêu đương, sẽ không miêu tả nhiều .

Nhãn: Gương vỡ lại lành, giới giải trí, HE, cẩu huyết, niên hạ, chua ngọt.

PS: Mình cuối lớp 12 rồi nên không có nhiều thời gian lắm. Lịch là 1 đến 2 chương một tuần nha. Yên tâm là truyện sẽ không drop =))

Mục lục:

Chương 1 | Chương 2 | Chương 3 | Chương 4 | Chương 5 | Chương 6 | Chương 7 | Chương 8 | Chương 9 | Chương 10 | Chương 11 | Chương 12 | Chương 13 | Chương 14 | Chương 15 | Chương 16 | Chương 17 | Chương 18 | Chương 19 | Chương 20 | Chương 21 | Chương 22 | Chương 23 | Chương 24 | Chương 25 | Chương 26 | Chương 27 | Chương 28 | Chương 29 | Chương 30 | Chương 31 | Chương 32| Chương 33 | Chương 34 | Chương 35 | Chương 36 | Chương 37 | Chương 38 | Chương 39 | Chương 40 | Chương 41 | Chương 42 | Chương 43 | Chương 44 | Chương 45 | Chương 46 | Chương 47 | Chương 48 | Chương 49 | Chương 50 | Chương 51 | Chương 52 | Chương 53 | Chương 54 | Chương 55 | Chương 56 | Chương 57 | Chương 58 | Chương 59 | Chương 60 | Chương 61 | Chương 62 | Chương 63.

Chủ Nhật, 14 tháng 2, 2021

Chương 4

 

 Edit: Doll

Khi Trần Thanh Nhiên tỉnh lại vào sáng sớm, có thói quen vươn người, anh chợt nhận thấy tay mình chạm vào một vật thể lạ. Anh nhắm hai mắt, kì quái mà sờ sờ, bỗng dưng nhớ hôm qua anh có nhặt về một thanh niên xinh đẹp lại khiến người ta đau lòng.

Mở mắt, nghiêng đầu nhìn sang, phát hiện bản thận đang chạm lên mí mắt của Mộ Dương. Lông mi của cậu khẽ run lên như một chiếc quạt nhỏ, sau đó mở mắt ra. Trần Thanh Nhiên kịp thời thu tay lại.

Ánh mắt Mộ Dương mờ mịt trong giây lát, sau khi nhận ra tình huống của mình, cậu mềm mại mỉm cười với Trần Thanh Nhiên. Trần Thanh Nhiên lúc này mới phát hiện trên khóe miệng Mộ Dương có một đôi má lúm đồng tiền, tuy không rõ ràng nhưng lúc cười rộ lên lại hết sức tươi đẹp. Đúng như cái tên anh đặt cho cậu, Mộ Dương, như một mặt trời nhỏ. Trần Thanh Nhiên âm thầm đánh giá.

Anh không tự chủ được xoa tóc đối phương một lần nữa sau đó rời giường chuẩn bị một bữa sáng đơn giản. Nhìn Trần Thanh Nhiên đã dậy, Mộ Dương cũng dụi mắt ngồi dậy, theo anh vào trong bếp. Vẫn ngồi trên chiếc ghế nhỏ đó nhìn theo bóng lưng Trần Thanh Nhiên.

Tối qua anh đã nấu sẵn một nồi cháo thịt nạc và trứng vịt bắc thảo, hiện tại chỉ cần  hâm lại là có thể ăn. Khi cháo nóng, Trần Thanh Nhiên lại cắt dưa chua, rồi gọi Mộ Dương tới ăn .

Trong lúc ăn, Trần Thanh Nhiên bắt đầu tự hỏi, khi anh đi làm Mộ Dương nên làm sao bây giờ ? Để cậu lên phố đi dạo, lại sợ cậu bị người khác khi dễ. Để cậu ở nhà một mình, lại sợ cậu nhàm chán . Thật sự là một tình thế tiến thoái lưỡng nan. Không bằng đem cậu đến chỗ làm việc... Trần Thanh Nhiên bắt đầu cân nhắc khả năng thực hiện việc này.

Lúc này, Mộ Dương đang ăn cơm vui vẻ vô tình ngẩng đầu  thấy bộ dáng cau mày nhìn chằm chằm bát cơm của Trần Thanh Nhiên . Vì thế cậu đứng lên, nghiêng mình về hướng Trần Thanh Nhiên . Mà Trần Thanh Nhiên lúc này đã tiến vào thế giới của riêng mình, không hay biết gì cả. Chờ tới khi anh chú ý , trước mắt đã bao trùm một bóng đen. Trần Thanh Nhiên ngẩng đầu lên, Mộ Dương đưa tay cẩn thận xoa nhẹ hai đầu lông mày anh, nói :" Thanh Nhiên, đừng cau mày."

Trái tim yếu ớt của anh lại chịu thêm một kích trí mạng. Trần Thanh Nhiên nắm lấy tay Mộ Dương :" Được, Thanh Nhiên sẽ không nhíu mày." Sau đó anh nói :" Hôm nay cùng anh tói phòng làm việc nhé?"

Mộ Dương hẳn không rõ phòng làm việc là gì nhưng hiểu được hôm nay có thể đi cùng với Trần Thanh Nhiên, trên mặt liền vui vẻ.

Trần Thanh Nhiên tham ra vào lĩnh vực phát triển phần mềm, sau khi tốt nghiệp đại học, một người bạn đứng ra đầu tư và thành lập một studio. Một số người quan hệ tốt và muốn bắt đầu kinh doanh cũng tham gia. Lam công việc chính mình làm chủ rất tốt, có đôi khi khá mệt mỏi nhưng lại rất thoải mái. Nên Trần Thanh Nhiên có mang theo một người đi làm cũng chẳng ai nói gì.

Bước vào phòng làm việc, Trần Thanh Nhiên rót cho Mộ Dương một chén nước, lại đưa cho cậu một cái máy chơi game, dạy cậu chơi game. Mộ Dương rất hứng thú nên học rất nhanh, cầm máy chơi game ngồi ở ghế sôfa nhỏ bên cạnh, hết sức chuyên chú mà chơi tiếp.

Trần Thanh Nhiên yên tâm, mở máy tính bắt đầu làm việc. Ước chừng một tiếng sau, Trần Thanh Niên duỗi cái eo lười hoạt động cổ, quay đầu liền đối diện ánh mắt Mộ Dương. Mộ Dương chăm chú nhìn anh.

" Có chuyện gì sao?" Trần Thanh Nhiên cảm thấy hai má hơi nóng.

" Thanh Nhiên đẹp trai." Đối phương nghiêm túc trả lời.

Trong nháy mắt, máu toàn thân dường như dồn hết lên mặt Trần Thanh Nhiên. anh có chút ngượng ngùng gãi gãi cái ót, nói với Mộ Dương :" Mộ Dương đẹp nhất ."

Đúng lúc này có người gõ cửa. Trần Thanh Nhiên dựa lưng vào ghế, hít thở sâu vài cái rồi mới lên tiếng để đối phương tiến vào. Người vào là một cô gái xấp xỉ tuổi Trần Thanh Nhiên ,là sư muội cùng trường với anh, sau khi tốt nghiệp thì chọn tới đây làm việc. Đật tài liệu cần đưa lên bàn làm việc, cô mới chú ý tới Mộ Dương đang ngồi trên ghế sôfa.

Cô kinh ngạc nhìn Mộ Dương, Mộ Dương mỉm cười với cô một cái. Cô gái kêu lên ngay lập tức :" Sư huynh, sao em không biết anh có một ngươi bạn đẹp trai như vậy?" Bộ dáng kinh diễm của sư muội làm Trần Thanh Nhiên có chút khó chịu, giống như bảo bối trân quý mình phát hiện bị người khác nhìn trộm vậy.

Nghiêng đầu nhìn thoáng qua Mộ Dương đang không tự giác mà phát ra mị lực, như bị ma sui quỷ khiến, Trần Thanh Nhiên sâu kín nói: " Em đương nhiên không biết, đây là bạn trai mới của anh ."

Sư muội hoảng sợ, nhìn Trần Thanh Nhiên mà nói không nên lời :" Sư huynh, bạn trai anh thật đẹp." Sau đó chạy chối chết, đánh mất ý định để Trần Thanh Nhiên giới thiệu Mộ Dương cho cô. Đùa à, đó là bạn trai Trần Thanh Nhiên.

Sau khi sư muội bỏ chạy, Trần Thanh Nhiên cũng rối loạn. Bình thường hồi tiểu học anh vẫn thích con gái, tại sao đối với người vừa quen được một ngày lại.... Bản thân anh bị bẻ cong? Đây chính là nhất kiến chung tình? Anh lại dùng vận tốc ánh sáng thích một chàng trai?

Nghĩ đến Mộ Dương đơn thuần không biết gì về suy nghĩ của anh, Trần Thanh Nhiên đau khổ vỗ đầu. Đến tột cùng là làm sao vậy ?


..............................................................................................>> Chương 5<<

Chủ Nhật, 7 tháng 2, 2021

Chương 3

 

 Edit: Doll

Trong phòng Trần Thanh Nhiên là một chiếc giường lớn với đệm dày và chăn gối đầy đủ. Anh bước tới vỗ vỗ gối đầu mềm xốp sau đó quay đầu nhìn Mộ Dương, lại thấy cậu ngơ ngác không đến gần. Vì thế Trần Thanh Nhiên đi tới cạnh, anh nhận thấy trong mắt người kia mang theo một chút hoảng loạn cùng bất an.

Trần Thanh Nhiên lập tức hiểu được trong lòng Mộ Dương suy nghĩ cái gì, đã lang thang bên ngoài nhiều năm nhưng cậu lại không hiểu được ấm lạnh của thế giới bên ngoài. Hơi ấm chưa từng nhận được lại bỗng nhiên hiển hiện trước mắt khiến cậu do dự không giám nhận. Trong lòng Trần Thanh Nhiên chua sót dày đặc, anh kéo Mộ Dương đến ngồi bên mép giường, cười trấn an với cậu.

Mộ Dương cũng cười, khóe miệng vẫn cong lên độ cong xinh đẹp nhưng trong đôi mắt to kia còn ẩn sâu chút lo lắng. Cậu không nằm luôn lên giường mà câu nệ ngồi yên bên mép giường.

Trần Thanh Nhiên lấy máy sấy tóc ở tủ đầu giường ra, cắm điện, quỳ sau lưng Mộ Dương. Anh đặt tay lên vai Mộ Dương, hỏi :" Anh sấy tóc cho em nhé? Để như vậy rất dễ sinh bệnh."

Hơi thở nóng bỏng phả vào lỗ tai Mộ Dương, Trần Thanh Nhiên thấy vành tai cậu giống với động vật nhỏ, khẽ run lên một chút rồi hơi đỏ lên, cậu khẽ gật đầu. Trần Thanh Nhiên bất giác mỉm cười, khẽ vuốt mái tóc ướt của Mộ Dương rồi bắt đầu sấy.

Sau khi đem mái tốc đen mềm mại của Mộ Dương sấy khô, Trần Thanh Nhiên vỗ vỗ chăn đệm, nói với Mộ Dương :" Không phải là buồn ngủ sao? Mau nằm xuống ngủ đi."

Cậu thanh niên quay đầu lại, hai mắt long lanh, cắn chặt môi do dự. Một lúc sau, cậu đầy chờ mong mở miệng :" Em cũng muốn giúp anh... sấy tóc. Nó rất thoải mái."

Trần Thanh Nhiên có chút kinh ngạc, tuy rằng sợ Mộ Dương bị thương nhưng anh lại không đành lòng đánh vỡ sự tò mò của cậu với những thứ mới mẻ. Anh dịch tới bên cạnh Mộ Dương, hai người dựa sát vào nhau, kiên nhẫn dạy cách sử dụng máy sấy  và làm mẫu vài lần cho cậu. Mãi cho tới khi Mộ Dương tỏ vẻ đã học xong, nóng lòng muốn thử.

Trần Thanh Nhiên mang theo sự vui vẻ không biết từ đâu xoay lưng lại, để Mộ Dương giúp anh sấy tóc. Trong mắt Trần Thanh Nhiên, Mộ Dương thật sự rất thông minh, sấy tóc thập phần thành thạo. Một lúc sau, Mộ Dương tắt máy sấy tóc để qua một bên. Trần Thanh Nhiên ngồi dậy, cất máy sấy tóc, nhìn cậu thanh niên. Làn da trắng nõn của cậu nhiễm một tầng ửng đỏ, có vài phần đắc ý nhìn anh. Có chút giống trẻ con chờ được thưởng kẹo, Trần Thanh Nhiên nghĩ thầm.

Vì vậy anh không nhịn được, kéo Mộ Dương ôm vào lòng. Trần thanh Nhiên chỉ cảm thấy trong nháy mắt, khi anh ôm thanh niên gầy gò này vào lòng, hai má lập tức nóng lên. Sau khi buông ra, cậu vô tội nhìn anh, rồi nhíu mày hỏi :" Sao anh lại đỏ mặt?"

Trần Thanh Nhiên ho khan một tiếng, đáp :" Máy sấy bật có chút nóng ."

Mộ Dương cái hiểu cái không mà " A" một tiếng.

Trần Thanh Nhiên có chút chột dạ, vội vàng vén chăn chui vào. Mộ Dương suy nghĩ một chút, cuối cùng hạ quyết tâm, học Trần Thanh Nhiên chui vào ổ chăn. Anh thở dài nhẹ nhõm một hơi, duỗi tay tắt đèn đầu giường. Căn phòng chìm vào bóng tối, chỉ còn ánh sáng mờ ảo hắt qua rèm cửa.

Trần Thanh Nhiên không ngủ luôn giống mọi khi mà cố ý thả nhẹ hơi thở, cảm nhận hơi thở người nằm kế bên. Hơi thở Mộ Dương có chút dồn dập, tiến lại bên người anh cọ tới cọ lui, cuối cùng thì tựa luôn vào người Trần Thanh Nhiên.

Trần Thanh Nhiên lưỡng lự không đến nửa giây liền dơ tay ôm lấy bả vai đối phương. Thân thể đối phương cứng đờ rồi từ từ thả lỏng.

" Anh thật tốt." Trần Thanh Nhiên nghe thấy Mộ Dương nói như vậy.

" Em chưa biết nên gọi anh là gì."

" Anh tên Trần Thanh Nhiên , em cứ gọi anh là Thanh Nhiên đi."

" Thanh Nhiên."

Anh nghe được thanh âm chứa đầy ý cười của Mộ Dương, ừ một tiếng. Mộ Dương không biết mệt mà liên tục gọi Thanh Nhiên , anh không hề mất kiên nhẫn mà đáp lại từng câu.

" Em có thể ở đây được không? Em rất lo lắng... rất nhiều người... hình như không thích em."

Trái tim Trần Thanh Nhiên lập tức mềm nhũn. Anh có thể tưởng tượng được cuộc sống trước đây của Mộ Dương, vậy mà cậu vẫn như một thiên sứ đơn thuần tốt đẹp.

" Em có thể ở đây mãi mãi. Sẽ chẳng có ai không thích em." Anh nói, tăng sức lực, ôm chặt Mộ Dương.

Chẳng mấy chốc, anh nghe thấy hô hấp của Mộ Dương dần dần an ổn. Theo nhịp thở của cậu, Trần Thanh Nhiên cùng dần chìm vào giấc ngủ.

................................................................................................ >> Chương 4<<

Thứ Năm, 4 tháng 2, 2021

Chương 2

 

 Edit: Doll

Hai người nắm tay nhau trở về nhà.

Tiểu khu Trần Thanh Nhiên thuê nhà đã lắp đặt hệ thống sưởi, khi mở cửa ra, ập vào mặt đầu tiên là luông hơi ấp áp phả vào mặt. Thanh niên được anh nhặt về hương phấn cởi giày dẫm lên thảm trải sàn, quay đầu lại cười rạng rỡ với Trần Thanh Nhiên :" Được rồi, thật ấm áp."

Anh cũng tặng lại thanh niên một nụ cười tươi sau đó sách ma lạt thang vào phòng bếp.

Trần Thanh Nhiên bỏ hai phần ma lạt thang vào hai cái bát riêng biệt, cầm hai đôi đũa. Vừa ra tới anh đã thấy thanh niên ngoan ngoãn ngồi trước bàn ăn, nhìn mình đầy mong đợi.Trái tim Trần Thanh Nhiên chợt rung động.

Anh ngồi xuống bàn, đem một bát đẩy về phía thanh niên. Đối phương cẩn thận chạm thử vào bát trước, xác định không nóng mới cầm bát lên ăn.

Thực ra rất thông minh, Trần Thanh Nhiên nghĩ.

Sau khi ăn được vài miếng, Trần Thanh Nhiên hỏi :" Em tên gì?"

Người thanh niên cao hứng ngẩng lên, suy nghĩ một lúc cậu lắc đầu, ánh mắt có chút ảm đạm. Không có tên sao? Trần Thanh Nhiên thầm nhủ.

" Không có gia đình?" Cậu lại lắc lắc đầu, trong đôi mắt đẹp phủ kín một tầng ủy khuất. Trần Thanh Nhiên do dự một chút :" Em có nguyện ý để anh chăm sóc em không?"

Cậu hơi nghiêng đầu, tựa hồ ngẫm lại ý tứ trong lời nói của Trần Thanh Nhiên, một lúc sau, con ngươi sáng lên giống hệt như một giải ngân hà thu nhỏ. Vì vậy, Trần Thanh Nhiên càng thêm chắc chắn hơn với quyết định của mình.

Anh lại ăn thêm vài miếng, nói :" Chúng ta gặp nhau vào một buổi mùa đông chạng vạng tối, em cười y như mặt trời nhỏ, vậy anh có thể gọi em là Mộ Dương không?"

Cậu gật đầu, mỉm cười :" Vâng, Mộ Dương."
Hai người nhanh chóng ăn xong bát lẩu cay thơm phức, Trần Thanh Nhiên đem bát vào nhà bếp rửa.

Thời điểm rửa bát, anh nhìn qua lớp kính cửa sổ thấy Mộ Dương ngồi trên ghế nhỏ trong phòng bếp, nâng má nhìn anh bận việc, trên gương mặt thanh tú chứa đầy lệ thuộc. Anh chợt cảm thấy ba năm trước một mình sinh hoạt, không hiểu bản thân làm sao vượt qua được.

Sau khi dọn dẹp xong, Trần Thanh Nhiên và Mộ Dương ngồi trên ghế sofa cùng nhau xem phim truyền hình. Hai người cùng nhau trò chuyện về một ít tình tiết trên TV, Trần Thanh Nhiên tiện thể phổ cập khoa học một số đồ vật cho cậu. Anh cảm thấy Mộ Dương thật thông minh, bởi vậy, hắn càng thêm đau lòng cho Mộc Dương. Mà bản thân anh cũng rất tò mò, vì sao anh lại có ý muốn bảo vệ che trở cho người mới quen biết không đến một ngày này.

Khoảng chừng 9 giờ, Trần Thanh Nhiên phát hiện Mộc Dương ngáp mấy cái như mèo con, hai mắt nhìn chằm chằm TV cũng có chút vô thần.

Trần Thanh Nhiên đẩy đẩy cậu, hỏi cậu có muốn tắm rửa không. Mộ Dương yếu ớt gật đầu. Anh để cậu dựa vào ghế sofa, chuẩn bị quần áo ngủ và khăn tắm, đồng thời lấy một bộ đồ vệ sinh cá nhân mới Khi chuẩn bị nước trong phòng tắm, Trần Thanh Nhiên hưng phấn một cách khó hiểu.

Thời điểm Mộ Dương vào phòng tắm để tắm rửa, thì Trần Thanh Nhiên ngồi trong phòng khách xem TV. Rõ ràng hai mắt đang dán vào TV nhưng anh cảm nhận được tất cả tâm trí mình đã đặt tại phòng tắm cách đó không xa. Cửa phòng tắm mở ra, Trần Thanh Nhiên chậm rãi quay đầu lại, anh cảm thấy cơ thể mình phát run. Mộ Dương quấn áo choàng tắm, mái tóc đen ướt đẫm nước mềm mại áp vào trán, làn da trắng nõn có chút đỏ lên, bộ ngực trần đơn bạc nhưng thật đẹp mắt. Trần Thanh Nhiên âm thầm nuốt nước bọt, có lẽ ánh mắt anh hơi đáng sợ, Mộ Dương ngơ ngác nhìn anh.

Trần Thanh Nhiên hắng giọng, bảo Mộ Dương mặc đồ ngủ vào sau đó chính mình thì chạy vội vào phòng tắm. Mở vòi nước lên, nhìn bộ vị nào đó có chút phồng lên của mình, khóc không ra nước mắt. Anh đây là sắp phát điên rồi sao? Cọ mạnh lên mặt vài cái rồi đi tắm luôn.

Tắm xong đi ra, Trần Thanh Nhiên thấy Mộ Dương đã ngủ được một lúc, liền nhẹ bước chân đi tới. Không ngờ chưa kịp chạm vào Mộ Dương thì cậu đã tỉnh lại, ánh mắt mê mang hiện rõ sự cảnh giác và lo lắng. Sau khi thấy rõ người trước mắt là Trần Thanh Nhiên mới nở nụ cười nhẹ.

Là một lập trình viên độc thân, nhà Trần Thanh Nhiên đương nhiên chỉ có một phòng ngủ. Rõ ràng hai người họ không chỉ ở chung một phòng mà còn ngủ chung một giường.

........................................................................................................>>Chương 3<<

Thứ Ba, 2 tháng 2, 2021

Chương 1



Edit: Doll

Chạng vạng chưa tối, mây trời xanh tím, phố xá đã bắt đầu lên đèn .Trần Thanh Nhiên hít sâu một hơi, hôm nay là một trong những ngày hiếm hoi anh không phải tăng ca. Xoa xoa cái đầu đã rối tung, anh quyết định mua một ít Ma lạt thang* mang về nhà ăn.


Đứng trước quầy hàng nhỏ gọi món mình muốn, Trần Thanh Nhiên cúi đầu tìm tiền lẻ trong ví, đột nhiên anh cảm giác được có người đang nhìn mình chằm chằm. Lặng lẽ nắm chặt ví tiền, Trần Thanh Nhiên nhìn về hướng ánh mắt kia bắn ra.


Trần Thanh Nhiên chỉ cảm thấy tim mình đột nhiên như ngừng đập vài giây. Đứng cách đó không xa là một cậu trai ngây ngô, tóc hơi dài, gương mặt thư sinh sạch sẽ tuấn mỹ. Dáng người cậu ta hơi gầy, vào đầu đông mà ăn mặc có chút quá mức đơn bạc bởi vậy chóp mũi hơi đỏ lên. Giờ phút này đang háo hức trông mong nhìn anh cùng Mà lạt thang trong tay.


Trần Thanh Nhiên có chút động lòng , chỉ chỉ Ma lạt thang sau đó hướng thanh niên vẫy tay. Cậu trai giật mình, theo sau là nụ cười xinh đẹp, chạy tới bên cạnh Trần Thanh Nhiên. " Không mang tiền sao?" Trần Thanh Nhiên gọi thêm ít rau rồi đưa tiền cho ông chủ. Cậu trai ngơ ngác nhìn anh, miệng hé ra, nhưng không nói lời nào.


Trần Thanh Nhiên có chút nghi hoặc, không nhịn được hỏi :" Sao vậy?" 


Cậu trai mỉm cười, xoa xoa chóp mũi, nói :" Em... em đói."


Nhìn ánh mắt trong veo của đối phương, Trần Thanh Nhiên hơi ngớ người, lại có chút đau lòng, vậy mà lại là một đứa ngốc sao? Anh trấn an :" Không sao đâu, anh mời em đi ăn."


Sau đó anh đưa tay chạm vào tóc cậu, mềm mại, sờ rất thích. Trong quá trình chờ đợi, anh cởi khăn trên cổ quấn quanh cổ cho cậu: " Lạnh không?" Cậu thanh niên gật gật đầu, sau đó nhích lại gần Trần Thanh Nhiên, hai mắt nheo lại, lộ ra nụ cười thỏa mãn như mèo con :" Bây giờ thì tốt, ấm áp hơn nhiều rồi."


Ông chủ đem hai phần Ma lạt thang đóng gói cẩn thận cho Trần Thanh Nhiên, hai mắt cậu thanh niên lập tức sáng lấp lánh nhìn anh. Trần Thanh Nhiên lại nhân cơ hội sờ mái tóc mềm mềm của người ta :" Nhà em ở đâu?"


Bên kia cau mày tự hỏi câu hắn vừa nói một lát, đáp :" Dưới gầm cầu."


Trần Thanh Nhiên nhíu mày, hỏi cậu :"Vậy, em có muốn về nhà với anh không? Nhà anh rất ấm áp."


Thanh niên gật đầu ngay lập tức, một đôi bàn tay trắng nõn có chút đỏ nắm lấy tay Trần Thanh Nhiên, nhận ra Trần Thanh Nhiên cũng cầm ngược trở lại, cậu nở nụ cười rạng rỡ.


Trần Thanh Nhiên tức khắc liền cảm thấy tim mình như muốn tan chảy. Tâm tựa như bị bàn chân mang nệm thịt mềm mại của mèo con cào qua, có chút ngứa.

* Ma lạt thang: là món lẩu đường phố phổ biến tại Trung Quốc có nguồn gốc từ Tứ Xuyên, điểm khác chính là giống với món lẩu khu vực phía Bắc Trung Quốc hơn. Nguồn: Wikipedia 


.......................................................................................................Chương 2

[ML-Hoàn] Đông dương nhiên thanh



[ML] Đông dương nhiên thanh

Tác giả :Thẩm Hằng Ý

Tình trạng bản gốc: Hoàn

Bản edit : Hoàn .

Edit : Phương Anh (Doll)

Số chương : 9

Thể loại : Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại , HE , OE , Tình cảm , Niên hạ , Đoản văn , Đô thị tình duyên

Văn án :

Dễ thương nhược trí công x nhân thê chương trình viên thụ.

Siêu ngắn, kết thúc trong vòng 10 chương.

Câu chuyện diễn ra vào một buổi chiều mùa đông, nhất kiến chung tình. Gặp mặt ba ngày bắt đầu yêu đương rải đường.

Sủng công.

Tag : Niên hạ 

Từ khóa tìm kiếm : Vai chính : Mộ Dương , Trần Thanh Nhiên | vai phụ: ┃ cái khác:

Mục lục :

       -HOÀN -


02/02/2021 - 26/03/2021 


Thứ Hai, 1 tháng 2, 2021

Chương 11

 

 Edit: Doll

" Anh, ngày mai em lên máy bay, vâng, hộ chiếu, vi sa và những thứ khác đã chuẩn bị xong rồi, anh yên tâm."

" Đúng rồi, bạn học của em, Tô Kì qua vài ngày nữa sẽ tới công ty."

" Em cảm giác cậu ta không tệ lắm, rất đáng tin cậy. Nếu anh phỏng vấn mà thấy không ổn thì tùy ý sử lý, không cần quan tâm đến mặt mũi của em."

" Tàn nhẫn?"

" Ừm, vậy đích xác có chút tuyệt tình, như vậy thì anh trai, bất luận Tô Kì có phù hợp với yêu cầu của anh không thì anh cũng giữ cậu ta ở lại, chừa cho em trai anh chút mặt mũi."

" Ha ha ha, anh xem anh kìa. Em thấy Tô Kì khá thích hợp với công ty, nhưng mà cứ chờ phỏng vấn xong lại nói."

" Được rồi, không cần lo lắng."

" Đình ca? À, em biết. Anh ấy nói với em là anh ấy sẽ thay anh đưa em lên máy bay."

" Đúng vậy, so với người bận rộn như anh, anh ấy càng giống anh trai em hơn."

" Làm sao em giám. Được rồi, thôi nhé, em sẽ kiểm tra lại hành lí. Anh, ngủ ngon."

Lê Quân Kì tắt điện thoại, nhẹ nhàng thở ra một hơi, lại lần nữa kiểm tra lại hành lí đã thu dọn tỉ mỉ, dự định đi tắm rửa một chút sau đó đi ngủ.

Đi qua bên cạnh bàn, lại thấy đĩa CD Cố Đình Kha mang tới mấy hôm trước.

Thật là một người có nhiều thú vui tiêu khiển, Lê Quân Kì lắc đầu, quay người bước vào phòng tắm.

...

Sau khi tắm xong, Lê Quân Kì vừa lau mái tóc ướt sũng vừa bước vào phòng ngủ, đĩa CD nằm lẻ loi trên bàn trông có chút đáng thương.

" Hay là nghe thử?" Trong đầu Lê Quân Kì đột nhiên nảy ra ý nghĩ này, không tự chủ cầm đĩa CD lên để nhìn kĩ hơn.

Đĩa CD này không có tên, Khi Cố Đình Kha mang đến cũng chỉ nói trong đĩa CD này có rất nhiều bài hát hay, nhưng lại không biết nó ở đâu.

Vỏ ngoài CD trắng thuần không có hình ảnh gì khác, trông có chút đơn giản.

Không biết là bài hát gì? Sự tò mò như móng vuốt mèo con cào vào lòng Lê Quân Kì, hắn đặt đĩa CD vào đầu máy.

Kỳ thật chuyện này có tính là gì đâu, kết quả lại khiến người ta có chút rối rắm...

Giai điệu trầm lắng của đàn violon vang lên, những nốt nhạc bay bổng, âm sắc dễ nghe động lòng người, chỉ là...

Nhạc này nghe như thế nào cũng thấy giống như BGM của game (nhạc nền game).

Cho nên, một người đàn ông gần ba mươi tuổi vẫn còn chơi game? Lê Quân Kì cười nhạo một tiếng, lấy đĩa CD ra, dùng một tay cầm lên, nhìn kĩ.

Ánh sáng của đèn lọt qua lỗ tròn ở giữa CD, chiếu xuống sàn nhà dưới chân Lê Quân Kì, tạo thành một đốm sáng hình bầu dục.

...

" Có rất nhiều sinh viên quốc tế du học ở Mĩ, nếu gặp một số người tài giỏi, em có thể lừa họ về nước bán mạng cho công ty." Cố Đình Kha giúp Lê Quân Kì xách hành lí, mở miệng đùa một câu.

" Lừa về nước?" Lê Quân Kì sửng sốt, nỗi thương cảm mỏng manh khi sắp phải xa quê nhà cũng bị lời nói đùa của anh làm tan biến hết sạch.

" Đúng vậy, lừa về nước." Cố Đình Kha nghiêm túc nói, nhưng rất nhanh sau đó, anh nhếch khóe miệng :" Đương nhiên chỉ là đùa thôi."

Cuối cùng cũng đi tới cửa kiểm tra an ninh, đã đến lúc phải ly biệt.

" Thuận buồm xuôi gió, Quân Kì."

" Anh và anh trai em cung bảo trọng." Lê Quân Kì mỉm cười, nhận hành lí từ tay Cố Đình Kha, xoay người bước vào cửa kiểm tra.

Từ cửa kiểm tra an ninh, con đường dẫn đến phòng chờ rất rộng, phía xa ánh sáng chói mắt chiếu vào trong phòng qua cửa sổ sát đất lớn.

Lê Quân Kì quay người, nhìn thấy Cố Đình Kha vẫn đứng ở chỗ cũ, vì quá xa nên hắn không thấy rõ mặt, nhưng chắc hẳn là anh đang cười.

Lê Quân Kì hướng về nơi có ánh sáng rực rỡ kia, thứ ánh sáng, như báo trước vẻ đẹp tương lai, thật tươi sáng và đáng mơ ước.

...

Thời gian học tập tại Mĩ dự kiến là hai năm, Lê Quân Kì không thích tụ tập sinh viên quốc tế, nhưng nếu là người được nhận vào các trường đại học tương đối xuất sắc của Mĩ bằng năng lực của bản thân thì nên tìm hiểu và quen biết một ít, rất có thể sẽ hữu ích cho sau này. Ý tưởng này rất tốt, mọi chuyện ban đầu cũng phát triển rất thuận lợi.Mọi người cùng ăn đồ ăn Trung Quốc và nói chuyện bằng tiếng phổ thông, thỉnh thoảng cũng có người nói tiếng Quảng Đông, không khí rất ấm áp, giống như một đại gia đình vậy.

Nhưng hắn không ngờ rằng, trong một bữa tiệc như vậy, lại nhìn thấy một người làm hắn cảm thấy chán ghét.

Sở Khanh Hoa.

Nhìn Sở Khanh Hoa mặc áo sơ mi giản dị, chào hỏi mọi người xung quanh bằng nụ cười ấm áp và tốt bụng, đầu Lê Quân Kì trống rỗng trong giây lát.

Tại sao người này lại ở đây?

Mặc dù North Carolina không xa Pennsylvania lắm, nhưng tham gia vào lần họp mặt của sinh viên quốc tế như vậy, tình huống này, không khoa học chút nào.

" Lê Quân Kì, cậu hẳn là không biết anh Sở nhỉ?" Lê Quân Kì bị bạn học Lục Triết ở bên cạnh vỗ nhẹ vào vai một cái, hắn quay đầu, đập vào mắt chính là "nụ cười tỏa nắng" vô tâm vô phế của người này.

" Không... cũng không thể nói là không biết.... Chỉ là không biết tại sao y lại ở đây...?" Lê Quân Kì mím môi, nhẹ giọng nói.

" Ồ, cậu biết đấy, internet bây giờ rất phát triển, không chỉ du học sinh cùng trường chúng ta tụ họp mà mọi người trên diễn đàn học sinh quốc tế cũng sẽ tìm thời gian tụ tập một lần, cậu là mới bắt gặp trường hợp này thôi, ha ha."

" Kì thật , anh Sở đã tốt nghiệp rồi mà chẳng hiểu tại sao không về nước. Nhưng nhìn cách ăn mặc của anh ấy hẳn là sống ở đây rất tốt. Anh ấy thường xuyên lên diễn đàn cẩn thận kể cho mọi người biết một số việc, cậu ít khi lên mạng nên chắc không biết."

" Mà cậu... ngay cả khi lên mạng cũng chỉ để xem chứng khoán, cuộc sống thật nhàm chán."

Sở Khanh Hoa...

Lê Quân Kì nhìn kĩ, y của bây giờ đã không còn vẻ ngây thơ với đôi mắt mông lung nữa, thay vào đó là một người nhu hòa dễ gần, tác phong nhanh nhẹn, hắn có chút hoảng sợ.

Đời trước, Sở Khanh Hoa xuất ngoại khi mới 17 tuổi, ở nước ngoài, y điên cuồng tham gia các bữa tiệc tình dục. Ngày nghỉ về nước còn cùng Vinh Hiên đang học trong quân đội dùng đủ các loại đồng phục play.

Bằng cách này, y nhanh chóng trưởng thành từ các loại hoàn cảnh khác nhau, giống hệt như một bông anh túc cực độc, thu hút vô số đàn ông và phụ nữ ngốc nghếch si tình vì y, người trước ngã xuống người sau tiến lên.

Ở  kiếp này mọi chuyện đều hoàn toàn khác kiếp trước, không biết y có còn như vậy không.
Nhưng điều này... cũng chẳng liên quan gì tới hắn.

Lê Quân Kì nhấp một ngụm nước cam, dưới tóc mái hơi rũ xuống, là một đôi mắt sâu thẳm như một vực sâu vô hình ...
....................................................................................Chương 12

Chương 6: Ở bên nhau lâu dài

  Edit: Doll Tôi lấy một quả táo từ mâm đựng trái cây, laptop của Tiếu Văn để trên bàn trà đang mở, tôi liếc mắt thấy  ——  《Nhật ký ngạo kiề...