Thứ Sáu, 18 tháng 6, 2021

Chương 10

 

 Edit: Doll

Trước đây cũng không phải Ninh Sơ chưa từng gặp loại người như Lăng Đình, nhưng chắc là vì hồi đó cậu có ít cảnh quay hơn bây giờ, cũng chẳng có cảnh diễn phối hợp với vai chính nên đối tượng bị nhắm vào không rơi lên đầu cậu, cậu chỉ là người ngoài cuộc đứng xem mà thôi.

Nhưng mà lần này đối với cậu mà nói thì có chút khó khăn.

Ác ý của Lăng Đình đối với cậu thực sự là trắng trợn táo bạo viết trên mặt, năm lần NG liên tục, mỗi một lần chạy lấy đà đều đột ngột dừng lại giữa chừng.

Sau đó bắt đầu mở miệng xin lỗi và dùng lí do bị chướng ngại tâm  lí để giải thích nhưng trong ánh mắt thì tràn đầy hưng phấn và sung sướng, cho dù Ninh Sơ cách đó khá xa cũng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.

Cậu đương nhiên biết là Lăng Đình cố ý, thậm chí nhân viên công tác ở xung quanh cũng đã bắt đầu nhìn ra, nhưng biết thì cũng có làm gì được đâu?

Người có tiếng nói nhất ở đây là Hứa Liên Kiệt lại đang ngồi sau màn hình không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm vào người đang ở dưới nước trên màn hình đầy vẻ thích thú.

Lạnh lẽo dần dần thấm vào trong xương cốt Ninh Sơ, lúc hít vào thở ra, cậu thậm chí cảm thấy không khí lưu thông trong thân thể toàn là sương trắng lạnh lẽo như băng, các đầu ngón tay cũng bắt đầu tê dại.

Lúc này cậu càng ngày càng khó tập chung lực chú ý, thậm chí có hai giây vì não trở nên trì độn mà cậu quên đạp chân, thân thể chìm xuống nên sặc mấy ngụm nước.

Cố tình vào lúc động tác của cậu bắt đầu trở nên chậm chạp, Hứa Liên Kiệt lại dùng loa gào lên với cậu.

" Tiêu Ninh! Tiểu Ninh, cậu giãy dụa mạnh hơn một chút nữa! Như vậy cảnh quay sẽ đẹp hơn! Chú ý đến trạng thái của cậu nữa!!!"

Mẹ nó! Tại sao ông không bảo Lăng Đình chú ý đến trạng thái?!!!

Sắc mặt Ninh Sơ lúc này trắng bệch, chửi thầm trong lòng, ho khan hai tiếng, trong cổ họng lại không cách nào phát ra được thanh âm, chỉ run rẩy đưa tay làm dấu ok, và yên lặng cầu nguyện rằng hai tên ngốc này có thể buông tha cho cậu trong vòng mười lăm lượt nữa, hoàn thành tốt cảnh quay.

Không ngờ quay đến lượt thứ tám, Lăng Đình còn chưa định thần thì hành lang bên ngoài bể bơi truyền tới một trận ồn ào, có cả tiếng đập cửa vang vọng khắp bể bơi.

Ninh Sơ đang giãy dụa ở trong nước còn chưa kịp phản ứng thì mấy chục người của đoàn làm phim ở trên bờ đều nhìn về phía cửa.

Hứa Liên Kiệt ở sau đám máy móc đứng dậy, đột nhiên bị cắt ngang cảnh quay, sắc mặt hắn rất khó coi.

" Sao lại thế này? Không phải đã bao hết rồi à? Người của tổ phụ trách đâu? Đã trao đổi với khách sạn rằng không thể để người ngoài vào đây chưa? Mẹ nó làm ăn cái kiểu quái gì vậy?!"

Mấy người bên tổ phụ trách cũng vô cùng bối rối:" Tôi không biết, tôi đã nói với bên họ những việc cần chú ý rồi...sảy ra chuyện gì nhỉ?"

Bảy tám người đột ngột kéo nhau từ ngoài cửa đi vào, Hứa Liên Kiệt nhận ra được vị mặc tây trang giày da đi đầu là giám đốc điều hành khách sạn Hào Tư này.

Hắn đặt bộ đàm trong tay xuống, cười tươi chào hỏi:" Sao giám đốc Vương lại tới đây?"

Vương Quân cũng cười tủm tỉm đưa tay ra nắm lấy tay Hứa Liên Kiệt, nhưng mở miệng lại như sấm sét giáng xuống.

"Xin lỗi đạo diễn Hứa, việc quay phim của các anh hiện tại chắc là không thể tiếp tục nữa."

Trong lòng Hứa Liên kiệt cả kinh:" Giám đốc Vương đây là có ý gì? Nhân viên của quý khách sạn chẳng lẽ không báo cáo với anh rằng hồ bơi này chúng tôi đã đặt trước tới tận mười hai giờ, tiền đã thanh toán hết rồi, làm sao có thể trở mặt không nhận như vậy được?"

Vương Quân nghiêng mặt nhìn bể bơi, ý cười trên mặt tắt dần, thái độ kiên quyết dị thường:" Xin lỗi đạo diễn Hứa, chuyện này phải dừng lại, hơn nữa phải dừng ngay lập tức!"

" Giám đốc Vương, Hứa Liên Kiệt tôi cũng không phải hợp tác với Hào Tư lần đầu, làm như vậy với hai bên đều không có lợi." Đối phương lắc đầu, sắc mặt Hứa Liên Kiệt sầm xuống.

"Tôi sẽ gọi điện nói chuyện về tình huống này với Lưu tổng của các người!"

" Ha hả, Đạo diễn Hứa cứ việc gọi." Vương Quân giang hai tay với hắn, đôi mắt híp lại như một con hồ ly.

"... Nhưng mà theo tôi được biết, chỉ thị này là bên trên giao cho Lưu tổng, suy cho cùng thì ngài ấy cũng chỉ là người chấp hành."

" Cái gì?" Đồng tử Hứa Liên Kiệt co lại.

Chuỗi khách sạn Hào Tư là sản nghiệp của Lưu Hoa Đông, người này là phú nhị đại ra ngoài lập nghiệp, đầu óc kinh doanh vô cùng tốt, đồng thời còn là hội trưởng của hiệp hội các khách sạn cao cấp. Ông ta có mạng lưới quan hệ rất rộng, bất kể là về quyền lực hay tài lực đều có ảnh hưởng rất lớn, rất khó tưởng tượng ra nổi ai có thể ra lệnh cho người này.

" Không thì anh nghĩ thế nào? Lưu tổng của chúng tôi đang ở nước ngoài, căn cứ vào giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi thì hiện tại không phải lúc ngài ấy rời giường, người có thể khiến ngài ấy rối loạn hoảng sợ gọi điện thoại từ nước ngoài về yêu cầu tôi đến giải quyết, tôi tin rằng đạo diễn Hứa có thể xử lí tốt."

Vương Quân mỉm cười nói xong liền ra hiệu cho mấy người đằng sau, mấy người đằng sau lập tức vọt vào trong ngăn cản.

"Không quay nữa, mau thu máy móc lại!"

" Đóng máy đi!"

Nói cũng đã nói đến mức này, lúc này vấn đề cần quan tâm càng không phải có quay tiếp hay không nữa.

Sắc mặt Hứa Liên Kiệt thay đổi mấy lần, liếc mắt nhìn đám người loạn thành một đống phía sau, có chút xấu hổ mà cười với Vương Quân.

" Vì chúng ta có quan hệ hợp tác đã lâu, giám đốc Vương có thể tiết lộ cho tôi một chút tin tức chính xác không? Ý tứ của bên trên là muốn dọn sạch khu này để dùng với mục đích khác hay là..."

- Đoàn phim chúng tôi đắc tội ai rồi?

Vương Quân thương hại mà liếc hắn một cái, cười bí hiểm:" Đạo diễn Hứa chỉ cần ngừng quay thôi, đồ đạc có thể thu dọn từ từ, để đến ngày mai dọn cũng không sao."

Trên mặt Hứa Liên Kiệt lập tức không còn chút huyết sắc nào.

Ninh Sơ còn đang ngâm mình trong nước không biết phía đằng xa xảy ra chuyện gì thì Hồ Hiểu An đã cầm di động lộc cộc chạy tới.

"Ninh ca! Ninh Ca, mau lên đi! Hôm nay không quay nữa!"

Không quay nữa?

Có bệnh à? Vậy chẳng phải là cậu mất công không đi ngâm nước sao? Chẳng lẽ lại muốn thêm một lần như vậy nữa?

Hay là Lăng Đình lại nghĩ ra phương pháp chỉnh người mới?

Cậu mơ mơ màng màng nhìn vẻ mặt của kẻ khỏi sướng mọi chuyện trên bờ, phát hiện đối phương cũng đang trong tình trạng mê mang, cậu lại nhìn đoàn người đằng xa xa, không biết đã sảy ra chuyện gì?

Ninh Sơ thở dài, gian nan mà bơi vào bờ, chân tay vừa tê vừa mềm, đã lạnh lại còn đau nhức, không biết có thể chống đỡ thân thể leo lên được không, thang cuốn thì lại ở xa, cậu càng không muốn bơi qua đó.

" Khụ khụ... Hiểu An, cô đi tìm một người khỏe một chút tới kéo tôi..."

Cậu bám lấy gạch men sứ lát trên bờ, cúi đầu vô lực mà khoát tay với Hồ Hiểu An, hai tai ong ong, âm thanh ầm ĩ bốn phía đều không nghe rõ lắm, cũng không biết mình nói có đủ âm lượng để Hồ hiểu An nghe được hay không.

Trong chốc lát, thanh âm xung quanh rút đi tựa như thủy triều, cậu nâng cái đầu nặng trĩu, trước mắt đột nhiên có một đôi tay khớp xương rõ ràng duỗi ra.

Đôi tay kia nâng dưới nách cậu, ôm cả người cậu lên từ trong nước.

"Ưm..."

Đại não Ninh Sơ truyền đến một trận trời đất quay cuồng, tầm mắt còn chưa kịp rõ ràng, thân thể lạnh phát run đã được một cái khăn lông thật dày quấn chặt sau đó bị người dùng lực ôm éo bế ngang lên.

"!!!"

Lần này cậu nghe được rõ ràng nhưng tiếng hít khí khiếp sợ hết đợt này đến đợt khác vang lên.

Có lẽ là do vừa từ trong nước lạnh đi ra, trán cậu áp lên làn da trên cổ kia như châm một ngọn lửa ấm, nóng đến nỗi mí mắt cậu run lên.

Tầm mắt hướng lên trên một chút, Ninh Sơ thấy xương hàm sắc bén và lạnh lùng của Yến Hoài, sườn mặt anh dưới ánh đèn màu lạnh lộ ra vài phần kiêu ngạo và tàn nhẫn.

Nhưng giờ phút này cậu đã lạnh đến mức đầu óc trở nên trì độn phát ngốc, không ý thức được tại sao Yến Hoài lại ở đây, cũng không thể nói ra được lời nào.

Yến Hoài siết chặt người trong lòng ngực, rũ mắt nhìn xuống khuôn mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc, sau đó ngước mắt lên quét qua xung quanh, ánh mắt lạnh đến mức gần như có thể giết người.

Anh ném cho Từ Vi đang đứng bên cạnh một câu:" Xử lí xong báo cáo kết quả cho tôi, càng sớm càng tốt."

" Vâng!"

Sau đó anh ôm người, xuyên qua một đám người sắc mặt kinh hoảng im lặng như ve sầu mùa đông, lập tức rời đi.

Hồ Hiểu An cầm di động của Ninh Sơ chạy chậm theo vài bước đã bị Từ Vi một tay nắm sau cổ: "Ôi, em gái, còn định đi theo? Muốn bị mắng lắm hả? Chậc, cô ở đây đợi một chút, lát nữa tôi gọi người đưa cô về nhà."

" A? Ồ..." Hồ Hiểu An chỉ chỉ vào cuộc gọi trên Wechat trong di động của Ninh Sơ hỏi:" Vị kia chính là người trong điện thoại? Anh ta muốn mang Ninh ca của chúng tôi đi đâu hả?"

Từ Vi nhíu mày bóp bóp gương mặt trẻ con ngây thơ, thở dài:" Đó là ai cũng không biết mà cũng dám đem Ninh ca của mấy người bán luôn? Thật là... Yên tâm đi, sẽ không làm gì cậu ấy đâu. Cùng lắm... chắc là bắt về làm áp trại phu nhân."

"A?!"

...

Tới khi bị bọc chặt ôm vào ghế sau xe, Ninh Sơ rốt cuộc tìm về được chút khí lực:" Yến Hoài? Anh tới đây làm gì vậy?"

Cậu mở miệng mới phát giác thanh âm mình đã khàn tới mức sắp không nghe rõ được nữa.

Yến Hoài dùng ánh mắt tối nghĩa mà liếc cậu một cái, lạnh lùng nói với tài xế:" Đi nhanh lên."

Sau đó anh kéo tấm vách ngăn ghế trước và ghế sau lên, mở máy sưởi và hệ thống hong khô ghế ngồi trên bản điều khiển, sau đó kéo khăn lông trên người Ninh Sơ:" Tôi gọi điện muốn mời cậu ăn bữa tối, là trợ lí của cậu tiếp."

" Anh định làm gì? Đầu cũng bị nước vào rồi?" Ninh Sơ nhíu mày muốn tránh khỏi động tác của anh, tiếc rằng sức lực một chút cũng không phải đối thủ của đối phương.

" Cậu đừng lộn xộn! Quần áo ướt tốt nhất nên nhanh chóng cởi ra!"

Cho dù động tác của đối phương vừa nhẹ nhàng lại cẩn thận, dù Ninh Sơ cũng đang trì độn thì vẫn nhìn ra được tâm tình anh lúc này cực kì không tốt, đáy mắt tích tụ giông bão, cố gắng kìm nén tức giận.

Cậu có chút vô lực:" Chỉ vì muốn tôi ăn cơm chiều cùng anh, cho nên anh đến dùng bạo lực để ngăn cản tiến độ của đoàn làm phim? Như vậy khiến Yến tổng uy phong hơn ư?"

Yến Hoài mím môi, sau khi cởi bỏ áo sơ mi ướt đẫm trên người cậu liền dùng khăn tắm bao bọc gắt gao lại cỗ thân thể đang phát lạnh của cậu, nghuwx khí không chút phập phồng nhưng Ninh Sơ lại nghe ra được một chút chua sót khổ sở đang bị kìm nén.

" Thân thể cậu còn chưa tốt, tôi gọi điện thoại cho cậu, bảo trợ lí của cậu đừng tắt máy, tôi vẫn luôn nghe ngóng tình huống bên này..."

Ninh Sơ chống thân thể ngồi dậy một chút, cách xa khỏi người anh, nhẹ nhàng dựa đầu vào lưng ghế, nhắm mắt không nói một lời.

Ánh mắt Yến Hoài càng tối hơn, môi mỏng đóng mở vài lần, mãi sau mới gian nan mà lên tiếng:" Tôi không phải là muốn làm gián đoạn công việc của cậu, nhưng tiền đề ở đây là không có người cố ý chỉnh cậu trong công việc."

Anh không nói ra một điều, đó là lúc trên đường chạy như bay đến đấy, anh nghe tiếng Ninh Sơ giãy dụa kêu cứu truyền qua điện thoại và những lần NG lặp đi lặp lại, ở trong kí ức hơn hai mươi năm của anh...

Lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác tim như bị dao cứa.

Ninh Sơ vẫn nhắm hai mắt, chỉ là cậu nhẹ giọng cười:" Như vậy thì cũng không liên quan tới anh."

 
.......................................................................................................................<<Chương 11>>

Thứ Sáu, 4 tháng 6, 2021

Chương 9

 

 Edit: Doll

Phân cảnh này là điểm nhấn thúc đẩy sự phát triển tình cảm của nam nữ chính, đồng thời cũng là khoảnh khắc nổi bật nhất của nam chính.

Nam chính Thái Chi Nhan cứu em trai Cố Ngọc của nữ chính Cố Linh tại bể bơi khách sạn, dành được hảo cảm của Cố Linh, quan hệ của hai người cũng bởi vậy mà càng gần gũi hơn.

Kịch bản ngôn tình điển hình, chỉ là lúc xem kịch bản Ninh Sơ cũng có chút không hiểu, tại sao biên dịch không để nữ chính chết đuối sau đó được nam chính cứu lên mà lại muốn để cho vai nam thứ 4 này của cậu chết đuối.

Rõ ràng nữ chính chết đuối sau đó anh hùng cứu mỹ nhân mới càng phù hợp với hướng đi của kịch bản, cứ như thế làm cậu có cảm giác là cho nam thứ thêm đất diễn.

Sau đó, Hồ Hiểu An giải thích cho cậu, theo giả thiết trong kịch bản thái độ nam chính đối với em trai nữa chính khá là yêu quý, đây chính là loại cốt truyện kiểu"yêu ai yêu cả đường đi" thịnh hành mấy năm trước, ở hiện tại lại xem như là một loại mô típ khác mà mọi người khá thích.

Nói một cách đơn giản, rắc một ít thính BL(boy love) trong kịch bản BG(boy girl), tạo đề tài trên mạng, cũng có thể hấp dẫn rất nhiều các nhóm khán giả khác nhau, gia tăng thời lượng phát sóng.

Cậu hồi tưởng lại ánh mắt phát biểu tình của Lăng Đình khi nhìn mình, cầm tay đối phương nếu thật sự có thể diễn ra được cảm xúc ở giả thiết yêu quý em trai trong kịch bản này, vậy thì cậu nguyện ý khen ngợi kỹ thuật diễn kia một tiếng" trâu bò".

Chờ khi máy móc và hiện trường được sắp xếp xong thì đã hơn 3 giờ chiều.

Đây là lần đối diễn của Ninh sơ và Lăng Đình, các diễn viên khác không tham gia.

Hồ Hiểu An ôm một chiếc khăn tắm vừa dày vừa to, chờ Ninh Sơ đã thay chiếc áo sơ mi mỏng đang từ trong phòng thay đồ đi ra.

Phải xuống nước diễn, cậu không để chuyên viên trang điểm trang điểm cho mình, làn da trắng muốt vô cùng lạnh lẽo dưới ánh đèn rực rỡ của khách sạn, thậm chí cả con ngươi và màu tóc cũng nhạt hơn so với người thường.

Khi Hồ Hiểu An nhìn qua, trong khoảnh khắc loá mắt thậm chí cảm thấy cậu so với những người xung quanh như đang lướt nhẹ, lạnh như trong suốt, phảng phất như một cọng lông vũ màu trắng, tưởng như một mảnh thủy tinh mỏng manh.

Mà lúc cậu quay đầu, nốt ruồi đỏ như như máu ở đuôi mắt lại càng thêm diễm lệ như muốn câu hồn phách người ta, đem hơi thở sạch sẽ vô hại trên người cậu nhuốm lên một tầng sắc dục.

Vỗ về trái tim đang nhảy càng ngày càng nhanh vì sắc đẹp, Hồ Hiểu An lầm bẩm tự thôi miên mình:"A Di Đà Phật, tôi là ni cô..."

Ninh sơ kéo góc áo xuống, bất đắc dĩ thở dài.

Trong bối cảnh cốt truyện, cậu kết bạn tùy tiện, không biết bơi mà lại bị bạn bè đẩy xuống bể bơi, quần áo mặc đầy đủ thì không nói, nhưng giày vải cũng đi đến lúc đó giày hút nước khẳng định không nhẹ.

Tuy rằng bản thân cậu biết bơi, mà loại kỹ năng bơi lội này nhiều năm không dùng cũng sẽ không quên, nhưng vấn đề lớn nhất của cậu hiện tại là thể lực. Hồ bơi sâu hơn hai mét, dù cho thể lực không chống đỡ nổi nữa thì sẽ có nhân viên công tác tới cứu thì cũng không tránh khỏi nếm một ít khổ sở.

Ai... Chỉ còn cách cầu nguyện là lần quay cảnh này diễn ra thuận lợi, nhanh xong cảnh một chút.

Nhưng dựa theo sắc mặt Lăng Đình càng ngày càng âm trầm từ khi thấy cậu đi từ phòng quần áo ra, Ninh Sơ liền hiểu ra điều cậu cầu nguyện đại khái chỉ là hy vọng xa vời.

" Tiểu Ninh, cậu lại đây!" Đạo diễn Hứa ngồi sau đám máy móc cách cậu vài mét lên tiếng.

Ninh Sơ bước vài bước đi tới, mặt không chút biểu tình lướt qua Lăng Đình, hơi cúi người trước mặt Hứa Liên Kiệt :" Đạo diễn hứa, ngài tìm tôi?"

Hứa Liên Kiệt là một đạo diễn mới nổi mấy năm gần đây, mới 35 tuổi- cũng chính là thời kỳ phát triển tốt nhất của một đạo diễn.

Anh ta đang nhìn vào trong máy, nghe thấy giọng nói của Ninh Sơn đột nhiên quay đầu, không biết suy nghĩ gì mà nhìn chằm chằm Ninh Sơ ngây người vài giây, mãi sau mới chậm rãi bắt đầu mở miệng giảng diễn.

" Lúc nữa, thời điểm bọn họ đem cậu đẩy xuống nước nhất định phải chú ý, chúng ta sẽ quay đặc tả cảnh rơi xuống nước. Cậu nhất định phải vào được trạng thái, nhớ kỹ cậu là người bị đẩy xuống nước, lúc đó là đột ngột Không kịp phòng bị, phải diễn ra được cảm giác kinh ngạc sợ hãi và không thể ngờ tới, biết chưa?"

Ninh Sơ bình tĩnh gật đầu:" Đã hiểu. "

Đã quay phim mấy năm, người mấy cảnh xung đột đơn giản như vậy đối với cậu khá dễ.

"Được." Hứa Liên Kiệt gật đầu:" Cậu không cần nhớ những động tác của người khác, bộc lộ ra được cảm giác các kinh hách nguyên thủy nhất, được không? Đừng lo lắng có cái gì nguy hiểm, xung quanh đều là người, cậu có thể gặp nguy hiểm gì?"

" Tôi biết rồi, đạo diễn Hứa."

"Được rồi, cậu qua bên đó đi." Bàn tay hứa Liên Kiệt ở sau eo cậu không nhẹ không nặng mà vỗ vài cái.

Thời gian lòng bàn tay đơn bạc đặt trên vải dệt lâu hơn vài giây so với động tác cổ vũ bình thường.

Ninh Sơ khẽ nhíu mày liếc nhìn anh ta, không thấy có gì khác thường, cậu đè nén cảm giác khó chịu trong lòng, trầm mặc đi tới vị trí địa điểm đã xác định.

Mấy diễn viên quần chúng đóng vai bạn bè của cậu cũng cũng đã sớm vào chỗ, là hai nam hai nữ nhìn có vẻ hơi căng thẳng, thấy Ninh Sơ đi tới, họ nhỏ giọng xin lỗi:" Ninh ca, lúc nữa đắc tội rồi."

" Không sao, mọi người cứ diễn như bình thường là được." Ninh Sơ mỉm cười với bọn họ.

"Nào! Mọi người chuẩn bị sẵn sàng... Quay cảnh rơi xuống nước trước, đầu tiên là từ vị trí số 1 đi đến, vừa đi vừa đọng lời thoại, bắt đầu rơi xuống từ điểm hai, nhớ kĩ!" Hứa Liên Kiệt cầm loa hô to.

Ninh Sơ hít sâu một hơi, giơ tay làm động tác ok.

“Ba, hai, một, action!”

Bốn người đùa giỡn xô đẩy hi hi ha ha bước vào màn ảnh, lời thoại đều là một vài câu nói chuyện phiếm đơn giản, Ninh Sơ đóng vai Cố Ngọc, là một sinh viên có chút quái gở, không hòa hợp được với tập thể, đi ở phía sau bọn họ.

Lúc đi đến vị trí xác định sẵn, một nam sinh đi phía trước bỗng xoay người đụng cậu một cái, cà lơ phất phơ mà nói:" Cố Ngọc, nghe nói trong kì nghỉ vừa rồi cậu đi làm thêm ở công viên nước hả? Vậy chắc bơi giỏi lắm nhỉ?"

Ninh Sơ nhấp môi lùi về phía sau một bước nhỏ:" Chỉ là bán đồ ăn vặt  trong cửa hàng mà thôi, tôi không biết bơi."

"Này! Lừa ai vậy?" Nam sinh cùng ba người khác đối diện liếc nhau vài lần, sau đó nhìn cậu, cổ quái mà cười hai tiếng:" Có biết bơi hay không xuống chứng minh là rõ ràng rồi."

Ngay sau đó, Ninh Sơ cảm thấy một lực mạnh mẽ từ vai truyền đến, cậu bị người ta đẩy về phía trước, dưới chân lảo đảo, chân dẫm trượt, đột ngột ngã vào bể bơi.

" Các người làm cái gì... A!!!"

Nước trong hồ lạnh lẽo lập tức bao bọc toàn thân cậu, lạnh lẽo thấu xương như che trời lấp đất mà đánh úp tới, đại não thậm chí bị kích thích đến chết lặng ở  hai ba giây đầu tiên mới rơi xuống, một chút ý thức cũng không giữ nổi.

Mãi cho đến khi thân thể trong nước chìm xuống, giày chạm đáy hồ, cậu mới phục hồi lại tinh thần, nín thở, liều mạng vung cánh tay vùng vẫy trong tuyệt vọng.

" A... khụ khụ khụ! Cứu... ặc...!"

Khoảnh khắc đầu nhô lên khỏi mặt nước, không khí theo nước lạnh xâm nhập vào thực quản, ho hai tiếng thôi mà càng có nhiều nước tràn vào hơn.

Thân thể vô cùng khó chịu, lồng ngực như sắp nổ tung, đến nỗi Ninh Sơ cũng không biết mình đang diễn hay thực sự cần được cứu.

Đây cũng không phải là một cảnh quay hoàn chỉnh, bốn người đang xem diễn trên bờ nghe thấy tiếng hét " ai ở đó?" truyền đến sau một cánh cửa, liền có tật giật mình mà bỏ chạy, đến đây cũng kết thúc cảnh quay.

" Cut! Cảnh này qua." Hứa Liên Kiệt hét vào loa.

Ninh Sơ đạp chân, thân thể nhẹ nhàng nổi lên mặt nước.

Hồ Hiểu An lập tức vội vàng ném một cái phao cứu sinh đến trước mặt cậu, lo lắng kêu lên:" Ninh ca, mau lên đây!"

Nhiệt độ thành phố C vào mùa thu khoảng mười mấy độ, tuy không thấp nhưng cũng không phải thời điểm thích hợp để ngâm mình trong nước lạnh, huống hồ sức khỏe Ninh Sơ còn không tốt, ngâm lâu khẳng định sẽ bị bệnh, cô làm sao mà không vội cho được?

" Tôi pha trà gừng săn, anh mau lên uống một chút đi."

Ninh Sơ bám vào phao cứu sinh, rùng mình một cái, ho sặc sụa vài tiếng, vừa cố bơi về bờ còn mỉm cười:" Lúc giữa trưa còn không thấy cô có trà gừng, làm sao lấy ra được thế?"

" Trời ạ, bây giờ nhiều loại đồ gia dụng như vậy, anh cho rằng chỉ có ở nhà bếp mới nấu được đồ sao?" Hồ Hiểu An ngồi xổm xuống, duỗi tay muốn kéo cậu lên.

Hứa Liên Kiệt lại gào lên:" Tiểu Ninh! Tiểu Ninh, đừng lên bờ vội, chúng ta quay luôn cảnh Lăng Đình tới cứu cậu, không cần lãng phí thời gian leo lên leo xuống!"

" Lạnh thế này, sao có thể như vậy..." Hồ Hiểu An tức giận vỗ vước.

" Phụt! Tôi còn ở trước mặt cô đấy, nước đều tạt hết vào mặt tôi rồi."  Ninh Sơ nắm chặt phao cứu sinh, ngửa đầu ra sau, lộ ra cần cổ trắng sứ.

"Cứ để vậy đi, lên bờ ủ ấm chốc lát rồi xuống nước so với ở dưới nước luôn còn lạnh hơn." Ninh Sơ nâng mí mắt nhìn Lăng Đình đang ngồi cạnh bờ hồ ủ ấm.

Đối phương nhận thấy tầm mắt của cậu, đối diện nhau, tặng cho cậu một nụ cười lạnh bất thiện.

" Vậy anh uống một chút nhé!"  Hồ Hiểu An lon ton chạy về bưng bình nước, ngồi xuống đưa cho cậu.

Giữ nguyên tư thế ngâm mình trong nước như vậy, Ninh Sơ nhận lấy bình nước chậm rãi nhấp một ngụm, nước ấm mang theo chút hương vị cay nồng làm bụng trở nên ấm nóng.

Cậu thở nhẹ ra một hơi như than thở, nghe Hồ Hiểu An nói:" À, đúng rồi! Di động của anh vừa rồi đổ chuông rất nhiều lần. Đều là cuộc gọi wechat, anh có muốn gọi lại không?"

"Không." Ninh Sơ lắc đầu:" Di động của tôi không chống thấm nước, hiện tại tôi cầm mà tay run một cái rơi vào trong nước thì mất nhiều hơn được, có thể là người của công ty, nếu gọi lại thì cô nghe giúp tôi, nói là tôi đang đóng phim."

Giọng cậu đã bị lạnh tới phát run lên.

" Được."

" Chuẩn bị một chút đi." Hứa Liên Kiệt ngồi sau màn hình cầm loa nói:" Nhân viên công tác mau tránh khỏi khung ảnh, Tiểu Ninh ném phao bơi lên đi!"

" Nào, cầm đi." Ninh Sơ ném phao bơi cho cô, cứng người bơi về vị trí ban nãy, hai chân chậm rãi đạp.

Mặc dù cậu rất ít khi hối hận vì chuyện gì nhưng hiện tai cậu đang hối hận rồi.

Cậu vốn dĩ rất sợ lạnh, mà ở trong nước diễn cảnh một người ra sức vùng vẫy cũng vô cùng tiêu hao thể lực, vậy nên lúc này cơ thể mất nhiệt trầm trọng, môi không ngừng run rẩy, thân thể đau đớn, lồng ngực nặng nề, chỉ thở thôi cũng thấy vô cùng gian nan.

Mà vị diễn viên diễn phối hợp với cậu lát nữa, vừa nhìn đã biết là kẻ sẽ không dễ dàng gì để cho cậu sớm thoát khỏi cảnh cực khổ này.

Quả nhiên, vừa mới bắt đầu quay, nam chính vốn nên" anh khí không sợ nhảy xuống", lúc chạy về phía bể bơi bước chân đột nhiên dừng lại, làm lơ người ở dưới bể bơi bị sặc nước không ngừng vùng vẫy, hướng mặt về phía Hứa Liên Kiệt cười xin lỗi.

" Xin lỗi đạo diễn, tôi có chút sợ nước, tôi điều chỉnh một chút, quay lại cảnh này đi."

Hứa Liên kiệt ngồi ở sau máy theo dõi, nhìn chằm chằm người gần như trong suốt đang ngâm mình trong nước, ánh mắt nặng nề, sau đó lại điềm nhiên dơ loa lên:" Thêm một lần nữa!"

Cùng lúc đó, Hồn Hiểu An đang ngồi một bên lo lắng chờ đợi, tiếp một cuộc gọi đến ở điện thoại Ninh Sơ, được ghi chú là " Yến".

.........................................................................>>Chương 10<<

 

 

Chương 6: Ở bên nhau lâu dài

  Edit: Doll Tôi lấy một quả táo từ mâm đựng trái cây, laptop của Tiếu Văn để trên bàn trà đang mở, tôi liếc mắt thấy  ——  《Nhật ký ngạo kiề...