Edit: Doll
Sau khi kết thúc cuộc trờ chuyện với Yến Khanh Khanh, Yến Hoài lại đứng trước cửa sổ sát đất rất lâu.
Anh hiểu.
Làm sao mà không hiểu cho được, nếu mà không hiểu thì bây giờ anh sẽ không tâm phiền ý loạn như vậy.
Anh nhớ lại những lời mà Yến Khanh Khanh vừa nói đó, những suy nghĩ rối bù thành cục trong đầu bỗng dưng nới lỏng ra, giường như nó mắt đầu có hi vọng được gỡ bỏ.
Cửa văn phòng bị gõ vang, sau khi anh lên tiếng, Từ Vi mới dẫm giày cao gót đi vào, dù đêm đã khuya nhưng gương mặt vẫn trang điểm không cẩu thả chút nào, trên tay cô ôm theo vài tập tài liệu.
"Yến tổng, danh sách nhân viên cao tầng của S&U đều ở đây, bao gồm cả tình hình gia đình, giấy tờ, tài khoản ở nước ngoài, tài sản, liên hệ với nhà họ Tô và các hạng mục đã tham gia mấy năm gần đây của họ, tôi đã chỉnh sửa lại tất cả, đều đã gửi tới hòm thư của ngài rồi ạ."
"Ừ, để ở đó đi." Yến Hoài không quay đầu lại.
Từ Vi đặt văn kiện ở trên bàn của anh, mắt nhìn đồng hồ, kim giờ đã qua con số 0.
Cô yên lặng mà lắc đầu đầy bất đắc dĩ.
Tuy rằng trong lòng rất nhiều người nhà họ Tô có ma, nhưng Từ Vi cảm thấy bằng thủ đoạn của Yến Hoài, sớm hay muộn gì cũng thu thập hết những người này, cũng không có khó khăn gì quá lớn, không ai chạy thoát được cả, không cần thiết phải gấp gáp như vậy.
Hơn nữa công ty này rất nhiều việc, Yến Hoài chẳng cần thiết phải hỏi từng việc một, năng lực của các thuộc hạ thân tín đã đủ để giải quyết hết những việc đó rồi.
Anh ấy thật sự có thể thư giãn nhiều chút.
Nhưng mà mấy ngày nay anh như con quay đang xoay trên trục bánh, cả thể xác và tinh thần đều dồn vào công việc, chưa đêm nào về nhà trước 12 giờ cả.
Ngay từ đầu Từ Vi không cảm thấy có gì không ổn cả, nhưng hiện tại nhìn lại mới ngộ ra, đây là boss đang dùng công việc làm tê liệt bản thân, để giết thời gian.
Chắc chắn là đường tình không thuận ấy mà.
Nhưng trước khi về nước, lão Yến tổng đã nói với cô rằng cần chú ý đến vấn đề giấc ngủ của Yến Hoài, công việc và điện thoại chỉ nên xắp xếp vào ban ngày, buổi tối thì để cho anh nghỉ ngơi thật tốt.
Mà vấn đề ở đây là chính bản thân vị tổ tông này không muốn ngủ, cô có biện pháp gì được? Ấn đầu bắt boss ngủ ư? Chắc chắn cô sẽ không thấy được mặt trời ngày mai.
Dù trong lòng đã than thở 108 lần, Từ Vĩ vẫn tẫn trách mà mở miệng hỏi: "Yến tổng, tối nay ngài ở lại công ty hay là về trung cư vậy ạ?"
Trong văn phòng này của anh có một căn phòng ngủ đơn giản, giường nệm và nhà tắm đều đầy đủ mọi thứ, chuẩn bị để anh có thể nghỉ ngơi bất cứ lúc nào.
"Ừm..." Hai tay Yến Hoài đút vào túi, thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, hỏi một đằng mà trả lời một nẻo: "Giấy tờ đấu thầu mảnh đất ở phía tây thành phố kia viết xong chưa?"
"...Viết xong rồi ạ." Từ Vi không tiếng động mà thở dài, nửa đùa nửa thật mà nói: "Nếu mà biết tới cả những việc nhỏ này mà ngài cũng đích thân hỏi, tôi đoán rằng đêm nay những kẻ phía dưới kia ngủ không ngon đâu."
Yến Hoài dừng một chút, phục hồi tinh thần quay đầu nhàn nhạt liếc cô một cái, giơ tay giơ ngón tay lên: "Đã tan tầm, cô đừng lắc lư trước mặt tôi nữa. "
Từ Vi thở phào nhẹ nhõm: "Được rồi, vậy ngài cũng nhớ đi nghỉ ngơi sớm một chút. "
Nhưng không đợi cô ra khỏi văn phòng, Yến Hoài lại đột nhiên gọi cô lại: "Chờ đã! "
Từ Vi quay đầu lại, khi nhìn thấy vẻ mặt Yến Hoài lại bỗng nhiên ngẩn người, cô nói không nên lời có chỗ nào không đúng, nhưng dường như đúng là khác thường thật.
Anh giống như là hạ quyết tâm gì đó, cả người không còn lạnh lùng âm lệ như mấy ngày trước, có thêm chút chờ mong cùng thần thái sống động.
Yến Hoài mở miệng hỏi: "Yến thị và S&U có công ty điện ảnh và truyền hình nào không?"
Phim ảnh và truyền hình?
Từ Vi nháy mắt mấy cái, thoáng chốc nhớ tới diễn viên nhỏ có dung mạo khiến người ta kinh ngạc kia, trái tim đầy bát quái đập thình thịch, nhanh chóng nói: "Không có. "
Sau đó nghĩ kĩ một lượt, lại vội vàng bổ sung: "Giới giải trí mấy năm nay xem như là ngành công nghiệp tương đối có lợi nhuận, nhưng phần lớn đều ở trong phim ảnh, một số giao dịch màu xám về phương diện thương mại lợi dụng sản xuất phim cũng rất dễ vận hành, hơn nữa hiện tại kinh tế nhờ đầu tư vào nghệ sĩ còn xa mới bằng đầu tư vào một bộ phim có doanh thu lớn, bởi vậy Yến thị và một số công ty con dưới S&U đều trực tiếp đầu tư vào các dự án phim lớn chứ không thành lập công ty điện ảnh và truyền hình chuyên dụng. "
Yến Hoài thờ ơ lắng nghe, sau khi nghe xong "Ồ" một tiếng: "Vậy thì thành lập một cái đi. "
Ngữ khí này giống như là bảo cô đi chợ đêm tùy ý bày một quầy hàng ra vậy.
Từ Vi hít sâu một hơi, run rẩy hỏi: "Vậy phạm vi kinh doanh chủ yếu là phát triển phương diện nào đây? Chỉ tập trung vào sản xuất phim truyền hình, hoặc ... Ngài muốn ký hợp đồng với nghệ sĩ? "
Bầu không khí trong văn phòng ngưng trệ trong hai giây.
Yến Hoài giương mắt nhìn chằm chằm khóe miệng sắp cong lên của cô, âm trầm cười: "Từ Vi, trong lòng đã biết rõ còn giả mù mù hỏi tôi? Tôi thấy lá gan của cô ngày càng lớn hơn đấy. "
Ngài đừng cười, ngài cười thật đáng sợ biết không ?
Từ Vi rùng mình một cái, cười khan: "Nào có chuyện trong lòng tôi biết rõ chứ, đây không phải là không kịp phản ứng lại lời ngài nói sao, hiện tại đã biết, biết rồi..."
"Về phần ông chủ công ty này..." Đầu ngón tay Yến Hoài điểm trên mặt bàn, mặt bàn gỗ phát ra tiếng động nhẹ.
Anh trầm tư một lát: "Hãy để mợ tôi làm đi, dù sao cô ấy cũng thích làm những việc này. "
Từ Vi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Lần này cô không dám quanh co lòng vòng nữa: "Vậy phải trực tiếp đào người về sao? "
Yến Hoài rũ mắt xuống, đầu lưỡi chống lên hàm trên, nhẹ giọng nói: "Những người khác tùy ý, còn về phía Ninh Sơ mà nói... Không vội. "
Người nọ trốn tránh như vậy, anh sợ nếu quá nhanh, sẽ dọa người chạy mất.
Chẳng qua phương diện này có thể tiến hành chậm rãi, nhưng các mặt khác lại vẫn tiến hành nhanh một chút.
Anh hạ quyết tâm, chậm rãi mở miệng: "Lần trước tôi đưa Ninh Sơ về nhà, cảm thấy tiểu khu bên chỗ cậu ấy cũng không tệ lắm..."
Từ Vi không rõ nguyên nhân, cẩn thận không mở miệng.
"...... Tôi quyết định mua một căn ở đó. "
Yến Hoài bình tĩnh nói xong, cô nhất thời ngây dại, cố gắng hồi tưởng lại hoàn cảnh và hình dạng hộ gia đình của tòa nhà chung cư kia, thầm nghĩ trình độ mở mắt nói dối của BOSS thật sự càng ngày càng tốt hơn.
Nơi đó thậm chí còn kém hơn nhà cô hiện tại, chứ đừng nói đến nhà Yến Hoài.
"Ngài mua về là muốn vào ở sao?" Từ Vi cẩn thận hỏi.
Đại boss trước mặt tâm tình không tồi hòa ái nhìn cô cười, thanh âm lại giống như băng: "Nếu không thì sao? Chẳng lẽ tôi mua về cho thuê? Chuyển nghề làm chủ nhà trọ? Tối nay não cô bị rỉ sét rồi à? "
Từ Vi run rẩy giật mình: "Tôi hiểu rồi! Ngài yên tâm, tôi sẽ đi làm ngay lập tức! "
Cô thầm nghĩ, ngài cứ như một tảng băng trôi lạnh lùng ít nói như mọi ngày đi, đừng âm dương quái khí nữa! Trái tim nhỏ bé của cô sắp không thể chịu đựng được!
Người đàn ông cười như vô thường dưới địa ngục bổ sung: "Mua phòng ngay dưới tầng nhà Ninh Sơ. "
Từ Vi ngoài cười trong không cười mà gật đầu, nhai nát nuốt vào trong bụng câu 'Nếu ở đó đã có người ở thì sao'. Việc đó cô xử lí được, nhất định là cô ấy sẽ xử lí được điều đó!
Đại khái sợi dây thần kinh 'người bình thường' trong đầu đã bị chặt đứt mấy ngày nay, nụ cười vừa rồi của BOSS bắt đầu có chút ý tứ điên cuồng phê phán, nếu như chút chuyện nhỏ này cũng không làm được, tám phần mười chờ cô sẽ bị đuổi việc thôi!
Từ Vi nhận mệnh, hùng hổ đi ra khỏi văn phòng.
...
Thời tiết dần dần chuyển lạnh, thành phố C đã bước vào đầu đông, khắp nơi có thể thấy lá bạch quả vàng rực rỡ, cây cao lớn, cành cây được cắt tỉa gọn gàng thành hình chóp nón trên nhọn dưới tròn, nhìn giống như một loại cây thông Noel mới lạ, càng thêm tinh xảo, nhưng lại thiếu đi chút lãng mạn tự do sinh trưởng.
Mấy ngày nay ở đoàn làm phim Ninh Sơ được đãi ngộ tốt hơn rất nhiều .
Một mặt là do ngày đó có không ít người ở đây, cho dù có một số thì đi theo Hứa Liên Kiệt, nhưng những người còn lại đều là đã chứng kiến tình cảnh lúc đó, trong lòng còn sợ hãi, không dám xem cậu là một minh tinh mười tám tuyến nhỏ bé mà đối đãi.
Mặt khác hẳn là nguyên nhân do Bạch Tinh Lan.
Bạch đạo từ nhỏ đã được gia đình hun đúc, lại tốt nghiệp thạc sĩ khoa đạo diễn của một trường danh tiếng nước ngoài, trình độ đương nhiên không cần phải nói.
Tuy nói hắn so sánh với Hứa Liên Kiệt thì không có kinh nghiệm thành phẩm, hơn nữa kịch bản phim thần tượng đơn giản bày ra ở đó, nhìn chung thì cũng không thể quay ra được thứ gì có chiều sâu, nhưng Ninh Sơ phát hiện ra có một chỗ hắn vượt xa Hứa Liên Kiệt là —— hắn ta rất biết tìm góc độ.
Nói cách khác, chính là tất cả các diễn viên trong ống kính của hắn đều đẹp hơn nhiều so với trong ống kính của Hứa Liên Kiệt.
Đặc biệt là Ninh Sơ.
Úy Thu Nguyệt đang tán gẫu với cậu cảm khái: "Rốt cục có người có thể chụp ra được một phần ba sự kinh diễm của bản thân anh, lúc trước tôi cảm thấy anh cực kì không ăn ảnh. "
Ninh Sơ dở khóc dở cười: "Nào có khoa trương như vậy."
Kì thật lúc trước là do nguyên nhân trang điểm, sau khi Bạch Tinh Lan tới, đã cho người tẩy hơn phân nửa lớp trang điểm của cậu, tóc cũng không tạo kiểu nữa, tựa hồ là mặt mộc đi quay, chỉ bôi chút nền nâng cao khí sắc, nhìn tự nhiên hơn rất nhiều.
Ngược lại cậu cảm thấy chuyện này không liên quan nhiều đến mình, là thẩm mỹ và năng lực của đạo diễn không tệ, lại còn chịu được áp lực khắp nơi.
Úy Thu Nguyệt cười xong liền trêu ghẹo cậu: "Tôi cảm thấy Bạch đạo rất để ý anh, cũng rất tốt, tôi chưa từng nghe qua anh ta nói nặng lời với anh. "
Tất cả mọi người đều là diễn viên trẻ, ít nhiều đều bị nghiêm túc nói vài câu.
Bạch Tinh Lan tuy là đạo diễn mới, nhưng bối cảnh cường đại, đây cũng không phải bí mật, chỉ cần điều tra một chút là có thể biết.
Trong đoàn làm phim ngay cả người lớn nhất là Kha Trạch khi nói chuyện với hắn cũng mang theo một chút ngữ khí lấy lòng, duy chỉ có người tên Ninh Sơ này, lúc nói chuyện và ở chung với hắn là vô cùng thoải mái.
Vẻ mặt tươi cười của Úy Thu Nguyệt không thay đổi, đáy mắt nổi lên một tia tìm tòi không dễ phát hiện.
Ninh Sơ không chú ý tới tâm tư của cô, nắm máy sưởi nói: "Ai, bạn học mà, cho dù không diễn tốt, cậu ấy phỏng chừng cũng không tiện nói tôi. "
Theo cậu thấy, tính cách Bạch đạo bây giờ và tính cách hồi trung học không khác biệt lắm, EQ cao, đối với ai cũng không tệ, rất biết làm người.
Vừa mới vào đông, đã mua một đống máy sưởi xạc điện cầm tay cỡ nhỏ* phát cho mỗi người trong đoàn làm phim một cái, lúc Ninh Sơ chờ đợi vẫn luôn cầm, ấm áp tới không muốn buông tay.
Sau khi chuyên gia trang điểm gọi Úy Thu Nguyệt đi, cậu liền một tay nắm lấy thứ đồ chơi nhỏ này, một tay cầm kịch bản, ngồi ở bên sân ngẩn người.
Lúc Bạch Tinh Lan đi tới liền nhìn thấy bộ dáng lười biếng của người này, giống như một con mèo mềm mại xinh đẹp.
Ngón tay trắng nõn nắm giữ một máy sưởi nho nhỏ màu xanh biếc, hắn bỗng dưng nhớ tới trong con hẻm cũ nát, đầu ngón tay trắng nõn nắm chặt tà áo đen kia, tim đập thình thịch.
Hắn chậm rãi tới gần, sắc mặt tự nhiên cầm lấy máy sưởi tay kia từ trong tay Ninh Sơ, đầu ngón tay xẹt qua da thịt mỏng manh, một bên oán giận: "Lạnh chết mất lạnh chết mất, cho tôi mượn..."
Sau đó lại mặt không đổi sắc đem mấy ngón tay của Ninh Sơ khép lại trong lòng bàn tay, chậm rãi siết chặt, trên mặt lộ ra chút biểu tình kinh ngạc: "Yo, rất hữu dụng nhá, tay cậu đã bắt đầu nóng bỏng. "
Ninh Sơ hơi sửng sốt, ánh mắt khẽ rũ xuống, rơi vào trên bàn tay bắt lấy cậu, đáy mắt thoáng hiện lên một tia dị sắc, nhẹ nhàng rút tay ra, thản nhiên nở nụ cười: "Đúng là rất hữu dụng, sao nào, không ai để lại cho cậu một cái?
______
*Máy sưởi xạc điện cầm tay:
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét