Edit: Doll
"Được, vậy ngày đi, nhưng tôi hi vọng sau này chúng ta không gặp lại nữa."
Nói xong câu này thân thể Ninh Sơ không tự chủ được mà căng cứng, cậu có thể cảm nhận được vì những lời này mà khí áp xung quanh Yến Hoài hạ thấp xuống.
Cậu tựa vào đầu giường, ngửa mặt nhìn anh, thực ra cậu có chút không thể đoán được tính nết của Yến Hoài "hiện tại", cậu cho rằng dù hiện tại người này có hơi thích cậu đi nữa thì cũng không còn là thiếu niên 17 tuổi không hiểu chuyện tình cảm.
Yến Hoài giờ phút này đứng trước mặt cậu là một kẻ có thể hô mưa gọi gió, mà người khác lại chỉ có thể vâng lời của anh, đối mặt với cậu năm lần bảy lượt từ chối và bài xích như vậy, nếu trong lòng đột nhiên tức giận, không biết liệu có gϊếŧ luôn cậu trong cơn nóng giận hay không.
Trong lòng Ninh Sơ bồn chồn cả lên -- cái cậu muốn là hai người trở thành người lạ chứ không phải tìm đường chết.
Nhưng mà sau một lúc im lặng rất lâu, mặt anh không biến hóa tí nào cả, chỉ bình tĩnh hất cằm phân phó Tô Ý.
"Đi lấy ly sữa bò nóng lại đây."
"Được được được... Tôi đi ngay... Lập tức đi lấy ngay..."
Tô Ý lập tức ôm quyền nhận mệnh, phất tay với trợ lý, dẫn theo cô ba bước biến thành hai bước mà đi nhanh ra khỏi phòng.
Lại còn rất tri kỷ đóng cửa phòng lại.
Sau khi ngăn cách với hình ảnh và âm thanh trong phòng xong hắn mới từ từ thở phào nhẹ nhõm.
Đùa chắc, tuy rằng hắn hay nhiều chuyện, nhưng cũng chỉ giới hạn ở nhiều chuyện sau lưng, nếu để hắn xem phát sóng trực tiếp tại hiện trường chuyện khúc mắc tình cảm của Yến Hoài thì thật ra hắn cũng rất muốn xem, nhưng lại sợ xem xong không còn mạng nữa.
...
...
Trong căn phòng rộng lớn yên tĩnh tức khắc chỉ còn lại hai người, Ninh Sơ khẩn trương nắm chặt ga trải giường, bầu không khí đình trệ khiến cậu cảm thấy khó thở.
Yến Hoài nhanh nhẹn cúi thấp người xuống, một tay chống ở bên cạnh cậu, dần dần đè ép lại, gần tới mức Ninh Sơ còn có thể đếm được từng sợi lông mi của anh.
Đáy mắt cậu hiện lên sự tức giận, duỗi tay chống đỡ trên ngực anh.
"Yến Hoài! Anh lại phát điên cái gì?!!"
Ninh Sơ quay đầu né tránh, cậu cảm thấy cả thể chất lẫn tinh thần đều vô lực, thật sự rất muốn dùng một cái tát đánh cho người này tỉnh ra.
Nhưng Yến Hoài cũng chỉ dừng sát bên cổ cậu vài giây, sau đó chậm rãi đứng thẳng dậy, mỉm cười: "Tôi không nổi điên, tôi chỉ muốn ở trước mặt em xác nhận một chuyện."
Mặt Ninh Sơ đầy vẻ cảnh giác: "Chuyện gì?"
"Ừm... Trên người em có mùi sữa bì nhàn nhạt, rất thơm."
"?!" Chỉ một câu nói khiến trái tim Ninh kinh hoảng, cậu nhìn người đàn ông đáng chăm chú quan sát cậu, lần đầu tiên cảm thấy may mắn vì công việc làm diễn viên mấy năm nay có thể giúp cậu che giấu hết thảy.
Cậu cắn vào lưỡi, thản nhiên nhìn lại.
"Vậy à? Cảm ơn đã khen ngợi, tháng trước tôi mới vừa mua nước hoa là mùi kẹo sữa đại bạch thỏ. Yến tổng thích sao? Tôi mua một lọ tặng anh, coi như cảm ơn lần này đã giúp đỡ."
"Xùy!!" Yến Hoài cười ra tiếng, cảm thấy rất thú vị mà nhìn xuống cậu.
"Ninh Sơ, loại nước hoa nào có thể chịu được mấy tiếng ngâm nước lạnh rồi lại ngâm nước ấm, lại còn qua một hai ngày sau vẫn còn mùi hương? Trâu bò đấy, em có thể nói cho tôi biết tên nhãn hiệu không, tôi sẽ suy xét rồi thu mua luôn."
Ninh Sơ không trả lời, vừa rồi lúc nói xong câu kia cậu rất muốn đưa tay tát bản thân một cái để cho bản thân có thể tỉnh táo lên chút. Loại lí do chó cũng không tin nổi như này cũng dám nói ra, chẳng lẽ đầu óc cậu bị sốt đến choáng váng rồi ư?
Yến Hoài cũng không nghĩ sẽ nghe được câu trả lời về vấn đề này từ cậu, anh tiếp tục nói: "Mấy lần trước gặp em, mùi hương này đều bị mùi thuốc lá che đậy, nhưng lần trước ăn cơm cùng nhau, chắc do mấy ngày liền em không hút thuốc nên sau khi mùi thuốc lá nhạt đi nên tôi ngửi thấy được. Đến lần này, tôi có thể xác định được mùi hương kia."
"Vậy thì sao?" Ninh Sơ bất chấp tất cả: "Cái này và nước hoa thì có gì khác nhau?"
"Khác nhau rất lớn đấy." Khoé miệng Yến Hoài cong nhẹ: "Mùi hương trên người em có vẻ càng quen thuộc và độc đáo với tôi hơn, tôi đã từng được ngửi qua rồi."
Ninh Sơ gục mặt xuống: "Thật ư? Ở nơi nào?"
"Ở trong mơ."
"... Anh chơi tôi đấy à?!" Ninh Sơ khó tin mà trợn trắng mắt.
"Không tin thì thôi." Yến Hoài cúi đầu, lãnh đạm cười.
"Dù sao tôi cũng đã bị chứng mất ngủ quấy rối bảy năm rồi. Mỗi đêm tôi chỉ có thể dựa vào một ly sữa bò mà miễn cưỡng chợp mắt, hương vị kia ở trong mơ như sợi tơ vậy, không nắm bắt được, luôn luôn quẩn quanh người tôi, nhưng lúc tôi tỉnh lại thì lại không thấy tăm hơi nữa."
Ngón tay Ninh Sơ bỗng nhiên xiết chặt ga trải giường.
"Làm... Làm sao có thể vậy được..."
Không phải là mất trí nhớ thì sẽ quên hết tất cả mọi thứ ư? Người không có ký ức, làm sao có thể có ưu sầu.
Ánh mắt Yến Hoài ở dưới đèn huỳnh quang tối xuống: "Không tin cũng là chuyện bình thường, ban đầu tôi cũng không tin, nhưng rõ ràng là trước kia tôi không thích uống sữa bò, mà hiện tại nó lại là thứ tôi không bỏ được..."
"... Mỗi một lần uống nó, tôi đều cảm thấy không đủ..."
"Cái gì không đủ?" Ninh Sơ hơi thất thần.
"Cảm giác kia giống như con người cần ăn cơm nhưng mỗi bữa lại chỉ có thể ăn một cái kẹo đường vậy, những ly sữa bò đó tựa hồ là đồ thay thế, căn bản không thể giải quyết vấn đề của tôi từ gốc."
"So sánh kiểu gì vậy." Ninh Sơ cụp mắt xuống, lông mi khẽ run rẩy: "Chắc là do đêm nào anh cũng uống sữa bò nên khứu giác bị rối loạn rồi."
"Cũng có thể, mỗi cái kết quả đều có nguyên nhân của nó cả..." Yến Hoài gật đầu, ánh mắt thâm túy.
Anh có chút mong đợi: "Vậy, kết quả của những sự trùng hợp này trên người chúng ta, là vì có lẽ tôi đã từng gặp em?"
Lại là vấn đề này.
"À!" Ninh Sơ bất đắc dĩ nâng mí mắt, ngữ khí chắc chắn không chút lưu tình nào.
"Không có. Tôi dám khẳng định tôi chưa bao giờ gặp anh cả."
"Yến tổng, anh nói anh từng xảy ra tai nạn xe cộ, thần kinh não bị tổn thương, vậy nên rất có khả năng khứu giác cũng vì mà bị ảnh hưởng. Thay vì cứ rối rắm đã từng ngửi được mùi hương này ở đâu, trong hoàn cảnh nào thì tốt hơn hết là anh nên tìm một bác sĩ để điều trị."
Cậu bình tĩnh nhìn Yến Hoài: "... Tôi tin rằng Yến tổng làm được điều này."
Trong phòng nhất thời yên lặng, yên lặng tới nỗi có thể nghe được tiếng hít thở nhợt nhạt của nhau, thân thể Ninh Sơ hơi rét run.
Trầm mặc một lúc lâu, Yến Hoài cụp mắt xuống, trầm giọng nói: "Cảm ơn đã đề nghị."
Sau đó xoay người rời khỏi phòng.
Ninh Sơ nhìn chằm chằm bóng dáng anh biến mất ở ngoài cửa, khẽ thở dài, nhưng có lẽ sau nhát dao chém xuống này, đại khái Yến Hoài sẽ không tìm gặp cậu nữa, cũng coi như họ có thể trở về quỹ đạo của mình, không còn giao nhau nữa.
...
Vài phút sau, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Tô Ý bưng một cốc sữa bò nóng đi vào.
"Ninh tiên sinh, sữa này... Yến thiếu bảo cậu uống lót dạ trước, bằng không lát nữa tới sức lực ăn cơm cũng không có."
"Cảm ơn, anh cứ gọi tôi là Ninh Sơ đi." Ninh Sơ nhìn hắn cười, khi ánh mắt rơi xuống cốc sữa bò lại trở nên bất đắc dĩ: "Tới thấy tôi chỉ cần uống chút cháo là được."
Cả người cậu hiện tại vừa choáng váng vừa đau đớn, không nuốt nổi thứ gì, hiện tại cậu chỉ muốn uống thuốc giảm đau.
"Ai, không muốn uống cũng đúng thôi." Tô Ý vô cùng tự nhiên quen thuộc đi đến trước mặt cậu, cầm chiếc cốc ngồi ở bên mép giường.
"Chẳng phải là do Yến thiếu thích uống ư? Hôm nào không uống là cả đêm thức trắng không ngủ được..."
Ninh Sơ giật mình, rũ mắt thì thầm: "Hoá ra là thật..."
"Hả? Đó là sự thật." Tô Ý cho rằng cậu không tin: "Mất ngủ là bệnh lâu năm của Yến thiếu, trước đây Yến phu nhân còn đi tìm rất nhiều bác sĩ cho anh ấy, ai cũng chẩn đoán là thân thể bình thường khoẻ mạnh, không có bệnh tật gì. Sau đó lại tìm bác sĩ tâm lý cho anh ấy nhưng cũng không có ích lợi gì. Mỗi tối anh ấy chỉ có thể uống một chút sữa bò để giải toả, bằng không thì rất khó đi vào giấc ngủ."
Giọng điệu người này như một tên ân chơi trác táng hoạt bát quá mức, Ninh Sơ liếc hắn ta một cái: "Chuyện riêng tư của ông chủ các anh đừng đi kể ra cho người ngoài như vậy, cẩn thận anh ta tống cổ anh đi."
"Tôi biết mà, nhưng khẳng định cậu không phải người khác." Tô Ý ra vẻ đương nhiên mà nhướn mày.
"..."
Ninh Sơ nhìn cốc sữa trong tay hắn ta, chậc một tiếng, bực bội quay đầu đi.
Hồi học cao trung, sau khi hai người ở bên nhau, Yến Hoài giống như một loại động vật lớn nhạy bén nào đó vậy, cứ có cơ hội là ôm cậu rất chặt, sau đó chôn đầu vào hõm cổ của cậu mà ngửi, tóc đen quét lên làn da cậu, rất ngứa, lần nào như vậy cũng khiến cậu cười khanh khách không ngừng được.
Mà hỏi nguyên nhân thì chẳng bao giờ Yến Hoài chịu nói, mãi sau này mới tiết lộ rằng thích hương vị trên người cậu, giống như một bé con chưa cai sữa, lại giống như một viên kẹo sữa vừa trắng lại vừa mềm, muốn cắn một miếng xem chảy ra là máu hay là sữa, nhưng mà luyến tiếc.
Ninh Sơ thầm chửi bị tâm thần, đấy rõ ràng là mùi bột giặt bà nội mua ở siêu thị.
Ngay hôm sau, cậu trộm mua cho Yến Hoài rồi nhét nó vào trong hộc bàn, kết quả là lúc tan học bị người tóm được, ấn ở bức tường trong hẻm nhỏ tối tăm gặm nhấm một hồi, khiến cậu vì muốn được tha mà gọi vô số câu anh ơi, mới được thả ra.
Hiện tại đột nhiên nhớ tới, cậu lại không biết rằng hương vị này lại có ảnh hưởng lớn tới Yến Hoài như vậy, thoáng chốc có chút mờ mịt.
Tô Ý như thể không thấy cậu đang thất thần, cái miệng cứ đóng mở không ngừng.
"Cậu và người khác không giống nhau! Lúc Yến thiếu ở nước ngoài du học thì tình cờ tôi cũng đang học nghiên cứu sinh ở đó, từ lúc quen biết đến giờ, tôi chưa từng thấy anh ấy động tâm với ai, quả thật là tâm như nước lặng còn hơn một nhà sư. Tôi cảm thấy anh ấy đối với cậu là thật lòng, bằng không cũng sẽ không để ý tới cậu như vậy, cậu không biết đâu, tối qua Yến thiếu vẫn luôn canh giữ ở đây..."
"Đừng nói nữa!" Ninh Sơ chống tay ở thái dương, thấp giọng nói.
"Đầu tôi sắp vỡ toạc ra rồi..."
Cậu không thể không thừa nhận, sâu trong nội tâm tĩnh lặng như biển chết kia, đã bắt đầu nhấc lên chút gợn sóng.
Nếu không thì tại sao lại nói người bệnh yếu ớt nhất chứ, tới cả sự phòng bị cũng trở nên yếu đi, Ninh Sơ thở dài.
Tô Ý lo lắng mà tiến lên một chút: "Hay là tôi kiểm tra toàn diện cho cậu? Tốc độ hồi phục của cậu thật sự rất chậm."
Dưới ánh đèn ấm áp, mu bàn tay chống lên thái dương kia vẫn còn vết bầm tím do truyền dịch, làn da Ninh Sơ mỏng lại trắng, mảng tím bầm kia thoạt nhìn khiến cho người ta sợ hãi.
Tô Ý nhớ tới ánh mắt của Yến Hoài khi hắn rút kim tiêm ra, lần đầu tiên trong đời hắn nhìn thấy cảm xúc khổ sở đau lòng trong ánh mắt vị ông chủ tàn nhẫn lạnh lùng này.
"Không cần." Ninh Sơ nhíu mày, lãnh đạm mà lắc đầu: "Mùa thu bệnh lâu khỏi một tí cũng là chuyện bình thường, cảm ơn anh."
"Ờm, cũng đúng... Không cần khách khí, tôi được Yến thiếu trả tiền thuê về, chăm sóc cậu cũng là chuyện bình thường." Thái độ Tô Ý mười phần chân thành.
Ninh Sơ nghẹn lời, nghĩ đến dù sao ngày mai mình cũng rời đi nên lười đi giải thích với hắn ta.
Không còn gặp nhau nữa, thời gian chính là lời giải thích tốt nhất.
..............................................................................................>>Chương 14<<
_______
P/s: tui vốn là muốn edit một loạt rồi đăng lên như truyện kia nhưng mad một chương bộ này dài bằng ba chương bộ Trùng sinh chi hạ nhật vãn sâm lận nên tui sẽ tầm hai ngày đăng một chương nha mọi người 😘😘😘
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét