Thứ Bảy, 17 tháng 4, 2021

Chương 6

 

 Edit: Doll

Trợ lí Hàn Tu Ngôn yêu cầu công ty cử đến tên Hồ Hiểu An, là một cô gái rất dịu dàng và đáng yêu nhưng làm việc gì cũng có chút chậm chạp không thuộc về loại người hoạt bát.

Ninh Sơ nhìn cô gái ngồi quy quy củ củ ngồi trước giường bệnh gọt táo, gương mặt đỏ bừng tương phản rõ rệt với nước da tái nhợt của cậu, trông nghiêm túc đến đáng yêu, cậu cười nói:" Kì thực tôi ở đoàn làm phim không có nhiều việc phải làm lắm, không cần tuyển một người trợ lí."

Đôi mắt đen bóng như nho của cô gái rời từ quả táo lên nhìn kĩ vào hai mắt cậu, trong lòng đại khái đang đánh giá lời nói vừa rồi của cậu :" Sao lại không cần? Ninh ca, tôi thấy anh so với những nữ nghệ sĩ ngày ngày ăn tổ yến tập yoga còn yếu ớt hơn nhiều."

Ninh Sơ:"...Không đến mức như vậy đâu."

Mấy ngày trước cậu còn một mình đánh gục một tên mập đó!

Tuy rằng có dùng chút mưu mẹo nhưng cũng là đơn đả độc đấu đánh thắng! Là sự thật đấy!

Cậu không nhịn được hỏi:" Hàn Tu Ngôn đã nói gì với cô?"

" Anh Hàn nói, dù sao tôi cũng không để ý  ánh mắt của người khác, vừa khéo anh cũng không cần một người trợ lí toàn năng, tôi có thể thành thật ngây ngốc ở bên cạnh chăm sóc anh."

Hồ Hiểu An cắt táo thành từng miếng nhỏ vào đĩa, đưa đến trước mặt cậu:" Vậy nên anh ấy đã cho tôi tới đây, Ninh ca, anh cứ tùy tiện sai bảo, tôi rất cần mẫn."

Ninh Sơ nhìn vào hai mắt cô, nhất thời nghẹn lời.

Cũng không biết là do cô gái này thẳng thắn hay do con hồ ly Hàn Tu Ngôn kia bảo cô thẳng thắn.

Trong giới giải trí quan trọng nhất là " nhân mạch", điểm này cậu căn bản không cần sử lí, xác thực không cần một người trợ lí toàn diện, dù có cũng chỉ lãng phí nhân tài.

" Được rồi..." Chậm rãi cắn một miếng táo nhỏ, cậu nói với Hồ Hiểu An:" Vậy cô đi làm thủ tục xuất viện giúp tôi."

" Nhưng mà anh còn chưa hạ sốt." Trợ lí mới của cậu tức khắc trừng lớn hai mắt:" Bác sĩ nói thể chất anh không tốt, trong người có bện cũ, hạ sốt rất chậm, đêm nay và ngày mai còn cần phải truyền thêm nước."

" Không cần truyền nước." Ninh Sơ sờ thử trán mình, cậu còn không cảm thấy mình phát sốt nữa:" Hạ nhiệt đến mức này là đủ rồi, đoàn phim bên kia yêu cầu tôi có mặt vào lễ khởi động máy ngày mai, không đi không được."

Cậu thấy Hồ Hiểu An đứng yên bất động liền thở dài một hơi.

" Còn chần trừ gì nữa? Thứ nhất, tôi không phải là diễn viên nổi tiếng. Thứ hai, xuất diễn của tôi lại không nhiều, có đến đoàn phim thì thời gian nghỉ ngơi cũng nhiều, đến đúng giờ cho đoàn phim chút mặt mũi, mọi người đều vui vẻ sẽ không ai làm khó tôi. So với hiện tại tôi ở lại dưỡng bệnh để đến lúc đó lại bị mọi người nói một diễn viên nhỏ mà mặt mũi lớn thì tốt hơn nhiều, hiểu không em gái?"

Cô gái nhỏ đứng trước mặt hơi sửng sốt một cút, cúi đầu nhỏ giọng nói:" Tôi hiểu rồi."

" Vậy mau đi đi, đừng đứng đây nữa." Ninh Sơ phất phất tay với cô:" Nhớ giữ lại hóa đơn để sau đó trả viện phí nhé!"

" Tôi biết."

...

Nhìn thân ảnh Hồ Hiểu An biết mất ở chỗ ngoặt ngoài cửa, cậu mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, hoạt động cổ rồi ngồi dậy.

Nhập viện quá gấp, đồ đạc mang đến không nhiều, không cần phải thu thập, mặc cái áo khoác, lấy thuốc xong là xong việc rồi.

Lúc đang cúi người tìm chìa khóa, một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng cậu:" Cậu đang tìm cái gì?"

Trước khi tiếng nói phát ra Ninh Sơ không hề nghe thấy tiếng bước chân, cậu không kịp chuẩn bị tâm lí nên cả người căng thẳng, sợ tới mức suýt chút nữa nhảy dựng lên, bả vai đập vào bàn thủy tinh gây nên một tiếng ầm.

" Mẹ nó..."

Cậu đỡ lấy cái bàn chầm chậm đứng lên, nhìn về phía sau thấy hai người áo mũ chỉnh tề đứng ở cửa như hai vị thần giữ cửa, cậu không nhịn được mà phun tào:" Yến tổng... Ngài tới bệnh viện là đi tuyển người mẫu sao?"

Yến Hoài:"... Cậu muốn tham dự tuyển chọn người mẫu? Tôi nghe nói tháng sau Milan có một buổi tuyển người mẫu rất không tồi, muốn đi không?"

"???"

Đây là cái mạch não chín cong mười tám quẹo tới mức nào? Chẳng lẽ không nghe ra lời nói kia của cậu là châm chọc sao? Đầu óc toàn bã đậu?

Hay là anh ta cũng đang trào phúng cậu? Diễn viên mười tám tuyến còn đòi đi dự buổi tuyển mẫu của Milan?

Ninh Sơ bỗng nhiên cảm thấy nhiều năm như vậy không gặp, cậu có chút không hiểu rõ người này rồi.

Nhưng nhìn qua biểu tình của Yến Hoài... lại không thể nhìn ra được hàm nghĩa chính xác, cậu nhất thời không biết nên nói gì, đành đứng yên tại chỗ, hai người cách nhau mấy mét mà mắt to trừng mắt nhỏ.

Ánh mắt giao nhau, cả hai người đều đáng phỏng đoán.

Vài giây sau, vị ngự tỷ mặc một thân màu xám bên cạnh Yến Hoài lên tiếng đánh vỡ bầu không khí quỷ dị này.

Cô nhấc chân lắc lắc, trêu chọc nói:" Ninh tiên sinh thật vui tính, nếu biết sớm phải đi tham dự buổi tuyển mẫu tôi đã không cố ý đi giày đế bằng rồi."

Ánh mắt Ninh Sơ chuyển sang người cô:" Cô là... Vivian?"

Cậu có chút đau đầu, một sự cố thang máy nho nhỏ lại có thể kéo Yến Hoài tới đây là việc cậu không hề nghĩ tới. Nhưng suy cho cùng, sự cố thang máy ngoài ý muốn kia cũng đã sảy ra thì người này cũng không cần phải đích thân tới sử lí mới đúng?

" Không phải tôi đã nói rất rõ ràng với cô trên Wechat rồi sao? Hai người không cần đích thân tới đây."

" Ngài hiểu lầm rồi Ninh tiên sinh." Từ Vi cười nói:" Bệnh viên tư nhân này là công ty con của S&U đầu tư, sang năm Yến tổng muốn tăng thêm tài chính vào đây nên hôm nay tới khảo sát một chút."

Ngụ ý là : tới thăm ngài là thuận tiện, không cần áp lực quá.

Ninh Sơ trong lòng đã sớm rõ:" Ôi, cô không cần nói rõ ra phương hướng đầu tư của công ty cho tôi tỉ mỉ như vậy ." Sẽ có cái cảm giác lạy ông tôi ở bụi này đó, hơn nữa cậu cũng không nghĩ tới một bệnh viên được " công ty con" đầu tư có thể khiến đại boss của tổng bộ tới khảo sát, nếu lúc nào cũng vậy thì chẳng phải sẽ mệt chết ư? Phòng tài vụ của bọn họ là để cho vui sao?

Một hơi của Từ Vi nghẹn trong cổ họng - nếu là thật sự thuận đường mà đến cô cũng không cần giải thích kĩ càng tỉ mỉ như vậy được chưa? Đây chẳng phải là do sếp của cô đột nhiên tâm huyết dâng trào nên phải tìm đại một lí do có trăm nghìn kẽ hở như vậy sao?

Suýt chút nữa cô đã đem một vị nào đó ở Tô gia thường xuyên bệnh tật vào ở, lấy cớ để Yến Hoài tới thăm, sau đó ngẫm kĩ lại thì thấy thôi bỏ đi, bởi thứ sự sếp chưa bao giờ đến thăm những người đó.
...

Thấy Yến Hoài còn đứng đó chưa đi, Ninh Sơ thở ra một hơi, cười nhạo nói:" Hay là Yến tổng thấy hai ta cùng bị mắc kẹt trong thang máy rất có cảm giác đồng bệnh tương liên nên mới đặc biệt tới đây  thăm tôi? Vậy thì không cần thiết đâu."

" Chúng ta có chỗ nào đồng bệnh tương liên? Tôi lại không đáng thương." Yến Hoài khó hiểu.

Lời này quả thực như một tín hiệu khiêu khích, Ninh Sơ vừa nhớ tới cảnh cậu yếu ớt xụi lơ trong thang máy mà đối phương vẫn áo mũ chỉnh tề, bộ dáng không chút cẩu thả nào liền giận sôi máu, ngữ khí cậu càng thêm ác liệt.

" Ồ, vậy anh đang thương hại tôi? Xin lỗi, tôi không cần sự thương hại của anh."

" Tôi có nói như vậy sao? Tôi có ý này sao? Tại sao cậu lài giở cái giọng âm dương quái khí đó?"

Yến Hoài nhíu mày, lời nói ra khỏi miệng xong cũng có chút kinh hãi, người này không chỉ ảnh hưởng tới khả năng tự khống chế thân thể của anh mà hình như còn dễ dàng châm ngòi cảm xúc của anh. Ngày thường anh không dễ dàng bị kích động như vậy.

Ninh Sơ cũng nghẹn ngào một chút, hai ngày trước cậu mới nói Yến Hoài âm dương quái khí không nghĩ tới lại đổi ngược lại nhanh như vậy, thật đúng là thiên đạo luân hồi...

"Bởi vì tôi là người như vậy, thế nào? Không nghe nổi thì mời anh đi về đi!"

Mặt không biểu tình mà nói xong câu đó, cậu nỗ lực mà ổn định tâm tình, trong lòng có chút chua sót. Cậu cũng không muốn trở nên bén nhọn như vậy nhưng căn bản không khống chế được, dù sao cậu cũng có thói quen bày ra cảm xúc chân thực ở trước mặt Yến Hoài.

Ngay cả khi thói quen này đã được hình thành từ bảy năm trước.

Không khí nhất thời đình trệ, Từ Vi hoảng hốt mà liếc nhìn hai bên, cô không biết tại sao đang yên đang lành cuộc nói chuyện này lại trở nên như vậy. Diễn viên nhỏ sắc mặt tái nhợt kia chẳng nhưng không giống những diễn viên khác xum xoe với sếp của mình mà nhìn dáng vẻ hình như còn muốn ngài ấy cút đi thật nhanh.

Chẳng lẽ là ghét người giàu có? Thái độ như vậy, chẳng trách nhiều năm như vậy không ai nâng đỡ.

" Có lẽ Ninh tiên sinh hiểu lầm gì đó..."

" Các người là ai? Chặn cửa làm gì?"

Từ Vi còn chưa kịp nói xong, trợ lí của Ninh Sơ đã trở lại, cậu thở hắt ra:" Hiểu An, vào đi."

" Xin lỗi, cho tôi qua một chút..."

Hồ Hiểu An co người chen qua hai người đang đứng ở cửa.

" Giấy xuất viện?" Yến Hoài thoáng nhìn qua biên lai kia:" Cậu muốn xuất viện? Trông bộ dáng cậu không giống như đã khỏi bệnh."

" Chỉ là cảm mạo mà thôi, không cần nằm viện." Ninh Sơ thấy anh không chút ý tứ muốn đi nào, càng ngày càng bình tĩnh, trong lòng cậu đã nhận mệnh Phật rồi.

Cứ tùy tiện đi, bệnh viện đều là của anh, thích đi hay ở là việc của anh, dù sao tôi cũng phải đi.

Hồ Hiểu An nghe được câu này ngửa đầu nhìn cậu, trầm giọng phản bác:" Không phải cảm mạo bình thường đâu, đã sốt mấy ngày rồi, nhiệt độ bây giờ còn chưa có bình thường lại đâu."

Ninh Sơ:"..."

Gần đây nội tâm cậu trở nên phức tạp sắp như xoắn ốc rồi, em gái, nói thật đi! Em là gian tế của kẻ địch phái tới, phải không?

" Không cần nói chi tiết như vậy. Bản thân tôi chẳng lẽ tôi còn không rõ sao?" Hiện tại cậu rất muốn đánh chết Hàn Tu Ngôn đã phái cô gái này đến.

" Tức giận cái gì? Người khác quan tâm cậu mà thôi." Yến Hoài tiến vào, đầu ngón tay thong thả chậm rãi lướt trên lưng ghế:" Lí do gì khiến cậu muốn xuất viện?"

" Đây không phải việc của anh, anh tại sao...." lại quen thuộc như vậy! Giống hệt như hồi mới quen ở cao trung.

Ninh Sơ nuốt lại lời nói thiếu chút nữa buột miệng ra, không kiên nhẫn mà nhìn về phía anh, tâm tình tốt hay sấu đều trắng trợn biểu hiện tất lên mặt, nhìn đến mức Từ Vi kinh hồn khiếp vía, cô đã theo sếp làm việc nhiều năm như vậy, chưa từng thấy qua trường hợp nào kì lạ như vậy.

Vậy mà sếp của cô còn nhìn lại, mặt không biến sắc mà nói ra chuyện anh vốn không quan tâm chút nào:" Tôi chỉ muốn hiểu rõ một chút nguyên nhân cậy xuất viện, đảm bảo không phải vì bệnh viện sơ sót mà khiến bệnh nhân bất mãn."

Lí do này... hay lắm! Yến thiếu đích thân tới hiện trường thu thập phản hồi chân thật của từng khách hàng - ngày mai cổ phiếu của Yến thị và S&U chắc phải tăng cao lắm!

Đây là đang cho rằng cậu sốt đến ngu luôn sao? Khóe miệng Ninh Sơ run rẩy, không bình tĩnh nổi nữa:"... Nguyên nhân không phải do quý bệnh viên, là do công việc của tôi yêu cầu..."

" Đóng phim?" Yến Hoài nhíu mày:" Đạo diễn nào gấp như vậy, muộn mấy ngày cũng không được?"

Ninh Sơ cười một tiếng:" Vấn đề này không thuộc quyền quản lí của anh đúng không? Tôi có thể cự tuyệt trả lời."

Cậu không cùng đối phương nói chuyện nữa, hất cằm với Hồ Hiểu An:" Cô lấy đồ đi, còn có hóa đơn nữa, đi thôi."

" Hai vị, gặp lại sau."
...
Nhìn bóng dáng người bọc áo khoác, còn mặc đồng phục bệnh nhân tiêu sái rời đi, Từ Vi ưu sầu rũ vai:" Người  rời đi rồi, Yến thiếu, ngài... Ngài đang nhìn cái gì vậy?"

Cô quay đầu lại nhận ra Yến Hoài không cùng cô nhìn về một hướng mà hơi khom lưng nhìn chằm chằm vào một góc ghế sô pha.

" Chìa khóa." Yến Hoài đột nhiên mở miệng.

" Hả???"

" Chìa khóa của cậu ấy rơi ở đây, vừa rồi còn chưa tìm được."

......................................................................................................>>Chương7<<...................
 
...................................................................................

Chủ Nhật, 11 tháng 4, 2021

Chương 3

 Edit: Doll
 

Đi theo Thẩm Gia Hòa tới một khu biệt thự tráng lệ:" Bảo bối, chúng ta sắp đến nơi rồi."

Thẩm Gia Hòa chỉ vào căn nhà lớn phía trước nói với Khổng Ca:" Nơi đó chính là nhà ba mẹ đang ở hiện tại."

Nhìn thấy Khổng Ca không lộ ra sự khiếp sợ cùng bỡ ngỡ, biểu hiện không sợ cũng chẳng thích, thần sắc Thẩm Gia Hòa mang theo một tia bất mãn, nhưng bà rất nhanh điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, mang lên nụ cười vui sướng trên khuôn mặt, thân mật bám lên tay Khổng ca.

Đẩy của bước vào, một người đàn ông trung niên với gương mặt nghiêm khắc ngẩng đầu nhìn bọn họ:" Bảo bối, đây là ba con."

Thẩm Gia Hòa tiến lên, mang theo gương mặt khoe khoang:" Nhanh, gọi ba."

Khổng Ca nhíu nhíu mày: "Xin chào, Kiều tiên sinh."

" Thật không có lễ phép!!!" Người đàn ông, cũng chính là Kiều Lập lớn tiếng quát lên.

" Đừng nóng giận, mẹ như vậy nên con trai cũng chẳng khá hơn là bao."

Một thanh âm già nua nhưng không mất đi uy nghiêm từ trên lầu truyền đến, Khổng Ca ngẩng đầu, liền nhìn thấy hai lão nhân gia tóc bạc trắng xuất hiện trong tầm mắn cậu, sau khi nhìn thấy cậu ngẩng đầu, hướng dưới lầu bước xuống.

" Ôi ba mẹ, hai người nên cẩn thận một chút đi, vạn nhất sảy ra chuyện gì sẽ không tốt." Thẩm Gia Hòa vội vội vàng vàng mà tiến lên dìu, trong lời nói thế nhưng lại lộ ra sự kiêu căng ngạo mạn.

" Ai cho bà nói vây? Càng ngày càng không có quy củ!" Kiều Lập nhíu chặt mày, mắng xong Thẩm Gia Hòa liền đem tầm mắt chuyển hướng về phía Khổng ca:" Mọi chuyện hẳn mẹ cậu cũng nói cho cậu biết rồi, hiện tại Kiều gia chúng ta cần cậu thừa kế, tháng sau ba sẽ cử hành bữa tiệc chiêu đãi để thông báo với mọi người sự tồn tại của cậu, hi vọng cậu chuẩn bị cho tốt."

Thật không tiện, quấy rầy sự sắp sếp của mại người, nhưng tôi cũng không có ý nguyện muốn kế thừa Kiều gia của các người, đương nhiên cũng không có năng lực này. Vì vậy mong các người chọn người khác, xứng đáng hơn với gia sản cùng vinh quang của gia tộc các người."

Đối với người nhà mà cậu vừa nhìn thấy đã thất vọng, khi nghe đến Kiều Lập dùng giọng đương nhiên mà dặn dò ngay lập tức Khổng Ca liền từ chối.

" Đây là chuyện cậu không thể quyết định." Ông cụ ho khan, giọng nói đầy vẻ xem thường:" Từ lúc xác nhận cậu là người của Kiều Gia, ngay từ giờ khắc đó, Kiều gia đã bắt đầu là trách nhiệm của cậu."

" Vậy xin thứ lỗi, tôi từ chối trách nhiệm này." Mắt thấy hai bên đã tỏ thái độ rõ ràng, trong lòng Khổng Ca vô cùng thất vọng, hướng của lớn mà đi:" Tôi nghĩ đây là một cuộc gặp mặt rất không vui vẻ, vì vậy xin hãy khoan dung cho tôi rời đi. Thái độ của tôi cũng đã bày tỏ rõ ràng, hi vọng các người cân nhắc kĩ lưỡng."

Chạy vội về của hàng bán hoa của Khổng Văn, Khổng Ca không bất ngờ chút nào khi thấy ba ba đang đợi cậu.

" Ba ba."

Cậu nhào tới, mạnh mẽ đem thân thể Khổng Văn ôm sát, như đã dùng hết khí lực của chính mình để đứng vững.

" Lào sao vậy, bảo bảo?" Khổng Văn đưa một tay lên xoa đâu cậu, một cái tay khác thì vuốt ve phần lưng an ủi.

" Ba ba biết rõ mà." Khổng Ca nở nụ cười, trong nụ cười ấy chứa đầy mệt mỏi.

" Nhưng ba ba muốn chính tai nghe thấy bảo bảo nói ra." Khổng Văn buông Khổng Ca ra, dùng xúc tu mà trắng lôi kéo cậu tới sân trước của ngôi nhà:" Ba ba không hối thúc bảo bảo, bảo bảo có thể nói bất cứ lúc nào cũng có thể."

" Ba ba thật quá đáng..." Khổng Ca nhìn về phía Khổng Văn, trong mắt tràn đầy trách cứ, cậu khẽ nhún vai, nói:" Chẳng qua là mẹ đẻ con tìm tới, muốn mang con đi nhìn cái gọi là nhà."

" Đó không phải nhà của con! Noi này mới phải!" Nhưng xúc tu vốn ôn hòa hiền lành trong nháy mắt trở nên sắc bén ác liệt, vô số xúc tu đem Khổng Ca bao vây lấy, để cậu tiến sâu vào máu thịt của chính mình.

" Con biết con biết, ba ba, mau thả con ra, con sẽ không rời xa ba ba đâu." Khổng Ca nhẹ giọng an ủi Khổng Văn:" Con chỉ muốn nhìn xem hai người gọi là ba mẹ đã vứt bỏ con trông như thế nào, lại có thể khiên con canh cánh trong lòng nhiều năm như vậy."

Xúc tu màu trắng giảm dần sức lực, nhưng vẫn cứ đem Khổng ca bao bọc trong lòng mình, như là sinh vật nguyên thủy nhất, chỉ có thể đem tất cả tài sản của mình tóm chặt lấy đặt ở chỗ trân quý nhất mới có thể an tâm.

" Ba ba yêu con, con biết mà, ba ba không thể rời xa con."

Vài ngày sau, Khổng Ca lựa chọn trở về trường sau khi đem ba ba đang bất an của mình an ủi xong:" Ba ba, người đừng quên con vẫn là học sinh."

Mỗi một lần chia ly đều là một hồi dằn vặt, Khổng Ca nhìn Khổng Văn không muốn mà không dám giữ lại trở nên điềm đạm đáng yêu kia, đến gần hôn một cái:" Yên tâm, qua mấy ngày nữa con lại về, con sẽ không rời xa người, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau."

Sau khi đến trường, trở lại kí túc xá Khổng Ca liền nhận được những câu dò hỏi luân phiên của bạn cùng phòng, thông qua bạn bè cùng phòng cậu mới biết, sau khi cậu bỏ về nhà, ngay ngày hôm sau Kiều gia đã tới trường để quyên góp một tòa nhà dạy học. Còn rộng rãi công khai thân phận thiếu gia Kiều gia của Khổng Ca, tuyên bố một tháng sau mở tiệc ra mắt.

" Hê hê, Khổng Ca, cậu đây là bay lên cành cao rồi nhá! Sau này đừng quên bọn tôi, cái này gọi là một người đắc đạo, gà chó lên trời đó."

" Ôi, các người mới là gà chó, tôi là người nhá!"

" Dưới tình huống này cậu nguyện ý làm người hay gà chó?"

" Được rồi, tôi chịu thua, gà chó tôi đều nhận hết!"

" Ha ha ha, tiểu tử thúi!"

Nhìn đám bạn cùng phòng nói chuyện, cười đùa, trong lòng Khổng Ca ngập tràn bất đắc dĩ:" Tôi sẽ không đi cói tiệc ra mắt gì đó, các cậu đừng có nói lung tung, tôi với bọn họ hoàn toàn không thân thiết, cũng không muốn nhận tổ quy tông gì gì đó."

Một người trong đám bạn cùng phòng đó sợ đến từ trên giường nhảy xuống, hắn đem mặt dán sát lại gần mặt Khổng Ca, hai mắt trợn lên thật to, trong giọng nói mang theo sự không thể tin nổi:" Khổng Ca, cậu không bị bệnh đó chứ? Loại bối cảnh gia đình như vậy còn không muốn? Ngày đó bọn tôi thấy mẹ cậu còn rất quan tâm cậu, cậu làm sao lại không muốn nhận họ?"

" Tôi... Chỉ muôn cùng ba nuôi tôi cùng sống với nhau, thân phận ba mẹ đẻ là gì đối với tôi mà nói đều không quan trọng, còn quan tâm... Chuyện này các cậu không cần để ý, tôi sẽ đi xử lí."

Lời vừa nói ra, Khổng Ca liền đi ra ngoài, cầm điện thoại lên bấm số Thẩm Gia Hòa đã lưu lại.

" Chúng ta cần nói chuyện."

......................................................................................>>Chương 4<<

Chương 2

 

 Edit: Doll

Đêm đã khuya, Khổng Ca ở trong phòng ngủ xem sách giáo khoa, chuẩn bị trước nội dung trong tiết học sau, Khổng Văn vẫn ở trạng thái xúc tu bồi bạn ở bên cạnh người quan trọng nhất.

" Bảo bảo, nên đi ngủ rồi."

Xúc tu màu trắng từ từ trượt lên eo Khổng Ca, Khổng Ca nhìn đồng hồ, phát hiện đã đến thời gian nghỉ ngơi, không khỏi tùy ý nghiêng người dựa vào xúc tu phía sau:" Ba ba, ngày hôm nay ba giúp con tắm rửa được không? Con mệt quá."

" Cực kì sẵn lòng, bảo bảo yêu dấu của ba."

....

Một trận tình sự qua đi đã đến đêm khuya, Khổng Văn biến chính mình thành giường lớn, đưa tay đem Khổng Ca sắp ngủ ôm vào lòng, xúc tu thật dài biến thành tấm chăn mềm mại thoải mái, cả người Khổng Ca đều được hắn bao bọc vào bên trong, tựa như đứa trẻ sơ sinh còn ở trong bụng mẹ, bình yên mà êm đềm.

Thời gian cuối tuần trôi qua rất nhanh, tối chủ nhật, Khổng Ca an ủi ba ba đang vô cùng bất mãn vì cậu lại sắp phải rời nhà, cậu hôn lên đôi môi mềm mại của ba ba:" Ba ba, thứ sáu tuần sau con sẽ trở về sớm một chút với ba, ngoan, nghe lời con, được không?"

Khổng Văn không tình nguyện lắm đem Khổng Ca thả ra, miệng còn không ngừng lẩm bẩm :" Sớm biết vậy ba sẽ không nhẹ dạ tin để bảo bảo ở trọ lại trường, ba ba rõ ràng có thể nuôi bảo bảo cả đời."

" Ba ba đừng nói nữa, con đi thật đây." Khổng Ca dùng ngón tay chặn lại môi Khổng Văn, không thèm đếm xỉa đến gò má Khổng Văn đã bắt đầu ửng đỏ, xoay người vác ba lô bước ra cửa, vẫy tay chào:" Ba ba, tạm biệt."

Đến trường học, Khổng Ca đầy nghi hoặc mà phát hiện ra các bạn học trong sân trường đều nhìn ánh mắt hâm mộ mà nhìn cậu, cau mày trở lại kí túc xá, khi nhìn đến bạn cùng phòng đồng thời cũng phát hiện bóng dáng của một người phụ nữ.

" Xin lỗi, đây là kí túc xá nam, cô này, cô có đi nhầm không?"

Khổng Ca bước đến chào hỏi, đang chuẩn bị đem ba lô thả xuống nhưng bỗng nhiên bị người phụ nữ vừa xoay người lại kia ôm vào lòng, theo bản năng bắt được tay người phụ nữ chẩn bị hất ra, thế nhưng bên tai lại vang lên tiếng khóc.

" Xin lỗi bảo bối, qua nhiều năm như vậy mẹ mới tìm được con, đều là do mẹ sai!"

" Thật xin lỗi nhưng hình như cô nhận lầm người rồi."

Trong lòng Khổng Ca càng thêm bài xích, vừa mới lên tiếng phản bác lại bị tiếng gào khóc của người phụ nữ kia đánh gãy:" Mẹ biết con nhất thời không thể tiếp thu được sự thật này, bảo bối, mẹ có thể cho con thời gian nhưng mà, bảo bối, con có thể gọi mẹ một tiếng mẹ được không?"

Thật vất vả mới tránh khỏi được ôm ấp của người phụ nữ, Khổng Ca dùng ánh mắt dò hổi bạn cùng phòng, đám bạn cùng phòng mặt đầy bất đắc dĩ đồng loạt lắc đầu biểu thị bọn họ cũng không rõ lắm đang sảy ra chuyện gì. Thấy thế, Khổng Ca cúi đầu đặt ba lô xuống, không một tiếng động thở dài, nhìn chăm chú vào người phụ nữ có gương mặt tinh sảo đầy quý khí trước mặt, ôn hòa mở miệng:" Nếu cô không thấy phiền, chúng ta có thể tới quán cà phê bên ngoài trường học để nói chuyện."

Ngồi trong quán cà phê, nghe lời nói của người phụ nữ đối diện, Khổng ca lúc này mới biết cái gọi là chân tướng sự thật. Cậu biết mình được ba ba nhận nuôi, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ tới thân thế của chính mình lại cẩu huyết như vậy.

Người phụ nữ đối diện tên là Thẩm Gia Hòa, mười mấy năm trước cùng ba ruột của khổng ca là Kiều Lập yêu nhau, lại bị gia tộc của ông chia rẽ. Ngay lúc đó Thẩm Gia Hòa đã mang thai, vạn bất đắc dĩ mới phải đem con mình đặt ở trước cửa cô nhi viện, chờ sau khi bà cùng Kiều Lập ở bên nhau lại phát hiện con trai đã không còn tung tích mà tìm kiếm.

"Cũng may lần này Kiều Lập bất chợt nảy sinh ý nghĩ muốn đầu tư vào đại học này, bọn mẹ ở đây vô tình phát hiện con, con không biết con giống mẹ lúc còn trẻ như thế nào đâu."
Nói đến đây Thẩm Gia Hòa kéo tay Khổng Ca:" Bảo bối, theo mẹ về nhà đi, mẹ cùng ba con đã tìm con hơn mười năm rồi."

Ung dung thong thả đem tay của mình rút ra, Khổng Ca lễ phép mỉm cười:"Xin lỗi, thế nhưng tôi họ Khổng, tôi cũng chỉ có một người ba tên là Khổng Văn, tôi lí giải được cảm thụ của hai người, nhưng thứ cho tôi không thể tiếp nhận."

" Con!" Trên gương mặt tinh sảo của Thẩm Gia Hòa xẹt qua một tia tức giận, nhưng lại rất nhanh bị bi thương trước đo che lấp:" Mẹ biết con oán ba mẹ,, không sao, con oán ba mẹ là phải, đều là lỗi của ba mẹ, có điều mẹ hiện tai chỉ có một yêu cầu, con có thể về nhà cùng mẹ thăm ba ba con và ông bà không?"

" Chuyện này..." Khổng Ca vừa mới muốn cự tuyệt lại bị người bên cạnh ngăn lại:" Cậu nhóc, thật xin lỗi vì đã nghe lén cuộc nói chuyện của hai người, tôi cảm thấy cậu nên cho mẹ cậu một cơ hội, dù sao đó cũng là mẹ của cậu, về thăm nhà một chút đi."

Thẩm Gia Hòa thấy có người giúp bà nói chuyện liền vội vàng tiếp lời:" Bảo bối, trước tiên cứ về thăm nhà một chút, về thăm nhà một chút có được hay không?"

Do dự một lát, Khổng Ca nhìn cốc cà phê trước mặt ngây ngẩn. Không nghi ngờ chút nào, cậu vốn dĩ rất khao khát tình cảm gia đình, mặc dù ba ba rất tốt đã làm hết trách nhiêm của mình, đối với cậu vô cùng chu đáo tỉ mỉ. Thế nhưng từ lúc nhỏ, khi biết mình bị vứt bỏ, trong lòng cậu như có một cái gai, tại sao bọn họ muốn vứt bỏ cậu? Là do cậu chưa đủ tốt sao? Là do bọn họ căn bản không hề chờ mong cậu được sinh ra sao? Hay là bở vì cậu gây ra phiền toát cho họ? Vậy cậu liền muốn trở thành người ưu tú nhất, bỏ rơi cậu là quyết định sai lầm cỡ nào.

Cho đến hôm nay, cái gai này mới chậm rãi bị rút ra.

Lúc này nên đi gặp bọn họ, nghĩ đến đây, Khổng Ca ngẩng đầu lên.

" Được."

....................................................................................>> Chương 3<<

Chương 4( Hoàn)


 Edit: Doll

Hiển nhiên cái gọi là người thừa kế vô cùng quan trọng, lần này không chỉ có Thẩm Gia Hòa mà còn có Kiều Lập.

" Tôi nghĩ, ở lần gặp mặt đầu tiên tôi đã tỏ rõ thái độ, tôi sẽ không tiếp nhận cái chức vị người thừa kế này, ba mẹ ruột thân ái của tôi."

" Cậu nhất đinh phải tiếp nhận!" Thái độ Kiều Lập kiên quyết mà rõ ràng, nhưng gương mặt đen thui ngày thường có thể khiến nhân viên kinh sợ lại vô dụng với Khổng Ca.

" Tôi nghĩ tôi cũng không phải cấp dưới của ông, Kiều tiên sinh, ông không có quyền ra lệnh cho tôi."

Thấy thái độ Kiều Lập cũng không tốt đẹp, Khổng Ca híp híp mắt, đôi mắt phượng dịu dàng ngày thường lúc này cũng trở nên ác liệt.

" Ôi chao, cha con hai người đừng ầm ĩ, bảo bối, trước tiên con đừng vội vàng từ chối, ba con cũng chỉ có một đứa con là con, đương nhiên sẽ để mọi người nhìn con kế thừa gia nghiệp." Thẩm Gia Hòa nhanh chóng xen vào giữa hai người họ, hòa hoãn bầu không khí.

Thấy vậy, Khổng Ca hít sâu một hơi:" Xin lỗi, tôi không cố ý làm vậy."

Cậu thẳng thắn đối diện ba mẹ đẻ:" Tôi có thể hiểu được kì vọng chấn hưng gia tộc của hai người, nhưng rất đáng tiếc tôi không phải công cụ giúp hai người làm việc đó, cũng không muốn trở thành công cụ đó. Tôi chỉ muôn làm học sinh bình thường, cùng cha nuôi tôi sông với nhau."

" Cha nuôi của cậu? Ồng chủ của hàng hoa bất tài đó? Hắn có thể cho cậu cái gì, cái gì cũng không thể! Thừa kế Kiều gia, cuộc đời cậu liền bước lên con đường rộng thênh thang, vì sao cậu không làm?" Kiều Lập cười lanh, cười nhạc Khổng Ca cố chấp một cách ngu xuẩn.

Nghe lời Kiều Lập nói, Khổng Ca lập tức đứng dậy:" Xin lỗi, nhưng hãy thu hồi lại lời chửi bới và trào phúng ông vừa nói về ba tôi. Xem ra chúng ta không thể nói lại vấn đề này nữa, thái độ của tôi rất kiên trì, tôi sẽ không trở lại Kiều gia."

Thẩm Gia Hòa đưa tay ngăn cản Khổng Ca:" Bảo bối, nghe lời ba con đi, ba con cũng vì muốn tốt cho con."

" Xin lỗi." Khổng Ca tránh khỏi tay Thẩm Gia Hòa, vẫn có ý định ròi đi như cũ.

" Cậu đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!" Kiều Lập đứng lên, thẳng tắp đi tới trước mặt Khổng Ca, trong giọng nói pha thêm lạnh lùng nghiêm nghị.

Không nói thêm gì nữa, Khổng Ca tránh khỏi người trước mặt, ra khỏi quán cà phê, đi thẳng luôn về nhà.

" Bảo bảo, bọn họ lại bắt nạt con? Cần ba ba gọi người giáo huấn bọn họ một trận không?" Khổng Văn ôm Khổng Ca, trong lời nói tràn đầy đau lòng. Khổng ca vùi đàu vào vai của ba mình, trầm mặc một hồi lâu mới mở miệng, thanh âm mang theo một chút chua xót.

" Bọn họ cho rằng con không biết sự thật sao? Mẹ con là tiểu tam nhiều năm không thể leo lên được vị trí chính thất, thật vất vả mới chò được tới khi chính thất chết, lại phát hiện đứa con mình vứt bỏ từ lâu có thể kế thừa gia tộc. Ba ruột thì bảo thủ, gần đây mới đem một hạng mục quan trọng trong tay giao chu thủ hạ tín nhiệm, không ngờ lại bị phản bội, tổn thất nặng nề, nóng lòng tìm người thừa kế thay ông ấy gánh vác trách nhiệm."

Cậu ngẩng đầu lên, khóe mắt ngấn nước:" Thật là buồn cười, con đã sống ở đây nhiều năm như vậy, lại được bọn họ tìm thấy đúng dịp này."

Khổng Văn ôn nhu đem nước mắt ở khóe mắt Khổng Ca liếm sạch, giọng nói mang theo sự phẫn nộ nồng đậm:" Bảo bảo không cần lo lắng, ba ba sẽ thay con dạy cho họ một bài học."

" Chờ giải quyết chuyện này xong, chúng ta rời khỏi thành phố này đi. Đi nời nào cũng được." Khổng Ca tựa như làm nũng lắc lắc cánh tay Khổng Văn, thanh âm lúc nói chuyện vì vừa khóc xong mà mang theo chút giọng mũi đáng yêu.

Khổng Văn yêu thương mà nhìn cậu, đem thân thể hóa thành xúc tu hoàn toàn, bao lấy Khổng Ca.

" Bảo bảo nói cái gì cũng được."
...
Ba ngày sau, một tin tức bắt đầu xuất hiện liên tục trên ti vi:" Gần đây công ty nhà họ Kiều không rõ lí do bị bốc cháy, tài sản tổn thất nặng nề, nhân viên  hiện nay vẫn chưa có ai tử vong nhưng có người bị thương khá nghiêm trọng, giám đốc Kiều tự lo thân còn chưa xong, các xí nghiệp Kiều thi liên tục tuyên bố phá sản. Tiếp theo chúng ta cùng đến với tin tức..."
...
" Nơi này thật đẹp, đúng không?"

Trên bờ biển, một thiếu niên trẻ tuổi tinh xảo đang đứng, con ngươi màu hổ phách của cậu long lanh ánh sáng, ngũ quan thâm túy với đường nét xinh đẹp, làn da trắng nõn đủ để khiến mọi thiếu nữ trên bờ cát ghen ghét. Cậu đứng dưới ánh mặt trời, mỗi nụ cười của cậu có thể khiến mọi người tưởng tượng đến thiên thần, mọi người theo ánh mắt cậu nhìn xuống, phát hiện cậu đối diện một người đàn ông tuấn lãng mỉm cười.

" Ba ba, con thích nới này."

Toàn văn hoàn.

Chương 1

 Edit: Doll
 

Khổng Ca có một bí mật, bí mật này chỉ có cậu biết.

Ba của cậu, Khổng Văn, là một người ngoài hành tinh ngụy trang thành con người.

Hôm nay, sau giờ học, cậu khéo léo từ chối lời đề nghị cùng đi ăn cơm sau đó vào lớp tự học của bạn cùng phòng, xuyên qua những dòng người đông đúc, về cửa hàng bán hoa của ba mình.

Cửa hàng hoa nằm trong một con hẻm nhỏ yên tĩnh, cửa ra vào trồng đủ loại hoa đang nở rộ muôn hồng nghìn tía , cửa sổ bằng gỗ khảm kính trong suốt, bên cạnh điểm tô thêm vài loại dây leo xanh biếc lắc lư qua lại như chiếc xích đu nhỏ.

Khổng Ca đẩy cánh cửa có treo một tấm thẻ gỗ tinh sảo " Đã đóng cửa", xộc tới đầu tiên là hương thơm của hoa và một chút hơi nóng. Những xúc tu màu trắng dải dọc trên con đường nhỏ trước mắt  leo lên bắp chân của Khổng Ca dễ như ăn cháo, cậu bất giác mỉm cười. Gương mặt tinh xảo của Khổng Ca thả lỏng:" Ba ba, đừng làm rộn."

Nghe được giọng điệu dung túng kèm theo chút oán giận của Khổng Ca, xúc tu vô lại mà kéo ống quần cậu, không tiếng động mà thúc giục cậu bước vào trong cửa hàng hoa. Cảm nhân được ba ba đang thúc giục, Khổng Ca vẫn lấy tốc độ không nhanh không chậm bước qua tầng tầng lớp lớp chồng chất những đóa hoa, hướng sân trước ngôi nhà sau tiệm hoa mà đi đến.

Trên ghế gỗ trong sân, một người đàn ông dáng dấp tuấn lãng đang nằm, xúc tu lôi kéo Khổng Ca lúc nãy đã sớm bị hắn thu hồi về thân thể. Người đang chợp mắt kia vào lúc Khổng Ca tiến vào con đường nhỏ kia liền đã cảm nhận được, đợi Khổng Ca bước vào sân sau là không thể chờ đợi được nữa, ngóng trông con trai mình về nhà.

" Bảo bảo rốt cuộc cũng chịu trở về rồi?"  Hắn mỉm cười đứng dậy, trong mắt tràn đầy vui sướng, khi ôm Khổng Ca đôi mắt đột ngột tối sầm lại nhưng lại trở lại dáng vẻ bình thường ngay khi buông Khổng Ca ra.

Khổng Ca bất đắc dĩ cười nói:" Xin ba ba đó, con mới chỉ một tuần chưa về mà thôi, không cần có ánh mắt như vậy chứ?"

Nghe xong lời này, nụ cười trên mặt Khổng Văn dần dần nhạt đi, ngữ khí hơi tăng lên, nói ra điều hắn bất mãn:" Đây chính là một tuần đó bảo bảo, côn chưa bao giờ rời xa ba ba lâu như vậy, ba ba siêu cấp khó chịu khi sống thiếu con."

An ủi hôn một cái lên mặt Khổng Văn, con ngươi trong suốt màu mực của Khổng Ca mang theo chăm chú:" Con cũng nhớ ba ba lắm, nhưng con cũng muốn trở nên độc lập, ba ba phải học tập làm quen với quá trình này."

" Bảo bảo không cần học cũng được, ba ba sẽ mãi mãi ở bên cạnh bảo bảo!"

Nghe nói như vậy, vẻ mặt Khổng Văn đột nhiên thay đổi, trong đôi mắt tràn đầy điên cuồng, trong lúc nhất thời không thể khống chế được trạng thái hình người của chính mình, toàn bộ sân trước ngôi nhà đều bị xúc tu màu trắng của hắn vây lấy, hai tay chồng lên nhau ôm chặt lấy Khổng Ca, thể hiện rõ ràng dục vọng chiếm hữu mãnh liệt của Khổng Văn.

" Ba ba, người thả con ra."

Hiển nhiên cảnh tượng như vậy không phải lần đầu sảy ra, Khổng Ca thuần thục sờ sờ những xúc tu gần tay mình nhất, thuận thế ngửa về đằng sau nằm xuống, xúc tu theo ý nguyện của cậu, mềm nhẹ đặt cậu lên chiếc giường trắng nháy mắt mới ngưng tụ lại và giúp cậu điều chỉnh tư thế.

" Con biết ba ba rất lợi hại." Khổng Ca nhìn chiếc đèn chùm tráng men trên sân thượng, nói cho ba ba biết cảm nhận của mình. Nghe được con trai khích lệ, xúc tu đắc ý vuốt nhẹ gò má Khổng Ca." Nhưng ba ba, con cũng cần giao lưu với thế giới bên ngoài, ba ba cần cho con chút không gian."

Nghe vậy, chiếc giường xúc tu đem Khổng Ca bao bọc càng chặt hơn, một thanh âm từ không trung truyền đến, trong giọng nói tràn đầy cố chấp:" Bảo bảo, ba không cho phép con rời khỏi ba."

" Được rồi, không nói nữa. Mỗi một lần nói tới đề tài này đều không vui." Khổng Ca dùng tay bưng kín hai mắt, một chiếc xúc tu nhẹ nhàng đem tay cậu dời đi, từ từ xoa nhẹ hai mắt cho Khổng Ca.

" Nghe bảo bảo."

...............................................................................................>>Chương 2<<

 

[ML- Hoàn ] Người ngoài hành tinh


 
Người ngoài hành tinh

Tác giả: Cẩm Sắt Hồ

Edit: Phương Anh ( Doll)

Tình trạng edit: Hoàn.
Văn án:

Khổng Ca có một bí mật, bí mật này chỉ có cậu biết.

Ba của cậu, Khổng Văn, là một người ngoài hành tinh ngụy trang thành con người.

Cp: Si hán cha nuôi người ngoài hành tinh xúc tu thụ x nam thần con trai nuôi nhân loại công.

Chủ công chủ công chủ công, thụ sủng công, công sinh ra chính là để được thụ sủng.

Truyện có khả năng tam quan bất chính, bản thân tác giả cũng không xác định rõ, có chứa một chút chuyện cẩu huyết của đám nhà giàu, không nhận công kích tác giả và nhân vật chính.

Nội dung tag: Niên hạ, thần quái, thần tiên ma quái, giả tưởng, ma huyễn, ngọt văn.

Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Khổng Ca| vai phụ: Khổng Văn| Và một số nhân vật khác...

Mục lục:

Hoàn.

Thứ Bảy, 10 tháng 4, 2021

Chương 5

 


 Edit: Doll

Lúc Ninh Sơ mở mắt ra lần nữa, sắc trời đã tối dần, ánh đèn đường ấm áp mỏng manh hắt qua ô cửa sổ nhỏ vuông vức.

Cậu liếc mắt nhìn cái trai nhỏ giọt bên đầu, không tiếng động mà bĩu môi.

" Đừng bĩu môi, không phải trước kia cậu từng nói bệnh viện là nhà cậu hay sao? Về nhà rồi còn không vui?" Giọng Hàn Tu Ngôn vang lên ở bên cạnh.

Quay đầu nhìn gương mặt thon gầy ẩn trong bóng tối của hắn, Ninh Sơ bình tĩnh mà mở miệng:" Đó là tự giễu anh có hiểu không? Mấy ngày nay anh thật khó tính."

"..."

Người khó tính kia thở dài, rũ mắt nhìn cậu chằm chằm:" Thời điểm anh nhìn thấy cậu được Yến thiếu ôm ra, tới một chút ý thức cũng không có, bị dọa không nhẹ."

" Ôm ra ngoài? Ôm ra như thế nào?"

Nháy mắt này Ninh Sơ get sai trọng điểm rồi. Cậu có chút hoảng sợ, vô thức đưa tay lên ngực mà nắm áo, ống truyền dịch vì bị kéo mà đong đưa.

" Cậu hoảng như vậy làm gì?" Hàn Tu Ngôn nhíu mày, đứng dậy kiểm tra cái dây truyền dịch cho cậu, một bên nói :" Anh thấy Yến thiếu đó cũng khá tốt, không giống như trong lời đồn chút nào."

" Lời đồn nào cơ?"

" Làm việc tàn nhẫn, bất cận nhân tình, lãnh lẽo giống như băng, rất nhiều người yêu thích anh ta, liều mạng đến lấy lòng nhưng cuối cùng đều thất bại, không biết là do không đúng người hay là không đúng cách."

Chốc lát không nghe thấy hắn ta nói gì nữa, Ninh sơ giương mắt, nhìn thấy người đã điều chỉnh xong bình truyền dịch lúc này đang yên lặng cúi đầu nhìn xuống cậu, trong ánh mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu.

Sau khi đối diện với ánh mắt của cậu mới chậm rãi hỏi :" Hai người trước đây từng quen nhau sao?"

" ..."

Mu bàn tay thật lạnh, Ninh Sơ sờ chiếc kim mỏng găm dưới da, vuốt ve một vòng xanh tím kia, đột nhiên cười :" Anh cảm thấy em quen một nhân vật như vậy còn cần phải làm diễn viên tuyến chín nhỏ bé bao nhiêu năm vậy không?"

Nhìn đôi mắt dù cho ở tróng bóng tối mờ mịt vẫn như lưu ly kia, Hàn Tu Ngôn trầm mặc một hồi lâu rồi thở dài nhẹ nhõm.

Hắn nhớ tới lúc trước khi Yến Hoài rời đi có hỏi tên Ninh Sơ, tự cười thầm bản thân quá mức không có tố chất, nếu họ thực sự quen biết nhau thì tại sao lại không biết tên?

" Sửa lại một chút, không phải tuyến chín, con số này ít nhất phải nhân thêm hai."

" Đồ tim heo." Ninh Sơ trợn mắt, cầm điện thoại nhìn Wechat, ánh mắt ngưng trọng, sau khi tiêu hóa xong thông tin, cậu mới mở miệng :" Vương tổng nói muốn  đưa em một kịch bản. Là nam số 4 của một web drama."

" Đây là tính cách của ống ta, dù sao thì cũng là do ông ta gọi cậu tới công ty mới sảy ra chuyện này, xem như là món quà bồi thường đi."

Hàn Tu Ngôn gật gật đầu, nhưng sau đó lại không quá tán đồng :" Gần đây thân thể cậu không tốt lắm, còn phát sốt. Bác sĩ nói nguyên nhân cậu ngất xỉu phần lớn là do sau khi phát sốt quá yếu..."

"Trong thẻ em sắp hết tiền rồi." Ninh Sơ đánh gãy lời hắn :" Hơn nữa Tiểu Khiết chuẩn bị thi đại học, muốn vào một lớp luyện thi, mà bên ngoài một lớp luyện thi đại học cũng mất vài vạn, muốn điểm thi tốt thì cần mười vạn trở lên, không đi quay không được."

Cậu đóng phim đều là vai phụ nhỏ nhoi, mỗi lần chờ ở đoàn phim còn lậu hơn thời gian được lên phim. Thời gian dài lại mệt chết đi sống lại không nói, căn bản là cậu không nhận được bao nhiêu tiền.

Ngoài sinh hoạt hàng ngày còn phải dành một phần lớn để mua thuốc. Hơn nữa Ninh Khiết bên kia cũng nhiều chỗ cần dùng tiền, mấy năm gần đây tiền tiết kiệm trở nên ít đến đáng lo ngại, nếu một ngày nào tự dưng lòi ra một chút bệnh tật gì đó cần phẫu thuật thì lúc đó đại khái một phân tiền cũng không lấy ra nổi.

Thân thể Hàn Tu Ngôn nháy mắt cứng lại, sau vài lần thử qua, hắn biết Ninh Sơ sẽ không lấy tiền của mình nên không hỏi nữa, chỉ hạ giọng ở mức vừa khéo cậu có thể nghe được mà phun tào :

" Cô ta muốn đăng kí lớp học, sao không tới chỗ ba mẹ cô ta mà xin tiền? Con gái của mình muốn đi học còn có thể không cho sao? Thật là..."

Ninh Sơ dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn hắn, đối phương lập tức im bặt, ngoài cười nhưng trong không cười mà tán thưởng cậu:" Cậu trâu bò, cậu lợi hại, thân thể cậu làm bằng sắt, bằng chì, bằng xi măng cốt thép!!!"

" Âm dương quái khí, cút cút cút! Đừng có ở đây mà ngây ngốc nữa bằng không Đường Ân lại tới làm loạn khiến em đau đầu." Ninh Sơ không kiên nhẫn mà phất tay với hắn:" Anh trở về đi."

Do dự hai giây, Hàn Tu Ngôn vẫn thở dài sau đó hướng cửa mà đi:" Anh đi đây, đã mua cơm cho cậu rồi, lát tới nhớ ăn, ngày mai anh sẽ bàn với Vương tổng, phân công cho cậu một trợ lí để chăm sóc cậu lúc quay phim, sẽ đỡ vất vả hơn."

Ninh Sơ xoay người đưa lưng về phía hắn, vẫy vẫy tay.

Đã là diễn viên mười tám tuyến, cần quái gì trợ lí! Cung không thử nhìn xem, làm gì có vị diễn viên tuyến 18 nào mang theo trợ lí?

Tiếng đóng cửa phía sau rất khẽ, cậu nhắm mắt lại hai phút sau đó mới mở ra, màn đêm ngày càng dày đặc, trong phòng bệnh nho nhỏ chỉ còn duy nhất một mình cậu.

Lây điện thoại ra, nhìn tin tức Vương tổng gửi tới, trừ bỏ việc đóng phim phía dưới còn có cái tin nhắn khác.

" Tôi đem Wechat của cậu cho trợ lí của Yến tổng, bên kia nói muốn cùng cậu nói chuyện về việc khởi tố bên cung ứng thang máy. Cậu nói chuyện cho tử tế, nhớ, nhất định không được đắc tội người này, bằng không, không ai có thể cứu được cậu!"

Hít một hơi thật sâu lại nặng nề mà thở ra, cảm giác đầu váng mắt hoa càng trầm trọng hơn.

Đầu gần như sắp nổ tung!

Tại sao thang máy lại đột nhiên trục trặc như vậy? Trục trặc thì cứ trục trặc đi, vì sao lại nhất định phải ở thời điểm chỉ có mỗi cậu và Yến Hoài ở chung mới trục trặc?! Mà bản thân cậu làm sao có thể xui xẻo tới mức thời điểm phát sốt lại gặp thang máy hỏng?!! Lại còn mất mặt mà ngất đi nữa!!!

Mẹ!

Phiền!!!

Quả thực nhưng việc không muốn nó sảy ra, nó sẽ càng sảy ra.

Nhấn mở Wechat, có rất nhiều " bạn bè mới" được tô đỏ, quả nhiên tin nhắn xác minh kết bạn mới nhất đã được gửi cách đây hai giờ.

Tài khoản tên là Vivian, tin nhắn mới gửi có nội dung:" Chào ngài. Tôi là thư kí của Yến tổng tập đoàn S&U, muốn nghe một chút suy nghĩ của ngài về sự cố thang máy  hôm nay."

Người nên tới thực sự trốn không xong, nhưng cũng may chỉ là thư kí thôi.

Ninh Sơ lắc lắc cái đầu đang choáng váng, duỗi ngón tay lạnh lẽo cứng ngắc bấm đồng ý.

Chân dung cô gái đang đứng ngược sáng nhanh chóng bắn ra một thông báo.

" Chào ngài, tôi là thư kí của Yến tổng tên Từ Vi, ngài có thể gọi tôi là Vivian."

Cậu hạ quyết tâm, nhanh chóng trả lời:" Chuyện về thang máy này hẳn là cô nên tìm nhân viên chuyên môn của công ty để nói, kết quả thế nào tôi cũng có thể chấp nhận, có cần tôi gửi số điện thoại của tôi cho không?"

Cậu một bên gửi tin nhắn, một bên phun tào trong lòng: Thư kí này đến Vương tổng cũng có thể liên hệ được, cứ thế mà trực tiếp làm việc là được, vì cớ gì cứ nhất định phải gọi cho cậu?

" Là vì vậy, chúng tôi đã liên hệ với Vương tổng của truyền thông Hoan Duyệt, nhất trí lấy quyết định của ngài làm chủ, trước tiên, tôi muốn biết suy nghĩ của ngài để bộ phận pháp lý có thể chuẩn bị khởi tố."

Ninh Sơ:"..."

Càng nhìn càng thấy phiền phức! Không thể trực tiếp bồi thường tiền cho xong việc sao?

Vừa hay cậu cũng đang thiếu tiền.

Cậu hồi thần, nói:" Nếu theo ý kiến của tôi thì có thể giải quyết riêng, bồi thường là được."

Tin tức này rất nhanh đã truyền tới văn phòng trên tầng cao nhất của cao ốc S&U, cửa kính sát đất không dính một hạt bụi bao quát cả cảnh đêm thành phố C như một dải ngân hà.

Dưới cái nhìn chăm chú và gương mặt không cảm xúc của Yến Hoài, Từ Vi đứng thẳng lưng trước bàn làm việc rộng 3 mét trước mặt.

Cô chưa bao giờ phải đối diện ánh mắt như vậy thông báo tin tức, thực sự quá áp lực.

" Ninh tiên sinh nói chỉ cần bồi thường tiền và giải quyết riêng là được. Nguyên lai lời nói là như vậy..."

Từ Vi đem tin nhắn kia đọc ra không sót một từ, nhìn thấy Boss ở phía đối diên nhíu mày, tức khắc liền cảm thấy không ổn.

" Cậu ấy rất thiếu tiền?"

Nhìn gương mặt lạnh lùng tự phụ kia hiện ra cảm xúc nghi hoặc rõ ràng, Từ Vi thầm thanh sếp nhà mình đại khái 25 năm qua hoàn toàn chưa từng trải qua cái cảm giác " thiếu tiền" là gì.

Cô tổ chức lại từ ngữ, uyển chuyển mà đem những gì mình biết được nói cho sếp:" Ninh tiên sinh ở giới giải trí mấy năm nay chỉ diễn một ít vai phụ, có vai diễn lời thoại còn chưa được quá 3 câu, vì vậy không kiếm được nhiều tiền lắm."

" Cậu ấy là diễn viên không nổi?" Yến Hoài khó hiểu:" Sao có thể? Lớn lên trông như thế..."

Lời này vừa nói ra trong lòng Từ Vi tức khắc nhảy dựng, trên mặt cô vẫn mỉm cười như cũ nhưng trong lòng lại sóng gió cuồn cuộn.

Ngay từ mấy tiếng trước cô đã cảm thấy mọi chuyện có chút không thích hợp. Sự cố thang máy sảy ra thì việc khởi tố là bình thường, nhưng Yến thiếu sao lại chú ý tới người kia như vậy, còn bắt cô ấy đọc tin nhắn trả lời của nghệ sĩ nhỏ kia rõ ràng từng câu từng chữ.

Như thế nào cũng cảm thấy tình thế quỷ dị.

Nếu không phải cô luôn theo sát cuộc sống sinh hoạt và làm việc của Yến Hoài mấy năm qua, biết đối phương lạnh lùng tới gần như lãnh đạm với mọi thứ, cô quả thực nghĩ boss coi trọng người kia.

Mà ngay lúc cô chuẩn bị xua bỏ ý niệm kia, đem hành vi chú ý quá mức của anh quy kết thành việc " lâu lâu động kinh một lần", người này cư nhiên lại nói câu " Cậu ta lớn lên như vậy..."

Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy Yến Hoài nói như vậy trong nhiều năm ở bên hắn làm việc.

Loại giọng điệu tán thành này mang theo đầy thưởng thức cùng chắc chắn khiến những người quen biết anh cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Đường đường là Yến thiếu, mấy năm nay nhìn các mỹ nhân đủ mọi màu sắc loại hình trong ngoài nước còn thiếu sao? Như vậy là sao?

Làm anh động tâm rồi sao?

Mẹ ơi, cây vạn tuế ngàn năm cuối cùng cũng có thể nở hoa?

Từ Vi hít sâu một hơi, bỗng nhiên cảm thấy có chút kích thích, xem ra lựa chọn trở về nước là đúng đắn.

Mà vẻ mặt Yến Hoài sau khi buột miệng nói câu nói kia nháy mắt trở nên ngây ngẩn một chút, nhíu chặt mày.

" Có thể ngài không rõ tình hình hiện tại của giới giải trí, không ai nâng đỡ thì dù có thế nào cũng không tìm được tài nguyên."

" Huống hồ công việc chủ yếu của Ninh tiên sinh là đóng phim, các diễn viên chính trong đoàn phim sợ anh ấy diễn vai phụ lại đoạt đi sự nổi bật, họ sẽ lén bảo chuyên viên trang điểm làm xấu đi, việc đó dễ như trở bàn tay. Tình huống này trong vòng là chuyện phổ biến."

" Không kịch bản, không người nâng đỡ, không có tài nguyên lại thêm  người ta chèn ép, dù bản thân có nổi bật đến đâu cũng không nổi tiếng nổi."

Cô cẩn thận giương mắt xem biểu tình Yến Hoài, thấy đối phương như đang suy tư gì đó:" Không ai nâng đỡ..."

Vì thế nhanh như cắt mà bồi tiếp câu :" Đúng vậy, có lẽ Ninh tiên sinh không chấp nhận quy tắc kia trong giới, cũng có khả năng vì thế mà đắc tội người ta."

Ngụ ý : Hay là ngài thử xem.

Biểu tình trầm tư của Yến Hoài khựng lại, nâng mí mắt lạnh lùng nhìn cô:" Ninh Sơ gần đây có lịch trình công khai nào không? Tra ra cho tôi."

"Vâng." Từ Vi đáp lời, bỗng chốc dừng lại.

" À, có lẽ mấy ngày gần đây hẳn là sẽ không có lịch trình, trước đó tôi đã nói chuyện với truyền thông Hoan Duyệt một chút. Ninh tiên sinh sau khi được đưa đến bệnh viện thì nhập viện luôn, có lẽ cần phải điều trị một thời gian."

...............................................................................................>>Chương 6<<

 

 

 

Chương 6: Ở bên nhau lâu dài

  Edit: Doll Tôi lấy một quả táo từ mâm đựng trái cây, laptop của Tiếu Văn để trên bàn trà đang mở, tôi liếc mắt thấy  ——  《Nhật ký ngạo kiề...