Thứ Năm, 25 tháng 3, 2021

Chương 9

 

 Edit: Doll

Căn cứ vào ngày nghỉ phải tuân theo nguyên tắc nghỉ ngơi đầy đủ, Trần Thanh Nhiên nghĩ muốn tiếp tục cùng bạn trai bảo bối mới xác định quan hệ không lâu nhà mình bồi dưỡng tình cảm, nếu có thể tương thân tương ái, thì, thì càng tốt.

Sau khi ăn cơm chưa xong, Mộ Dương nói mình hơi mệt, Trần Thanh Nhiên liền ở bên cạnh bồi cậu, chờ cậu ngủ say, anh lăng lẽ đứng dậy đi đến thư phòng, mở máy tính ra. Trần Thanh Nhiên biết hai người đàn ông quan hệ như thế nào, nhưng từ trước tới giờ anh chưa từng nghĩ đến mình sẽ muốn thượng một người đàn ông, đương nhiên sẽ không đi tìm hiểu.

Nhưng mà hiện tại anh có một người bạn trai đáng yêu tới không chịu được, mỗi lần nhìn thấy cậu, hạ thân liền nhịn không được mà nóng lên, thật sợ hãi một ngày nào đó anh không nhịn nổi nữa mà nhào lên đem cậu ăn sạch sẽ. Vì để phòng ngừa một ngày nào đó lau súng cướp cò, chọn ngày chi bằng nhân ngày, Trần Thanh Nhiên quyết định lên mạng nghiên cứu học tập một chút - chọn một bộ phim, xem cho tới khi đầu choáng váng, não trướng lên. Sau đó lại tra xem dùng cái gì bôi trơn, dùng cái gì để bảo hộ linh tinh. Làm xong hết thảy những chuyện này, lập trình viên đơn thuần Trần Thanh Nhiên mặt mũi đỏ bừng.

Anh xóa sạch chúng cứ phạm tội, nhanh chóng tắt máy tính, đi vào phòng ngủ, nhìn nhan sắc Mộ dương khi ngủ nhịn không được mà đỏ mặt, hạ thân thuận tiên nổi lên phản ứng - đầy cảm giác tội lỗi. Hít sâu một hơi, Trần Thanh Nhiên đi ra khỏi phòng, đóng chặt cửa lại để trong phòng không bị lạnh, sau đó cầm ví tiền rồi ra ngoài.

Lần đầu tiên trong đời Trần Thanh Nhiên bước vào cửa hàng tạp hóa bán các loại vật phẩm dành cho chuyện đó, dưới ánh mắt đầy ái muội của ông chủ, mua được những đồ vật cần thiết mà chiều hôm nay anh tìm hiểu được. Mà hết thảy những chuyện này, Mộ Dương đang say giấc ở trên giường không hề biết chút gì cả. Mua được đồ xong, Trần Thanh Nhiên chạy chối chết về nhà.

Một giấc ngủ trưa này của Mộ Dương không hề ngắn, chờ khi cậu tỉnh lại, sắc trời đã dần tối, Trần Thanh Nhiên cũng đang ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa tối.

Đang cát rau thì nghe được động tĩnh phía sau, Trần Thanh Nhiên quay đầu lại nhìn người đang nâng má ngồi trên ghế nhỏ, ánh mắt ngập tràn yêu thương mà nhìn anh, nhịn không được cười nói:" Dậy rồi? Đói bụng chưa? Cơm tối sắp xong rồi."

Trong lòng Trần Thanh Nhiên ngập tràn thỏa mãn, quay lại tiếp tục nấu cơm.

Cơm nước xong, như thường lệ hai người cùng ngồi trên ghế sô pha xem TV, sau khi nhìn đến nam nữ chính hôn môi, đầu óc Trần Thanh Nhiên nóng lên, ôm chầm lấy Mộ Dương bên cạnh mà hôn. Mộ Dương sửng sốt một lát, ngay sau đó liền duỗi tay ôm lấy cổ Trần Thanh Nhiên, ngây ngô mà nghiêm túc đáp lại.

Hai người thở hổn hển mà tách ra, khóe miệng còn vương sợi chỉ bạc ái muội chưa đứt. Gương mặt Mộ Dương phấn hồng, ánh mắt ngập nước, bộ dạng quả thực quá câu người. Hình ảnh bộ phim chiều nay lại hiện lên trước mắt, bụng dưới của Trần Thanh Nhiên lập tức nổi lên một ngọn lửa, anh theo bản năng mà nhìn về phía giữa hai chân Mộ Dương, cũng đang có xu thế ngẩng đầu, nhưng không có rõ ràng như anh.

Chi bằng hôm nay cứ thế thuận nước đẩy thuyền đi, Trần Thanh Nhiên hồ nháo mà nghĩ, và anh cũng làm theo lòng mình, lại nhào lên mà hôn Mộ Dương.


Hôm sau tỉnh lại, nghĩ đến hiện trường dạy học kịch liệt của chính mình, Trần Thanh Nhiên cảm thấy có chút thẹn thùng, vì thế anh nhắm mắt lại định chợp mắt một chút chờ Mộ Dương tỉnh lại. Lúc Trần Thanh Nhiên mơ mơ màng màng sắp ngủ, Mộ Dương nằm bên cạnh bắt đầu có động tĩnh.

Trần Thanh Nhiên cảm thấy Mộ dương chậm chạp đem tay khoác lên vai mình, đầu chôn ở trước ngực anh. Anh giống như mọi khi anh nâng tay lên xoa xoa mái tóc mềm mại của Mộ Dương :" Anh tỉnh rồi?"

Mộ Dương ngẩng đầu. Trần Thanh Nhiên giả vờ ngủ thất bại, mở to hai mắt, nhìn Mộ Dương vừa mới tỉnh dậy hết sức đáng yêu.

" Ngày hôm qua em cảm thấy rất thoải mái, Thanh Nhiên, anh có thấy thoải mái không?"

Mộ Dương chớp chớp đôi mắt to đầy chờ mong mà hỏi. Trần Thanh Nhiên đỏ mặt nhỏ giọng nói thoải mái. Một lát sau, anh nghiêm mặt :"Mộ Dương, em hiện tại đã là người của anh rồi, trốn không thoát được đâu."

Mộ Dương nói :" Em không trốn. Em muốn cùng Thanh Nhiên mãi mãi ở bên nhau ."

Trần Thanh Nhiên ôm Mộ Dương :" Anh cũng muốn ở bên em mãi mãi."

Tuy rằng chúng ta chỉ mới quen biết được bốn ngày, nhưng chính bản thân anh lại chưa từng kiên định như vậy, muốn nửa đời còn lại của mình đều cùng một người gắn bó không chia lìa - Mộ Dương, mặt trời nhỏ của anh.

  

                                                                                              Phiên ngoại

                                                              -HOÀN -


Chương 8

 

 Edit: Doll

Khi hai người về đến nhà trong lòng đều thập phần thỏa mãn nhưng cũng rất mệt. Mộ Dương cùng Trần Thanh Nhiên nhanh chóng tắm xong, ngồi ở mép giường ngọt ngào mà sấy tóc cho nhau sau đó chuẩn bị đi ngủ .

Trần Thanh Nhiên nhớ lại sự lo lắng sợ hãi sáng nay, rồi hai người gỡ bỏ khúc mắc xác định quan hệ, hai người làm những chuyện bình thường các cặp đôi yêu nhau hay làm đồng thời giúp Mộ Dương lấp đầy thời thơ ấu bị khuyết thiếu. Tuy chuyện của bộn họ có vài phần hài kịch hóa nhưng lại rất tối đẹp và chân thực.

Bên cạnh truyền đến thanh âm sột soạt, Mộ Dương giống như mèo con mà dán tới, đầu nghiêng qua đặt trên vai Trần Thanh Nhiên. Trần Thanh Nhiên duỗi tay sờ sờ tóc cậu, ừm, trước sau vẫn như vậy, sờ thật thích.

" Thanh Nhiên." Anh bỗng nhiên nghe thấy tiếng Mộ Dương rầu rĩ mà mở miệng. Trong bóng tối Trần Thanh Nhiên không thấy rõ được vẻ mặt của thanh niên, anh thuận miệng hỏi:

"Làm sao vậy ?"

Sau một hồi yên lặng, Trần Thanh Nhiên mới nghe thấy Mộ Dương trả lời :" Chắc là hôm nay tốn nhiều tiền lắm ."

Trần Thanh Nhiên sửng sốt, không nghĩ tới Mộ Dương sẽ hỏi như vậy, nhất thời không biết phải trả lời cậu như thế nào, đành phải nói :" Cũng không tốn nhiều lắm."

Mộ Dương nhẹ nhàng cọ cọ trên vai anh :" Em không thể kiếm tiền, có rất nhiều việc cũng không hiểu. Anh phải kiếm tiền, nuôi chính mình còn phải nuôi em, chăm sóc em." Cậu hít hít cái mũi, có chút khổ sở mà nói :" Quá vất vả còn em thì lại vô dụng ."

Trần Thanh Nhiên giật mình, càng không nghĩ tới Mộ Dương sẽ có suy nghĩ như vậy, anh vội vàng bật đèn đầu giường, sau đó nâng gương mặt Mộ Dương  lên. Trên gương mặt xinh đẹp của đối phương hiện rõ sự đau lòng .

" Em làm anh cảm thấy ấm áp, làm anh hạnh phúc, làm anh vui vẻ, như vậy đã đủ rồi. Em không hề vô dụng chút nào cả, anh cũng không cảm thấy như thế này có gì không tốt."

Mộ Dương đặt tay lên trên tay Trần Thanh Nhiên :" Em biết, em chỉ lo lắng anh sẽ mệt."

Cậu hơi nhíu mày, giường như nghĩ đến điều gì đó, chuyển từ buồn bã sang vui vẻ nói :" Nhưng mà, em có thể học để chăm sóc anh."

Tựa hồ cậu có năng lực tự điều chỉnh mạnh mẽ, cả người nhào vào trong lòng Trần Thanh Nhiên, lẩm bẩm :" Em cũng có thể chăm sóc anh."

Trần Thanh Nhiên cười cười, tắt đèn đi :"  Đúng vậy, cho nên em đừng suy nghĩ bậy bạ . Mệt mỏi một ngày rồi, mau ngủ đi."

Mộ Dương lên tiếng đáp lại sau đó giữ nguyên tư thế như vậy mà ngủ.

Trong lòng Trần Thanh Nhiên một mảnh mềm mại ê ẩm, Mộ Dương như vậy, làm sao có thể khiến người ta không thích cậu, không yêu cậu cho được ?

Ngày hôm sau, thời điểm Trần Thanh Nhiên tỉnh dậy, phát hiện người bên cạnh chẳng thấy đâu. Anh không nhịn được trong lòng lạnh lẽo, nghĩ đến tình hình sáng sớm hôm qua, nhưng sau đó lại nghĩ đến hai người đã tâm sự với nhau, hẹn hò một ngày, buổi tối lại ôm nhau mà ngủ liền yên lòng .

Anh vắt tay lên trán, nhắm mắt lại, chờ đầu óc thanh tỉnh liền xuống giường định đi làm bữa sáng. Sau khi mở cửa phòng ngủ anh nghe thấy trong bếp có tiếng động, Trần Thanh Nhiên ngẩn người, vội vàng đi về phía nhà bếp. Qua cánh cửa trượt bằng kính mờ, anh thấy thân ảnh Mộ Dương đang chuyển động qua lại.

Trong lòng Trần Thanh Nhiên ấm áp, nghĩ đến Mộ Dương nói muốn học chăm sóc anh, thế nhưng thật sự mới sáng sớm đã dậy làm bữa sáng cho anh. Thật là một cậu bé thành thực .

Anh kéo mở cửa, Mộ Dương liền xoay đầu lại, hai mắt sáng lấp lánh, khẽ nhếch miệng, lộ ra một đôi má lúm :" Dậy rồi?"

Mộ Dương có chút ngượng ngùng. Trần Thanh Nhiên nở nụ cười thật tươi, đi đến bên cạnh Mộ Dương, ôm cậu vào lòng xem cậu làm đồ ăn.

Trứng rán, bánh mì nướng, sữa nóng đều bốc khói nghi ngút, tỏa hương thơm nồng đậm, trông rất ngon lành. Mộ Dương gãi gãi đầu nói:" Em học trên TV, muốn làm cho anh ăn thử ."

Mũi Trần Thanh Nhiên chua sót, cậu bé ngốc của anh hiển nhiên là người thông minh nhất.

" Rất thơm. Anh yêu em, Mộ Dương."

....................................................................................>>Chương 9<<

Thứ Tư, 24 tháng 3, 2021

Chương 4

 

 Edit: Doll

Người ngoài cửa hiển nhiên là cũng rất kinh ngạc khi nhìn thấy cậu, sau khi ấn nút mở cửa thì đứng im không nhúc nhích, nhìn cậu nói :" Thật trùng hợp, hai ngày nay gặp nhau những ba lần. Tôi có thể vào trong không?"

Ninh Sơ nhíu mày, trong lòng thầm phun tào mới mấy năm không gặp tại sao người này lại trở nên nhiều lời như vậy, bên ngoài mặt lại lãnh đạm gật đầu.

" Đương nhiên, tòa nhà này lại không phải của tôi."

Yến Hoài buông tay, biểu tình lãnh đạm mà bước vào đứng bên cạnh cậu, không nói gì nữa.

Cửa thang máy từ từ đóng lại.

Trên người anh tỏa ra hương thơm thanh lãnh mát lạnh dễ ngửi, nhưng không giống như mùi nước hoa, hẳn là ở lâu trong căn phòng có đốt hương nên bị ám mùi.

Ninh Sơ ngửi chỉ cảm thấy không được tự nhiên, mùi hương này cũng không nồng, trừ việc ở trong không gian nhỏ hẹp, phần lớn nguyên nhân khiến cậu ngửi được là do - bọn họ đứng quá gần.

Trên thực tế, theo tính cách của Yến Hoài, anh cũng không thích người khác tới gần mình huống chi là người xa lạ.

Tuy nhiên, Ninh Sơ có thể đoán được phần nào lí do anh muốn tới gần cậu. Giống như lần đầu mới gặp hồi học cao trung, là cảm thấy tò mò.

Là vì bản thân theo bản năng mà không bài xích Ninh Sơ nên tò mò, cho nên từng bước một tiếp cận, vốn dĩ chỉ muốn nhìn xem người như thế nào lại có thể khiến anh phá vỡ nguyên tắc cùng điểm mấu chốt, kết quả tuyến phòng thủ sụp đổ.

Là hoàn toàn sụp đổ.

Sau đó mới có mọi chuyện sau này sảy ra.

Không dấu vết mà dịch sang bên cạnh một chút, Ninh Sơ lấy điện thoại ra nghịch linh tinh.

Không phải cậu tự phụ, cậu cũng không nghĩ rằng mình có thể hấp dẫn Yến Hoài mọi lúc mọi nơi, mà là thực sự không muốn cùng anh có chút quan hệ nào nữa.

Ngay cả khi chỉ có một chút khả năng, cậu cũng không muốn để khả năng này phát triển và lớn lên.

Thời gian bảy năm, có thể thay đổi rất nhiều cảm tình cùng suy nghĩ.

Nếu đối phương đã mất đi toàn bộ kí ức lúc bên nhau, bắt đầu cuộc sống mới, chính cậu cũng không muốn đắm chìm trong quá khứ nữa, như vậy hai người họ không cần bắt đầu lại.

Đến hiện tai, đường ai nấy đi, khát tốt.

Di động không có tín hiệu, tin tức mới trên Wechat không load được.

Cậu không thích chơi trò chơi, ngón tay lướt trên màn hình không mục đích, các biểu tượng app đang hỗn loạn di chuyển trước mắt cậu, khiến cái đầu đã nóng lên của cậu càng chóng mặt hơn.

Thang máy đã xuống đến tầng năm, trong đầu cậu đang đếm ngược thời gian.

Nhanh lên.

Năm... bốn... ba..." Rầm."

Âm thanh máy móc hỏng hóc không nên xuất hiện vào lúc này đột nhiên vang lên, giống như một tiếng sấm sét, chuẩn xác làm tim Ninh Sơ cơ hồ ngừng đập.

Đèn khẩn cấp màu xanh lam phía trên đột nhiên sáng lên, mà trên màn hình vừa khéo tới con số ba thì bỗng nhiên kẹt lại, cảm giác không trọng lực qua đi, thang máy ngừng chuyển động.

" Có chuyện gì vậy?"

Khẩn cấp nắm chặt lan can phía sau, đầu óc Ninh Sơ lập tức trống rỗng, trái tim sau khi ngưng đập lại bắt đầu gia tốc đập điên cuồng .

" Chắc là thang máy bị trục trặc." Yến Hoài có vẻ bình tĩnh, nhíu mày đi lên phía trước, nhấn chuông báo động khẩn cấp phía trên bảng điều khiển.

Nhưng thứ này giống như một món đồ trang trí, đợi hai phút sau vẫn không thấy ai đáp lại.

Tim Ninh Sơ như rơi xuống đáy cốc:" Không ai ở trong phòng giám sát?"

" Đường dây có thể có vấn đề." Yến Hoài cúi đầu nhìn điện thoại, sau đó xoay người nhìn về phía câu. ánh mắt dần dần trở nên nghi hoặc :" Nhưng rất nhanh sẽ có người phát hiện ra vấn đề.... Cậu làm sao vậy? Sắc mặt cậu không tốt lắm."

" Không sao."

Ninh Sơ dùng sức lắc đầu, cậu ngửa đầu làm cái ót dính vào vách tường lạnh lẽo phía sau.

Vô số bóng đen trừu tượng gào thét mà xẹt qua não cậu, cậu cảm thấy trời đất quay cuồng khi nhắm mắt lại, tim đập nhanh đến nỗi cậu cảm thấy cả lồng ngực đều chấn động, ngay cả hô hấp cũng gần như quên mất.

Cậu hơi hé mắt, đưa tay đỡ trán đột nhiên thở dốc vài cái, bóng người mơ hồ trước mắt tiến lại gần cậu.

" Bị bệnh? Cả người cậu đang phát run lên..."

Yến Hoài đưa tay cần chờ nắm lấy khuỷu tay cậu, phảng phất như nhận được tín hiệu, tức khắc cả người Ninh sơ thoát lực theo vách tường mà trượt xuống.

Cậu giống như người chết đuối đang thoi thóp, hơi thở dồn dập, khẽ nhếch miệng lại chỉ phát ra tiếng nghẹn ngào, không thể cầu cứu.

" Cậu đổ mồ hôi lạnh cả rồi,  là chứng sợ hãi bị giam cầm ?" Yến Hoài phát hiện được mấu chốt, đỡ eo cậu để cậu ngồi dựa vào vách tường, trong giọng nói mang theo một chút lo lắng mà có lẽ chính anh cũng không phát giác được.

" Anh... tránh xa tôi ra một chút !!!" Ninh Sơ dùng sức nắm chặt lớp áo trên ngực, nghiêng đầu cong lưng xuống.

Sự hoảng loạn và hít thở không thông đang cắn nuốt lấy cậu như dìm cậu vào trong hồ nước đá, cậu chìm chìm nổi nổi trong đó, tới một cọng rơm cũng không bắt được.

Không chút giải thích nào anh đưa tay phải đặt lên ngực cậu, theo quy luật mà nhuận khí, giọng nói lành lạnh của Yến Hoài cất lên :" Hít thở sâu vào, đừng mở mắt, đem những tưởng tượng về không gian hẹp, hộp kính gì đó trong đầu vứt hết đi."

Ngắn ngủi vài phút, áo phông mỏng bên trong áo dệt kim hở cổ của Ninh sơ cơ hồ ướt đẫm mồ hôi lạnh, cả người cậu phát run.

Nội tâm luôn luôn trấn định của Yến Hoài bắt đầu nôn nóng, nhưng giọng nói của anh lại càng thêm nhẹ nhàng, không bén nhọn, cũng không có sự lạnh nhạt thường ngày.

" Sẽ không sao đâu, tin tôi đi, rất nhanh cậu có thể ra ngoài, sẽ an toàn, cậu không nên gấp gáp, đừng hoảng, thở từ từ..."

Ánh mắt Ninh Sơ chợt chua sót, lúc này mới phát hiện bàn tay để trên vai đối phương không biết từ lúc nào biến thành nắm cổ áo, như vậy không giống đẩy ra, càng giống như là bắt được cọng rơm duy nhất, bám lấy một tấm phù mộc.

Cậu bất đắc dĩ mà cười khổ một tiếng, cậu run rẩy buông năm ngón tay đang nắm chặt kia ra, cánh tay yếu ớt vô lực mà rũ xuống bên cạnh người.

Người trước mặt hơi ngạc nhiên sau đó lại dựa vào gần hơn, hương thơm mát lạnh trong trẻo kia càng thêm rõ ràng, bàn tay đặt sau lưng dùng lực chống đỡ." Đừng co người lại, ngực sẽ càng thêm khó chịu. À, cậu tên gì?"

Hơi thở của người trước mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc, cảnh tượng như vậy khiến Ninh Sơ không khỏi nghĩ đến lần đầu tiên gặp mặt ở cao trung, anh cũng hỏi tên cậu như vậy.

Trên cầu thang đầy nắng đó, vị đàn anh mười bảy tuổi giống như một loại động vật hoang dã nào đó, đem cậu vây vào phạm vi lãnh địa của mình, mặt mày như đao khắc, sau khi nói xong câu :" Tôi cũng nghĩ vậy..." thì khôi phục gương mặt lạnh lùng vô cảm, hỏi cậu :" Cậu tên là gì?"

Cảnh tượng giống y như đúc đó.

Nhưng lúc đó cậu đã nói cho Yến Hoài biết tên của mình còn hiện tại cậu không có biện pháp.

Cậu mở miệng nhưng lại chỉ có thể hồng hộc mà thở hổn hển, dù có muốn lớn tiếng hét lên cũng không phát ra nổi chút âm thanh nào.

Trong lồng ngực, trong não chồng chất rất nhiều cảm xúc cậu không rõ, đem cậu đẩy vào vực sâu của khủng hoảng và lo âu.

Cậu vô cùng muốn đem bản thân chôn vùi trong nơi nào đó cậu cảm thấy an toàn, thống khoái mà khóc một hồi.

Nhưng cậu làm không được.

Cậu bị mắc kẹt trong thang máy nhỏ hẹp mà tối tăm này, mắc kẹt bởi những suy nghĩ dây dưa phức tạp trong đầu, tim đập như nổi trống, những ý nghĩ cứ lặp đi lặp lại, đem khả năng nói chuyện cùng ý thức tự chủ bóp chết khiến lí trí của chính bản thân mình sụp đổ thành từng mảnh nhỏ.

Yến Hoài thấy người trước mặt không trả lời, ngược lại ánh mắt ngày càng tan rã. Dưới ánh đèn xanh u ám, ngay cả nốt ruồi đỏ ở cuối mắt cũng mất đi màu sắc rực rỡ.

Anh mím chặt môi lấy điện thoại ra, còn chưa kịp xem tín hiệu thì thang máy đang đứng yên đột ngột đi lên một đoạn.

Trong nháy mắt kinh ngạc, anh phản xạ có điều kiện mà dùng tay giữ eo và sau cổ Ninh Sơ, đem người đã sơm không còn chút sức lực kia kéo vào lồng ngực để bảo vệ.

Im lặng trong chốc lát, bên ngoài cửa tháng máy bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu bé nhỏ:

" Người bên trong không sao chứ? Chúng tôi là cứu hộ, bây giờ chúng tôi sẽ kéo thang máy tới tầng bốn, mọi người đừng lo lắng, cũng đừng di chuyển lung tung !!!"

Yến Hoài không nói lời nào, duy trì tư thế nửa quỳ ôm người, nhìn ánh mắt Ninh Sơ có chút thất thần.

Thân thể anh tựa như lại xuất hiện thêm một lần " ngoài ý muốn ".

Trong nháy mắt kia, phản ứng bản năng của thân thể không phải bảo vệ chính mình mà là không màng bản thân đi ôm một người khác?

Người trong ngực đã rơi vào trạng thái sau cơn sốc, đầu tựa trên vai anh, môi yếu ớt mà mấp máy.

Yến Hoài kinh ngạc vì người này tối hôm qua vừa sắc bén vừa mạnh mẽ đánh người, giờ phút này được anh ôm vào lòng lại mềm nhẹ như bông.

Nhưng anh càng kinh ngạc hơn - là chính anh cũng không phản cảm với việc tiếp xúc thân thể như vậy, thậm chí không có ý nghĩ muốn buông tay.

Anh nhớ lại mình đã đọc một vài cuốn sách linh tinh giới thiệu về các huyệt đạo giúp người ta thả lỏng, thử đưa tay đặt lên thái dương người trong ngực, chậm rãi mà xoa vòng tròn. 
Xúc cảm nóng bỏng phảng phất như đốt lên một ngọn lửa thiêu cháy đầu ngón tay anh.

Anh hạ thấp giọng như đang nỉ non :" Nghe được âm thanh bên ngoài chứ? Đã an toàn rồi..."

Ninh Sơ đương nhiên là không nghe được, cậu căn bản cũng không biết bên ngoài đã néo loạn thành một đoàn .

Từ khi Hàn Tu Ngôn biết cậu cũng ở trong tháng máy đang trục trặc kia, ba hồn bảy phách tựa như bay mất một nửa.

Hắn biết Ninh Sơ có chứng sợ hãi bị giam cầm, nhưng có nghiêm trọng hay không hắn lại không rõ lắm, dù sao thì nó cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống sinh hoạt ngày thường. Thang máy đi từ tầng 20, 30 xuống cũng không tốn nhiều thời gian, chịu đựng một chút là có thể qua được.

Nhưng lần này lại khác - nếu biết mình ở trong một chiếc thang máy bị trục trặc, tác động lên tâm lý có lẽ không thể đo đếm được bằng thời gian.

Hắn ta có chút luống cuống, đối với quản lí tòa nhà mới nghe tin mà tới - Trần Triết mắng :" 
Tôi mạ nó muốn khởi tố các người !!!"

Trần Triết cúi đầu ở lại bồi hắn ta nhưng trông gã cũng không quá hoảng sợ.

Trước khi gã tới đã hỏi qua phòng điều khiển, bên trong thang máy chỉ có 2 người, một người thường xuyên ra vào chỗ này, là một nghệ sĩ tuyến 18. Còn một người thì tới nhân viên công tác ở đây cũng chưa từng gặp qua, hẳn là trợ lí mới của nghệ sĩ nào đó. Đều không phải nhân vật không thể đắc tội, giao cho bộ phận quan hệ công chúng là có thể giải quyết.

" Chúng tôi sẽ làm tốt công tác kiểm tra, xin ngài yên tâm."

" Tôi sợ là như vậy vẫn chưa đủ đâu."

Giọng nam trầm ổn từ tính từ phía sau Trần Triết vang lên, thoáng chốc làm chân gã mềm tới thiếu chút nữa đã quỳ hẳn xuống :" Yến tổng??"

Yến Trình Hiên nhìn gã ngoài cười trong không cười mà ha hả hai tiếng, giơ di động, nâng cằm hướng về phía thang máy ra hiệu :" Bên trong còn có một vị Yến tổng nữa ."

Hàn Tu Ngôn sững sờ, Trần Triết cũng sững sờ, nhất thời không có phản ứng, thiếu chút nữa tưởng đứa con ba tuổi của Yến Trình Hiên ở bên trong, nhưng nhớ lại, không thấy có ai bảo ở bên trong có trẻ con cả.

Mãi cho đến khi nhớ đến lời đồn trong vòng kia của thành phố C mới chớp mắt hít sâu một hơi.

.................................................................................................>>Chương 5<<

Thứ Bảy, 20 tháng 3, 2021

Chương 7

 

 Edit: Doll

Trần Thanh Nhiên và Mộ Dương đắp thảm co ro trên ghế sô pha ăn sáng. Mộ Dương dựa đầu vào vai Trần Thanh Nhiên, thỏa mãn liếm môi bày tỏ rằng rất ngon. Trần Thanh Nhiên mỉm cười mà cúi đầu nhìn Mộ Dương :" Em có biết hai chúng ta giờ là quan hệ gì không?"

Mộ Dương nghi hoặc chớp chớp mắt, hỏi anh :" Là quan hệ gì?"

Trần Thanh Nhiên vươn cánh tay ôm Mộ Dương , anh hít sâu một hơi, vui sướng mà trả lời :" Là người yêu. Giống như quan hệ của vai chính trong phim truyền hình mà em hay xem đó." Anh dừng lại một chút sau đó nói :" Nếu sau này có ai hỏi em rằng, em là gì của anh, em hãy nói cho họ biết em là bạn trai của anh."

Mộ Dương rất nhanh hiểu được ý tứ trong lời nói của Trần Thanh Nhiên, gương mặt trắng nõn nhanh chóng nhiễm lên một tầng hồng nhạt, nhưng Mộ Dương cũng rất nghiêm túc mà đáp ứng anh .

" Mộ Dương, sáng hôm nay em làm anh sợ chết khiếp, thiếu chút anh đã cho rằng em không cần anh nữa." Sau khi ăn xong Trần Thanh Nhiên trong lòng vẫn còn sợ hãi, ủy khuất mà lên án.

Mộ Dương cùng anh đầu tựa đầu, sau một lúc lâu mới lên tiếng :" Em mới là người nên nghĩ vậy."

" Em phải tin anh, Mộ Dương, em thật sự rất tốt, không ai có thể nỡ lòng rời bỏ em, anh thì càng không."

Mộ Dương cười, bên má lại xuất hiện cái lúm đồng tiền ngọt ngào.

Trần Thanh Nhiên không chút áy náy mà quyết định bỏ lại công việc hôm thứ sáu vẫn chưa làm xong tới thứ hai. Anh muốn dành cuối tuần này dẫn người bạn trai đáng yêu của mình đi chơi và ăn nhiều đồ ngon. Vì không có chuẩn bị trước nên phạm vi dẫn Mộ dương đi chơi chỉ giới hạn trong thành phố, và lập trình viên Trần Thanh Nhiên đã bắt đầu xem lại bản đồ trong đầu. Công viên trò chơi, vườn bách thú, rạp chiếu phim, cửa hàng bánh ngọt, nhà hàng lẩu, người không có chút tế bào lãng mạn nào như Trần Thanh Nhiên cũng chỉ có thể nghĩ đến những nơi như vây.

Sau khi dọn dẹp đơn giản lại nhà bếp, Trần Thanh Nhiên dẫn Mộ Dương đi công viên trò chơi.

Công viên trò chơi có rất nhiều người, đây là lần đầu tiên Mộ Dương tới nơi như vậy. Trần Thanh Nhiên đưa kẹo bông gòn cho Mộ Dương cầm, sau đó không thèm để ý tới ánh mắt người khác, trực tiếp giữ chặt tay Mộ Dương, cùng dòng người vào bên trong . Hai người tham ra rất nhiều hạng mục trò chơi, tuy rất nhiều thời điểm phải xếp hàng nhưng điều đó cũng không làm ảnh hưởng tới tâm tình cả hai. Nhìn nụ cười sinh động của Mộ Dương, Trần Thanh Nhiên cảm thấy trong lòng vẩy đầy ánh mặt trời.

Cuối cùng cả hai nắm tay cùng nhau ngồi vòng quay ngựa gỗ, cả người đều mệt mỏi, Trần Thanh Nhiên hơi thở phì phò, nhìn về Mộ Dương bên cạnh cũng đang nhìn anh, lại lần nữa kiên định thổ lộ :" Mộ Dương, anh thích em."

Mộ Dương siết chặt tay anh :" Em cũng thích anh, Thanh Nhiên." Mặt trời mùa đông tại thời điểm này thập phần ấm áp.

Ra khỏi công viên trò chơi, Trần Thanh Nhiên hỏi Mộ Dương có đói bụng không. Mộ Dương nói cậu không đói, nhưng đồ ăn hồi sáng chắc cũng tiêu hóa gần hết, vì vậy Trần Thanh Nhiên đề nghi đi ăn đồ ngọt. Mộ dương chưa từng ăn bao giờ nên đương nhiên muốn nếm thử một chút mùi vị.

Gần đây có một cửa hàng bánh ngọt rất nổi tiếng trên internet, Anh trước tiên xem lại vị trí rồi lôi kéo Mộ Dương vào một không gian thanh lịch, ưu nhã. Gọi Tiramisu, Bánh kem phô mai dâu tây , pudding cùng milkshake.

Cửa hàng bánh ngọt này có rất nhiều cô gái tới đây, Mộ Dương lớn lên lại đẹp, dễ dàng gây sự chú ý. Vì thế Trần Thanh Nhiên rất tự nhiên đưa tay lên giúp Mộ Dương lau đi mẩu vụn bánh ngọt và phô mai ở khóe miệng... sau đó bỏ vào miệng chính mình. " Ngọt quá." Anh cười và nói với cậu.

Mộ Dương mềm mại đáng yêu lại lần nữa đỏ mặt, cậu học bộ dáng Trần Thanh Nhiên, dùng đầu ngón tay lau bơ trên khóe miệng anh, sau đó bỏ vào miệng nhấm nháp :" Cũng ngọt." cậu nói.

Giờ phút này, Trần Thanh Nhiên hạnh phúc đến choáng váng. Mộ Dương đây là đang trêu chọc anh sao? Phải vậy không? Đúng vậy rồi! Cậu cũng quá đáng yêu rồi ! Anh càng ngày càng thích cậu hơn... 

Nhìn thấy vẻ mặt hóa đá của Trần Thanh Nhiên, Mộ Dương không khỏi có chút lo lắng :" Làm sao vậy?"

Trần Thanh Nhiên lúc này mới hoàn hồn, nói với Mộ Dương :" Không sao, anh chỉ đang rất vui..."

Vì sao lại tự dưng vui vẻ vậy ? Mộ Dương đầy một bụng nghi hoặc.

Sau khi rời khỏi cửa hàng bánh ngọt, theo kế hoạch cả hai sẽ cùng đi sở thú. Mộ Dương đi vào sở thú lại càng hưng phấn hơn. Gặp được những loại động vật không thường thấy ngày thường cậu càng hiếu kì hơn. Nhìn đến những loại đông vật như gấu trúc, vẻ mặt Mộ Dương trở nên cực kì dễ thương. Trần Thanh Nhiên đã đến đây nhiều lần nên các loại động vật không còn là tiêu điểm chú ý của anh. Ở trong mắt anh, ánh mắt lấp lánh như sao của Mộ dương mới càng làm cho người ta yêu thích hơn.

Sở thú cũng không nhỏ, các nơi khác nhau đi dạo trong thời gian rất lâu mà cũng chưa xong. Mộ Dương xem chưa đã không muốn rời đi, nhưng cuối cùng không ngăn được cảm giác đói khát nên đành cùng Trần Thanh Nhiên rời đi. Trần Thanh Nhiên đưa Mộ Dương đến một nhà hàng lẩu.

Vào mùa đông mà được ngồi bên của sổ ăn lẩu thì quả thật là một điều hạnh phúc. Trần Thanh Nhiên gọi một nồi lẩu uyên ương, lại gọi các loại thịt viên, nấm , mì, rau củ, thịt. Sau đó liền bắt đầu nói chuyện phiếm cùng Mộ Dương ở phía đối diện, cho cậu xem ảnh hai người cùng nhau chụp hôm nay.
 
Đồ ăn đã được đem lên, Trần Thanh Nhiên đem đồ ăn bỏ vào nồi, lại giúp Mộ Dương làm nước chấm. Sau khi đồ chín, Trần Thanh Nhiên sợ Mộ Dương làm mình bị bỏng, giúp cậu đem đồ ăn vớt ra, lại bỏ cái mới vào.

Trần Thanh Nhiên vừa ăn vừa chú ý tới Mộ Dương , dốc lòng làm một người bạn trai tiêu chuẩn, chăm sóc tốt cho người yêu của mình.

Mộ Dương ăn no nê hết lòng khen ngợi hương vị của nồi lẩu, hai người nắm tay nhau đi về nhà.

Mộ Dương nghiêng đầu nhìn Trần Thanh Nhiên :" Thanh Nhiên, em rất hạnh phúc ."

Trần Thanh Nhiên đáp lại cậu :" Anh cũng vậy ."

Không có chuyện gì có thể hạnh phúc hơn.

...............................................................................................>>Chương 8<<

Thứ Bảy, 13 tháng 3, 2021

Chương 6

 

 Edit: Doll

Cho tới khi hai người lên giường nằm, mặt Trần Thanh Nhiên vẫn còn đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, nhịp tim cũng tăng nhanh. Cơ thể dưới lớp chăn tê dại, run rẩy không khống chế nổi. Chỉ trong một buổi tối, anh xác định được rằng mình thích người mới quen được một ngày, người này lại có cùng giới tính với anh, và hai người thậm chí còn hôn rồi.

Anh cảm thấy mình không được tử tế cho lắm. Mộ Dương có lẽ không thực sự hiểu thích có nghĩa là gì, cũng không hiểu ý nghĩa nụ hôn này. Tuy rằng trên gương mặt trắng nõn của cậu cũng có hai mạt ửng đỏ. Nhưng rõ ràng phản ứng của cậu bình tĩnh hơn nhiều so với anh - chỉ bằng cậu đã hô hấp vững vàng, sắp chìm vào mộng đẹp tới nơi.

Nhưng có lẽ điều này không quan trọng. Tương lai sau này khẳng định là anh sẽ toàn tâm toàn ý chăm sóc cậu, không kể đến bố mẹ thì Mộ Dương chính là người quan trọng nhất của anh. Mà đối với Mộ Dương, anh hẳn là người thân duy nhất của cậu. chính anh nỗ lực cố gắng, biết đâu một ngày Mộ Dương thực sự thích anh.

Nghĩ vậy, Trần Thanh Nhiên từ từ chìm vào giấc ngủ. Đêm nay anh có một số giấc mơ rất kì lạ, nhưng kì lạ ở chỗ nào anh lại không rõ. Tóm lại là chất lượng giấc ngủ không tốt lắm. vì vậy vừa mới sáng sớm Trần Thanh Nhiên đã tỉnh dù cho hôm nay là thứ bảy.

Khiến Trần Thanh Nhiên kinh ngạc chính là, người đáng lẽ đang nằm ngủ say ở bên cạnh - Mộ Dương, lại không có mặt, thay vào đó là dấu vết nệm hơi lõm xuống chứng tỏ đã từng có người nằm đây. Anh vuốt tóc ngồi dậy, tự hỏi sao Mộ Dương dậy sớm thế. Trần Thanh Nhiên cũng không nghĩ nhiều, chuẩn bị xuống dưới nhà mua điểm tâm ăn sáng, sau đó đem công việc bỏ lại hôm qua làm nốt.

Đi đến phòng khách mới phát hiện Mộ Dương đang ngồi trên ghế sôfa ôm gối phát ngốc, mái tóc đen mềm mại hơi nhếch lên, trong đôi mắt thanh triệt có chút bất định. Nghe được động tĩnh của Trần Thanh Nhiên, cậu nhìn thoáng qua, ánh mắt có chút né tránh . Trần thanh nhiên sững sờ một chút, nửa hiểu nửa không nói với Mộ Dương :" Anh xuống dưới nhà mua bữa sáng, sẽ trở về ngay."

Mộ dương có chút hoảng hốt, đờ ra trong chốc lát, mới lên tiếng.

Trần Thanh Nhiên liếc mắt nhìn Mộ Dương một cái, cười an ủi cậu, mặc thêm quần áo rồi cầm tiền đi mua đồ ăn sáng.

Cách tiểu khu không xa có một quán ăn nhỏ, đi bộ một chút là tới. Trần Thanh Nhiên nhìn hàng người xếp hàng không nhiều lắm mà yên lòng, Mộ Dương sẽ không phải chờ tới sốt ruột.

Trần Thanh Nhiên rất nhanh xách theo một túi bánh bao có nhân khác nhau và hai ly nước ép trái cây vội vàng trở về nhà. Sáng sớm thứ bảy, người trên đường không nhiều lắm, ánh mặt trời rất đẹp, không khí cũng trong lành. Trần Thanh Nhiên nghĩ, anh và Mộ Dương đều đã rời giường, chi bằng cơm nước xong hai người cùng nhau chạy bộ, nhân tiện nói chút chuyện.

Trở về đến nhà, Trần Thanh Nhiên phát hiện Mộ Dương vẫn giữ nguyên tư thế như lúc trước khi anh rời đi. Cậu vẫn đờ đẫn ngồi trên ghế sofa, tiếng đóng mở cửa và mùi thơm của bánh cũng không thể thu hút sự chú ý của cậu như mọi khi. Trần Thanh Nhiên lúc này mới cảm thấy có gì đó không ổn.

Trần Thanh Nhiên đặt bữa sáng lên bàn và ngồi xuống cạnh Mộ Dương - điều làm anh lập tức chú ý đến, Mộ Dương lập tức nghiêng người sang bên cạnh một chút sau đó lại thẳng người. Câu nói đến cửa miệng nghẹn lại, anh cười khổ hỏi:" Anh cảm thấy tâm tình em hôm nay hình như không tốt lắm."

Mộ Dương đột nhiên ngẩng đầu nhìn Trần Thanh Nhiên, sau đó lắc lắc đầu, thần sắc có chút trốn tránh, lông mi mảnh dài như lông quạ có chút run rẩy. Trần Thành Nhiên không muốn làm Mộ Dương khó sử, nhìn Mộ Dương khí chịu tự nhiên trong lòng anh cũng không thoải mái.


Nhưng những gì cần nói vẫn phải nói. Trong lòng Trần Thanh Nhiên cũng đã biết được đại khái lí do mà Mộ Dương trở nên thế này chỉ sau một đêm, còn không phải tại nụ hôn đêm qua sao? Cố một số thứ Mộ Dương không hiểu nhưng không phải cái gì cũng không biết.
Trần Thanh Nhiên vò đầu bứt tóc nói :" Em cảm thấy ghê tởm sao?" 

Mộ Dương nghi hoặc hỏi anh : " Cái gì ghê tởm?"

Trần Thanh Nhiên dừng một chút mới tiếp tục nói :" Tối hôm qua, anh hôn em."

Đối phương lập tức cúi đầu, nhưng Trần Thanh Nhiên nhìn thấy phần vành tai và cổ lộ ra của cậu bắt đầu ửng đỏ. Hẳn là không hoàn toàn chán ghét rồi. Trần Thanh Nhiên suy nghĩ mông lung, một lúc sau anh mới nghe thấy cậu ngập ngừng :" Em không cảm thấy Thanh Nhiên ghê tởm."

" Anh biết." Trần Thanh Nhiên vỗ vỗ bờ vai cậu :" Anh chỉ muốn hỏi em về nụ hôn kia và anh thích em, em có thấy chán ghét không?"

" Không chán ghét." Lần này cậu trả lời thật sự nhanh chóng.

Nội tâm Trần Thanh Nhiên lúc này mới buông lỏng một chút, nhẹ nhàng dịch lại gần Mộ Dương một chút, thấy đối phương không phản ứng, lúc này mới ngồi xuống :" Vậy anh có thể hỏi lí do tại sao em tránh anh, tại sao tâm trạng không tốt không?"

Giữa lông mày Mộ Dương xuất hiện một vết hằn mờ nhạt, cậu tựa hồ ngẫm nghĩ lời nói của Trần Thanh Nhiên lại như đang tổ chức lại ngôn ngữ :" Anh là con trai, em cũng vậy."

Mộ Dương nâng móng vuốt nhỏ khoa tay múa chân :" Ngày hôm qua... có một chút... quá đột ngột...."

Trần Thanh Nhiên hiểu được ý tứ Mộ Dương, vì thế nói với Mộ Dương :" Anh thích em, không cần biết em là con trai hay con gái, anh chỉ thích em. Người anh thích chính là bản thân Mộ Dương em. Lần đầu tiên gặp em ở trên phố, mùa đông lạnh như vậy, anh lại cảm thấy toàn bộ thế giới đều ấm áp. Em chính là mặt trời nhỏ của anh, nếu không sao anh lại gọi em là Mộ Dương cơ chứ? Ngày hôm qua anh cũng thấy như vậy thật đột ngột. Chính anh cảm thấy đây là lần đầu tiên đem một người xa lạ không quen biết về nhà, nếu không phải là nhất kiến chung tình thì sao anh lại có quyết định bốc đồng như vậy được? Thích em rất đột ngột nhưng anh thực sự thích em. Anh thích em bất kể em là con trai hay con gái."

Thật khó cho một tên nam nhân học công nghệ như Trần Thanh Nhiên khi nói nhiều lời như vậy, anh không quan tâm Mộ Dương có hiểu hay không nhưng anh có trực giác rằng cậu sẽ hiểu. Vì vậy anh nhìn Mộ Dương nghiêm túc, hỏi:" Vậy còn em ?"

Giờ phút này Mộ Dương có chút ngốc ngốc nhưng vẫn làm người ta tràn ngập dục vọng yếu thương :" Bản thân em, thật kì quái. Nhưng hẳn là, em và anh nên giống nhau....?"

Trần Thanh Nhiên cảm thấy tim mình đập dữ dội, anh cố gắng kiềm chế bản thân, chậm rãi vươn tay ôm lấy Mộ Dương :" Không có gì hạnh phúc hơn lúc này. Em không kì quái chỗ nào cả, chúng ta cũng không hề kì quái. Vậy nên sau này dù có chuyện gì cũng đều nói cho anh biết , đừng trốn tránh anh, được không?"

Mộ Dương thả lỏng thân thể vùi trong lồng ngực anh, thanh âm có chút rầu rĩ nhưng kiên định đáp :" Được."

............................................................................................... >>Chương 7<<

Chương 3

 

 Edit: Doll

Tối hôm qua đã có dự cảm mơ hồ rằng sắp bị bệnh, nhưng cậu không quan tâm lắm, hiện tai đứng ở cửa tiểu khu chờ xe, thân thể đau đớn lạnh lẽo như ngâm trong nước đá, đầu váng mắt hoa. Ninh Sơ bắt đầu có chút hối hận.

Khi ra khỏi nhà cậu tùy tiện cầm chiếc áo len dệt kim màu xám nhạt hở cổ mặc lên người, với thời tiết lúc này là tương đối ấm áp rồi vậy mà không có chút tác dụng nào.

Cái lạnh ấy là từ trong xương tủy mà ra, mặc nhiều hay ít đều vô dụng.

Chiếc Audi màu đen của Hàn Tu Ngôn nghiền qua lá rụng đầy đất dừng lại trước mặt cậu, người trên ghế lái hơi cúi người, nhìn qua cửa sổ ghế phó lái :" Lên xe."

Ninh Sơ mở cửa xe ghế sau, kéo chặt áo khoác, nghiêng người ngồi vào.

Trong xe không có gió thu ào ào như bên ngoài, ấm áp hơn một chút, rốt cuộc cậu có thể thở phào nhẹ nhõm.

" Đã nói là em có thể tự đi rồi, không cần tới đón." Cậu dựa người lên lưng ghế, thần sắc uể oải mà híp híp mắt.

Đôi mắt nhỏ hẹp dài sắc bén của Hàn Tu Ngôn nhìn cậu qua kính chiếu hậu, khẽ cười một tiếng :" Chờ chính cậu đi? Anh sợ rằng sẽ phải chờ đến ngày mai, đến lúc đó làm Vương tổng leo cây một ngày, ông ấy sẽ đem da anh lột xuống."

" Xuy. Anh đã sớm chả phải người đại diện của em nữa, ông ấy sao lại có thể không biết sấu hổ mà giận chó đánh mèo như vậy." Ninh Sơ nghiêng đầu chống huyệt thái dương, lười nhác mà cười cười:" Hơn nữa, anh luôn quản việc của em, Đường Ân mà biết được lại không vui."

Cậu không khỏi nhớ lại " ngọn lửa " vừa mới ngoi đầu không lâu trên mạng bị dập tắt trở thành một diễn viên tự do không có người đại diện trong công ty. Đường Ân vừa mới vào công ty đã được giao cho Hàn tu Ngôn vừa vặn vừa cùng cậu tách ra. Không biết nghe được từ đâu một số lời bàn tán, mỗi lần gặp cậu, đối phương đều dùng ánh mắt như mang theo dao mà cắt xẻo một lượt.

Cho dù sau này cậu vẫn ở kiếp diễn viên tuyến chín còn Đường Ân đã trở thành thần tượng chạm tay là bỏng, làm trụ cột công ty. Thì người này vẫn luôn cho rằng cậu chiếm phần lớn sự chú ý của người đại diện, sự thù địch gần như viết hết trên mặt.

Thật phiền toái.

Môi Ninh Sơ theo thói quen mà hơi cong nhẹ, cậu chán ghét phiền toái.

Nếu có thể, cậu hy vọng tất cả những điều không lường trước được cách cậu càng xa càng tốt.

" Cậu ta khó chịu cái gì? Anh đã cố gắng hết sức giúp cậu ta kéo tài nguyên về, lại nói, công việc người đại diện bọn anh cần làm những gì không phải là cậu ta không biết, chỉ là chút tính khí nho nhỏ thôi." Hàn Tu Ngôn không cho là đúng.

" Anh mang nhiều người nhưng không bao gồm cả em, em đâu có tiền chia cho anh đâu."

" không cần cậu chia ." Ánh mắt Hàn Tu Ngôn liên tục nhìn cậu qua kính, mày kiếm sắc bén nhăn lại:" Sắc mặt cậu không tốt lắm, cơ thể không thoải mái?"

Ninh Sơ xua xua tay :" Có chút cảm nhẹ thôi, gần đây không phải diễn, không ảnh hưởng. Anh lái xe thì chú ý nhìn đường đi, được không?"

Người trên ghế điều khiển khẽ nhếch miệng, nhanh nhẹn liếc nhìn cậu một cái, lo lắng trong mắt không tán đi, chỉ là không nói nữa.

Xe một đường vững vàng mà chạy thẳng đến tòa nhà văn phòng phía sau quảng trường.

Ninh Sơ lắc nhẹ đầu, thời điểm từ trên xe xuống, chân cậu mềm nhũn, lảo đảo hai bước, thiếu chút nữa ngã ngồi xuống, phải bắt lấy cửa xe để vịn mới cố gắng đứng vững.

Hàn tu Ngôn vội vàng đi đến nắm lấy khuỷu tay cậu, đưa tay còn lại đặt lên trán cậu :" Không có việc gì chứ?"

" Không có việc gì." Ninh Sơ ngăn tay anh ta lại, lùi về sau một bước, thần sắc nhàn nhạt:" 
Trước khi ra khỏi nhà đã uống thuốc, có chút buồn ngủ mà thôi."

Cái tuy kia dừng lại ở không trung một chút, sau đó các ngón tay cuộn lại, tự nhiên buông xuống, rũ bên người :"... Vậy thì đi thôi. Nếu như triệu chứng nặng hơn nhớ nói cho anh biết, đừng cố gắng chịu đựng."

" Ừm."

...
Cậu cúi đầu lập tức bước vào thang máy, vùa mới bấm tầng 27, cửa thang máy còn chưa kịp đóng lại, một người từ chỗ tối của bãi đậu xe bước tới thang máy.

Sau khi thấy rõ bộ dạng người đó, Hàn Tu Ngôn kinh ngạc nhướng mày, duỗi tay ấn nút mở của chờ người bước vào.

" Cảm ơn."

Thanh âm xa cách quen thuộc lại lần nữa vang lên bên tai, thân ảnh thon dài đứng sát bên cạnh, Ninh Sơ đang rũ mắt dưỡng thần hơi nghiêng đầu liền thấy được sườn mặt lạnh nhạt đầy tự phụ của Yến Hoài.

" Không cần khách khí." Hàn Tu Ngôn khẽ gật đầu, nắm khuỷu tay Ninh Sơ kéo về phía sau.
Người bên cạnh ghé mắt nhìn qua, ánh mắt lãnh đạm kia dừng trên người cậu trong chốc lát, trong lòng Ninh Sơ nhảy dựng, cúi đầu lùi về vách thang máy theo động tác của Hàn tu Ngôn.

Không gian nhỏ hẹp lại yên tĩnh tới lạ, chỉ nghe thấy tiếng hít thở nhợt nhạt .

Cậu nhắm mắt lại, bàn tay nắm lấy tay vịn phía sau lưng, lồng ngực có chút đè nén khó chịu.

Yến Hoài ấn tầng 22 nên tới trước bọn cậu, sau khi cửa mở liền đi ra ngoài luôn mà không thèm quay đầu dù chỉ một chút.

Tới khi của thang máy đóng lại lần nữa, Hàn Tu Ngôn mới thở dài một hơi :" Trời ạ, là vị Yến thiếu kia, nghe nói anh ta vừa về nước tháng trước. Chẳng hiểu sao không ngồi ở S&U mà lại chạy tới nơi này, trong tòa nhà này hẳn là không có công ty nào có thể khiến đích thân anh ta tới nói chuyện kinh doanh đâu nhỉ?"

“S&U?” Ninh Sơ ngạc nhiên,  ánh mắt lóe lên một chút :" Tập đoàn của gia tộc họ Tô?"

" Đúng vậy." Hàn Tu Ngôn kinh ngạc mà liếc cậu một cái, tựa hồ không ngờ rằng cậu còn hiểu biết về phương diện này, nhưng nghĩ đến địa vị Tô gia như một con cá sấu khổng lồ ở giới thượng lưu trong thành phố C này hắn lại không thấy kì quái nữa.

" Khoảng thời gian trước Tô gia tuyên bố với bên ngoài rằng Yến Hoài là con trai trưởng chưa bao giờ lộ diện. Vì một số lí do mà anh ta vẫn luôn theo mẹ ở lại Yến gia bên Bắc Mĩ học tập rèn luyện, tháng trước mới trở về."

Ninh Sơ cười nhạo một tiếng, không nói chuyện, cậu chỉ cảm thấy châm chọc.

" Cậu cũng cảm thấy là giả sao? Nào có chuyện giấu diếm coi trai trưởng tài giỏi như vậy, lại còn không phải vợ hiện tại sinh ra. Hơn nữa, Yến thị dựa vào năng lực và kinh nghiệm của Yến Trình Hiên, công ty trong nước phát triển tốt như vậy chỉ duy nhất là không hợp tác với Tô gia, theo anh thấy, hai nhà này mâu thuẫn cũng không nhỏ đâu."

" Vậy tại sao anh ta lại đột nhiên quay về Tô gia?"

" Cậu không biết? Vị nhị thế tổ Tô Khải Nhiên kia năm trước ăn chơi quá đà, bị một tên không muốn sống nữa tới trả thù, đánh cho gãy xương sống. Kẻ kia sau khi trả thù thì chết thảm nhưng Tô thiếu gia cũng rơi vào kết cục bán thân bất toại, vui vẻ mà nằm liệt. Một đứa con trở nên vô dụng không lẽ lại không tìm một đứa khác thế vào?"

" Tô Khải Nhiên nằm liệt?!" Ninh sơ bỗng mở to hai mắt, cảm thấy vô cùng hoang đường :" Bị liệt?! Liệt vĩnh viễn???"

Hàn Tu Ngôn ngạc nhiên bởi cảm xúc dao động đột ngột của cậu :" Hẳn là vậy, bằng không yến Hoài làm sao có thể vào  S&U? Nói khó nghe một chút, vị Yến thiếu gia này không phải là con ngoài dã thú sao? Tuy nhiên gia thế mẹ anh ta cũng đủ hiển hách, khi số tài sản được thừa kế tới một mức nhất định sẽ chỉ là một con số, thế nào? Cậu quen bọn họ?"

" Không quen biết." Ninh Sơ lập tức phủ nhận, lại không nhịn được nhỏ giọng nói với Hàn Tu Ngôn :" Làm gì có đứa con ngoài dã thú nào lớn như vậy? Chắc không phải đâu."

" Này thì có gì kì quái đâu?!" Người đại diện luôn luôn nhạy bén nhìn chằm chằm cậu :" Phản ứng vừa rồi của cậu mới càng kì quái."

Ninh Sơ trợn mắt trừng hắn một cái :" Ít thấy việc như vậy mà, đi thôi."
Vừa dứt lời, cửa thang máy mở ra, cậu dẫn đầu bước khỏi thang máy .
Sau đó hít sâu một hơi, lắc lắc đầu, đem những tin tức không liên quan tới cậu đó ném ra khỏi đầu.
...
Trên tầng 22 là một studio thiết kế tạo hình tên LadyW mới mở.

Người mợ tên Tần Uyển của Yến Hoài là một người có nhiều sở thích, theo chân người cậu 
Yến Trình Hiên tới thành phố C mấy năm nay. Bản thân nghĩ tới việc gì liền làm cái đó mà tạo ra rất nhiều công ty nhỏ như vậy.

Tuy rằng phần lớn đều không thể kiếm được tiền nhưng có Yến thị hậu thuẫn, có thể tùy tâm sở dục mà làm nên tìm thấy rất nhiều lạc thú từ đây.

Người phụ nữ tóc nâu yểu điệu duyên dáng dẫm trên đôi giày cao gót mười phân bưng một tách cà phê đen bước vào, đặt lên bàn trước mặt Yến Hoài, nháy mắt với hai người họ:" Hai người cứ từ từ mà nói chuyện, em đi xem lô quần áo mới nhập về một chút."

Sau khi Tần Uyển đem cửa kính đóng lại, Yến Hoài nâng tách cà phê nhấp một ngụm, giương mắt nhìn cậu mình :" Quả nhiên tìm cậu ở chỗ mợ là đúng , khó trách cháu tới Yến thị không tìm được cậu, hóa ra cậu chạy tới nơi này để lười nhác."

" Ừ, lười nhác! " Yến Trình Hiên trợn trắng mắt :" Lão tử chỉ muốn làm con cá muối. Cứ tưởng sau khi cậu ở tổng bộ bên Bắc Mĩ sử lí mọi chuyện thật tốt là có thể tiếp nhận toàn bộ Yến thị, để lão tử có thể nghỉ ngơi một chút, ai ngờ cậu còn nhận thêm một cái S&U!!!"

Ồng thở dài một hơi, nhìn ánh mắt sâu thẳm của Yến Hoài, bỗng nhiên ngồi lại ngay ngắn, nghiêm túc :" Tô Thành thì chú không lo, chủ yếu là đám thân thích thượng vàng hạ cám đó của Tô Thành, còn có   mụ vợ và đứa con trai kia, bọn họ đã ngáng chân cháu chưa?"

" Ngáng chân cũng phải có cái năng lực đó đã chứ?" Yến Hoài mỉm cười.

" Nghe nói hôm qua còn mời cháu đi Hi Thiên ăn cơm tối?" Yến Trình Hiên khịt mũi coi thường :" Loại địa phương kia không hạn chế người ra vào, đủ loại minh tinh có quan hệ với các doanh nghiệp vừa và nhỏ đến đó, chướng khí mù mịt. Mấy người Tô gia đó muốn xem sắc mặt cháu, xí, thứ quỷ gì ! Không biết tự lượng sức mình !!!"

" Cháu tự biết nên làm gì, chú đừng có ở đây mà hùng hùng hổ hổ, lại nói..." Yến Hoài vuốt ve miệng tách, nghĩ tới cuộc gặp gỡ ngoài dự liệu tối hôm qua, nheo mắt lại :" Ở Hi Thiên không phải không thu hoạch được gì."

Anh gặp được một người, một người làm linh hồn  cùng thân thể tĩnh lặng của anh hoàn toàn sống dậy, không chịu sự khống chế của bản thân.

Đây hẳn là thu hoạch lớn nhất của anh gần đây.
...

Bên kia, Ninh Sơ mơ mơ màng màng ở trong phòng làm việc của Vương tổng nghe niệm gần một tiếng đồng hồ, ông ta chỉ đơn giản mắng cậu không biết nhìn sắc mặt, không khéo đưa đẩy...

Hàn tu Ngôn bị gọi đi xử lí việc khác, Ninh sơ cũng không có ý định cùng người khác cãi cọ, dù sao mặc kệ ông ta nói cái gì thì cậu đều thuận theo mà ngoan ngoãn đồng ý, còn việc lần sau gặp trường hợp như vậy xử lí như thế nào, còn phải xem tâm trạng lúc đó.

Sau khi được vung tay đuổi ra, cậu giống như chạy trốn mà ra ngoài không giám ngừng lại một chút, chỉ sợ bị bắt lại để phê bình và giáo dục.

Gửi tin nhắn WeChat cho Hàn tu Ngôn xong, Ninh Sơ liền tự mình vào thang máy.

Cơ thể khó chịu, thiếu tinh thần, cũng may mà làm nghệ sĩ tuyến chín cũng không quá bận bịu, trở về nhà còn được ngủ ba bốn ngày, cậu nghĩ.

Nhìn số tầng một lượt thẳng tắp đi xuống, thời điểm đến tầng 22 bỗng lóe lên một chút.

Cậu ngẩn người dựa vào bức tường phía sau, chưa kịp phản ứng thì cửa thang máy trước mặt đã mở ra.

Xin lỗi mn nha. Tuần trước lap mình bị hỏng, hôm nay mới sửa được. Từ hôm nay truyện sẽ được up đúng lịch =))

........................................................................................................>>Chương 4<<

Chương 6: Ở bên nhau lâu dài

  Edit: Doll Tôi lấy một quả táo từ mâm đựng trái cây, laptop của Tiếu Văn để trên bàn trà đang mở, tôi liếc mắt thấy  ——  《Nhật ký ngạo kiề...