Chủ Nhật, 9 tháng 5, 2021

Chương 8

 

 Edit: Doll

Ăn bữa cơm này cũng không khó khăn như Ninh Sơ tưởng tượng.

So với hồi học cao trung, Yến Hoài trở nên trưởng thành hơn rất nhiều. Ninh Sơn nhìn ra được Yến Hoài không phải người chủ động khơi mào đề tài câu chuyện nhưng một tiếng tiếp theo, không khí giữa hai người cũng không trở nên xấu hổ hơn, cũng không làm cho cậu cảm thấy không thoải mái.

Mà cậu cũng dần dần quen với bầu không khí do Yến Hoài xây dựng, thả lỏng hơn rất nhiều, vậy cho nên cuối cùng mới mơ mơ màng màng bị người ta lừa dối lên xe, muốn đưa cậu về nhà.

Đây là lần đầu tiên sau vụ tai nạn từ bảy năm trước cậu lại một lần nữa ngồi lên ghế phó lái của Yến Hoài.

Cậu vốn tưởng rằng mình không còn bóng ma trong lòng nữa, nhưng trong nháy mắt ngồi lên, bản năng thân thể rất muốn trốn thoát.

Nhìn Yến Hoài mở cửa ghế điều khiển ngồi vào, đầu ngón tay Ninh Sơ không tự giác mà nắm chặt góc áo.

Cậu dùng sức nhắm chặt mắt, cố bình phục tâm tình mà nói đùa:" Ngày thường hẳn là anh sẽ không tự mình lái xe đâu nhỉ, đừng cho tôi xuống mương đấy nhé!"

Bữa cơm hôm nay ăn rất hòa hợp, lời nói của Ninh Sơ cũng không kẹp giao dấu kiếm mà dỗi anh, tự Yến Hoài cảm thấy quan hệ giữa hai người đã gần thêm một chút, đột nhiên tâm huyết dâng trào muốn dọa cậu:" Thật không dám giấu diếm, lần tai nạn xe cộ dẫn đến mất trí nhớ đó chính là tôi tự mình lái xe đấy."

Chính anh cũng không biết chuyện này là như thế nào, rõ ràng ngày thường anh không thích nói đùa, không thích cùng người khác nói chuyện phiếm, không nói nhiều lời vô nghĩa, cũng không thích tiếp xúc gần gũi với người khác...

Có rất nhiều tật xấu, đến đồng nghiệp làm việc nhiều năm bên cạnh anh đều nói anh hỉ nộ vô thường cổ quái và lạnh lùng làm người khác khó tiếp cận được.

Nhưng sau khi về nước và gặp được Ninh Sơ những tính cách này tựa hồ đã hoàn toàn thay đổi, trở nên có chút không giống chính bản thân anh, nhưng sâu trong tiềm thức anh lại không cảm thấy sự thay đổi này có gì không ổn, ngược lại lại có chút quen thuộc khó hiểu.

Chỉ là phương pháp này dường như không có tác dụng với người bên cạnh, anh phát hiện sau khi anh nói câu đó gương mặt vốn không có chút huyết sắc nào của Ninh Sơ lại trở nên tái nhợt thêm vài phần.

Trong lòng Yến Hoài dâng lên một chút hối hận, anh giải thích:" Nhưng lúc đó tôi vừa mới thành niên được một đoạn thời gian, lấy bằng chưa được bao lâu, hiện tại cậu có thể yên tâm."

"Tôi không lo lắng..." Ninh Sơ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như tự lẩm bẩm một mình:" Lúc ấy trên xe chỉ có một mình anh sao?"

Anh sửng sốt một chút không biết vì sao Ninh Sơ lại hỏi cái này, ánh mắt anh lập lòe một chút, bàn tay nhẹ vuốt ve vô lăng nhớ lại:" Tôi không nhớ rõ, nhưng mẹ tôi nói là trong xe chỉ có một mình tôi."

"Đoạn thời gian đó não tôi bị tổn thương, ngày nào cũng ngủ, không đi tìm hiểu tin tức trước khi xảy ra sự việc, sau khi chuyện ngoài ý muốn phát sinh không bao lâu lại bị Yến gia mang ra nước ngoài.

Anh dừng một chút bỗng nhiên mỉm cười:" Nhưng tôi vô tình nhìn thấy một bức ảnh mơ hồ về chiếc xe của mình trên một diễn đàn internet."

Ninh Sơ có chút xuất thần:" Hình ảnh đó làm sao?"

" Chiếc xe lao tới là từ chính diện, nhưng ở hình ảnh chiếc xe của tôi kia bị hỏng nghiêm trọng nhất lại là vị trí điều khiển."

Thân thể Ninh Sơ bỗng nhiên chấn động.

Người bên cạnh chắc chắn mà nói:" Khi tai nạn xe cộ phát sinh, tôi khẳng định lập tức đánh  tay lái nhưng không phải hướng về vị trí lái xe. Nếu lúc đó tôi là người cầm lái..."

-- nháy mắt theo bản năng chuyển phương hướng kia, nhất định là để che chở người nào đó ở ghế phó lái.

Bàn tay phải Yến Hoài chạm vào chiếc nhẫn trên ngón áp út bàn tay trái, ánh sáng màu cam ngoài xe vụt qua cửa sổ đảo qua sườn mặt anh, tưởng như một cuộn phim điện ảnh cũ kĩ được nhuộm vàng nhạt, đem Ninh Sơ trở về buổi chiều hoàng hôn tuổi 17 kia.

Khoảnh khắc sự cố phát sinh khi đó, cậu ngồi ở ghế phó lái cảm thấy trời đất tựa như sắp nứt ra, bên tai là tiếng nổ đinh tai nhức óc, căn bản không kịp chú ý tới bất cứ thứ gì.

Mà giờ phút này chậm rãi nhớ đến, hết hình ảnh này đến hình ảnh khác hiện lại trong tâm trí, trái tim thoáng chốc đau âm ỉ.

Cậu trầm mặc hồi lâu mới mệt mỏi mở miệng:" Kỳ thật không cần phí sức lực đoán nhiều như vậy, mất đi hai năm ký ức đối với anh mà nói cũng không có gì ảnh hưởng, anh nên hướng về phía trước."

Yến Hoài cũng trầm mặc trong chốc lát, lại bỗng nhiên cười khẽ:" Cậu làm sao biết được đoạn ký ức kia đối với tôi không có gì ảnh hưởng ? Mẹ tôi, chú tôi, ông bà ngoại tôi... Mỗi một người đều cảm thấy như thế này - thân thể tôi điều dưỡng  rất tốt, vết thương đã được chữa trị chị không để lại di chứng ảnh ảnh tựa hồ một chút dấu vết cũng không hề lưu lại..."

"... Nhưng chỉ có bản thân tôi mới biết những thứ đó có ảnh hưởng lớn như thế nào."

" Nhưng đã quên hết rồi, còn có cái gì nữa?" Cậu không cho là đúng mà lên tiếng.

" Cậu thật sự muốn biết?"

Ngữ khí người bên cạnh có thay đổi nhỏ, trong lòng Ninh Sơ hơi nhói, bỗng chốc nghiêng đầu tựa lên cửa sổ:" Không muốn, người nhà anh cũng không biết chuyện này tôi cũng không nên biết, nhỡ đâu lại biết được chuyện gì không thể cho người khác biết, bị Yến thiếu diệt khẩu thì sao?"

Yên Hoài hơi bất đắc dĩ mà cong khóe miệng:" Một chút cũng không hiếu kỳ? Người trong giới giải trí không phải rất nhiều chuyện sao?"

"Lòng hiếu kỳ hại chết mèo." Ninh Sơ lười nhác nói.

Yến Hoài liếc mắt nhìn cậu:" Là rất giống mèo, một con mèo ragdoll."

"... Mắt có bệnh thì nhanh đi chữa trị đi."

"..."

Có Ninh Sơ chỉ đường, nửa tiếng sau, chiếc Bugatti màu đen thuận lợi mà chạy đến cửa tiểu khu, cậu gần như sắp ngủ.

" Cảm ơn, đi đường cẩn thận."

Cậu bình tĩnh mà buông xuống một câu, mở cửa xe đang muốn đi, Yến Hoài lại đột nhiên mở miệng:" Không mời tôi lên ngồi một chút?"

Ninh Sơ rũ mí mắt:" Không được đâu."

Quan hệ hiện tại của cậu và Yến Hoài không tốt đến trình độ có thể tới nhà làm khách, nếu không phải mấy ngày nay hay phát sinh và chuyện ngoài ý muốn, có lẽ hai người bọn họ đời này đều sẽ không quen biết thêm lần nữa.

Mà chuyện ngoài ý muốn xảy ra lần đó, sau khi qua đi, bọn họ cũng không nên có liên hệ gì nữa.

Ninh Sơ hít sâu một hơi:" Tôi đi đây, tạm biệt."

Thừa dịp người bên cạnh không nói gì, cậu nghẹt thở buông câu gặp lại sau đó giống như chạy trốn mà xuống xe, bước đi nhanh và tiểu khu.

Không một lần quay đầu lại.

...

Nghi thức khởi động máy của đoàn phim vào buổi sáng.

Hồ Hiểu An tuy rằng không nhanh nhẹn, nhưng là một trợ lý  kiên định, mới sáng sớm đã đến cửa nhà Ninh Sơ đón cậu, thuận tiện giám sát cậu uống thuốc.

Vào thu, thời tiết thành phố xe luôn không quá thoáng đãng, tuy rằng không mưa nhưng mây đen vẫn giăng đầy, cả ngày không thấy mặt trời, thêm vào đó là cảm lạnh và phát sốt sau trận mưa vừa rồi vẫn chưa khỏi, toàn thân cậu không thoải mái cho lắm, thân thể ê ẩm, đầu ngón tay xẹt qua làn da cũng có chút đau đớn.

Cũng may, tiến độ của tuần sau khi khởi động máy tương đối chậm, nữ chính thì tới rồi, nhưng nam chính là một diễn viên trẻ có chút danh tiếng vẫn đang ở đoạn phim khác hoàn thành nốt phần diễn, tuần sau mới có thể tiến tổ.

Nữ chính Uý Thu Nguyệt là một tiểu hoa đán thanh thuần có chút nổi tiếng ra mắt chưa lâu, năm nay mới 22, so với Ninh Sơ còn nhỏ hơn 2 tuổi, lại diễn vai chị cậu.

Cô bé này rất giỏi lấy lòng người khác, gặp ai cũng cười khanh khách, không hề giả tạo, kỹ năng diễn xuất cũng ở mức khá. Việc quay phim mấy ngày nay tương đối dễ dàng mà không gặp trở ngại gì lớn.

Đóng vai lốp xe dự phòng của nữ chính nam thứ hai Thẩm Chân và Nam thứ ba Ngải Lê đều là người mới, một người nhìn thanh tú ôn hòa, một người thì hoạt bát nhanh nhẹn, lớn lên đều không tồi. Ngoại trừ lần đầu tiên gặp Ninh Sơ hôm tổ chức nghi thức khởi động máy có hơi bất ngờ ra, ngày thường cũng coi như ở chung hòa thuận.

Cơn sốt nhẹ của Ninh Sơ trong tình trạng dây dưa dây cà mấy hôm nay bắt đâu có sự chuyển biến tốt đẹp đẹp, nhưng những ngày yên bình dừng lại ngay sau khi nam chính Lăng Đình tới.

Buổi sáng khi Lăng Đình mới tới đoàn làm phim mưa dầm bắt đầu kéo dài, cậu vừa khéo không có suất diễn liền ở nhà nghỉ ngơi đến chiều mới mang theo Hồ Hiểu An gọi xe đến đây, ai ngờ lại đơn độc gặp vị nam chính này ở trong toilet.

Thanh niên thon gầy tuấn tú đang rửa tay, sau khi thoáng nhìn qua cậu đánh giá trên dưới vài lần, lông mày rõ ràng nhíu chặt lại, lạnh lùng hỏi:" Anh là ai?"

Ninh Sơ nhướng mày, bình tĩnh mà đối diện đôi mắt thanh niên:" Xin chào, tôi là diễn viên đóng vai Cố Ngọc trong đoàn phim phim, Ninh Sơ."

" Anh diễn em trai nữ chính?" Sắc mặt Lăng Đình vẫn có chút không tốt như cũ:" Buổi sáng tại sao anh không tới?"

" Buổi sáng? Buổi sáng không có phần diễn của tôi..."

Lời cậu nói còn chưa xong liền bị Lăng Đình lạnh giọng đánh gãy:" Không có phần diễn? Không có phần diễn chẳng lẽ cũng không biết có tiệc hoan nghênh tôi sao? Anh dám trốn? Không cho tôi chút thể diện nào sao? Tôi khuyên anh nên rõ ràng thân phận, tôi là nam chính, còn anh khá lắm cũng chỉ là cái vai phụ nhỏ!!"

Ninh Sơ tức khắc cứng đờ tại chỗ, trước kia cậu cũng biết tên Lăng Đình này nhưng chưa từng thực sự tiếp xúc qua, hoàn toàn không nghĩ tới đối phương có cái tính cách ương ngạnh thế này.

Mà cái tiệc hoan nghênh nói thật dễ nghe, trên thực tế chính là đạo diễn sản xuất lôi kéo mọi người mà thông báo về sự xuất hiện của các nhân vật cho đoàn phim, mọi người chỉ vỗ tay hoan hô vài cái là đã xong việc, sau đó bắt đầu đóng phim, bắt buộc mỗi người đều phải có mặt sao?

Trong lòng cậu cạn lời, cũng lười đi lãng phí tinh lực để giải thích, chỉ gật gật đầu :" Tôi biết rồi. Lần sau nhất định sẽ có mặt."

" Thái độ này của anh là sao?"

Lăng Lình nhìn bộ dáng lãnh đạm của cậu, tựa hồ càng tức hơn, miệng y như súng máy tuôn ra những lời có chút khó nghe:" Anh cảm thấy anh trang điểm thành như vậy ở trong đoàn phim là có thể đè ép tôi? Hẳn là phí không ít tâm tư? Diễn viên tâm cơ quá nặng không phải chuyện gì tốt đâu, tôi nói cho anh biết, hai người chúng ta nếu xuất hiện ở cùng một khung hình, cái fan có thể thấy khẳng định chỉ có một mình tôi."

Trong lòng Ninh Sơ phải trợn mắt nhìn trời cao.

Đây là cái chủng loại người gì thế? Hiện tại rõ ràng là cậu để mặt mộc! Trang điểm đâu mà trang điểm? Lại còn phí không ít tâm tư?!!

Hơn nữa rốt cuộc người này đang nói cái gì? Đến fan xem ai còn phải mang ra so đo? Cậu là một minh tinh tuyến 18, căn bản là không có fan được không?! Có cái gì để so sao?

Ninh Sơ hít sâu một cái, biểu tình chết lặng:" Tôi cảm thấy anh nói rất đúng, nói có sách mách có chứng, khiến người ta không có cách nào phản bác."

Vừa lòng chưa?

Thật đáng buồn chính là, cậu càng thuận theo lời Lăng Đình nói, biểu tình đối phương càng thêm vặn vẹo, thậm chí gương mặt đẹp đẽ kia cũng trở nên dữ tợn.

Ninh Sơ biết những ngày kế tiếp sẽ không tốt đẹp, nhưng cậu không nghĩ tới cái 'không tốt đẹp' này lại đến nhanh như vậy!

Cậu chỉ biết Lăng Đình vào phòng nghỉ đạo diễn Hứa Liên Kiệt, 20 phút sau, lịch diễn của Ninh Sơ hôm nay đã bị dời tới cuối cùng, mà phần cuối cùng là cậu cùng Lăng Đình diễn phối hợp 'em trai của nữ chính bị chết đuối được nam chính cứu lên' bị đổi trực tiếp lên đầu.

Độ sâu của bể bơi đi thuê là hơn 2 mét, nhiệt độ nước cũng không ổn định, lại ở trong nhà  lâu ngày không phơi nắng mặt trời, lạnh lẽo thấm vào da.

Đừng ở bên bể bơi, Ninh Sơ nhìn nụ cười trên mặt Lăng Đình cách đó không xa, trong lòng dần dần nổi lên một cỗ lạnh lẽo tận xương.

................................................................................>>Chương 9<<
 
 

1 nhận xét:

Chương 6: Ở bên nhau lâu dài

  Edit: Doll Tôi lấy một quả táo từ mâm đựng trái cây, laptop của Tiếu Văn để trên bàn trà đang mở, tôi liếc mắt thấy  ——  《Nhật ký ngạo kiề...