Thứ Sáu, 18 tháng 2, 2022

Chương 6: Ở bên nhau lâu dài

 Edit: Doll

Tôi lấy một quả táo từ mâm đựng trái cây, laptop của Tiếu Văn để trên bàn trà đang mở, tôi liếc mắt thấy  ——  《Nhật ký ngạo kiều》, nhưng mà tại sao chỉ có 1 2 3 4 5 chương chứ.

Tiếu Văn từ trong bếp đi ra lau lau tay lên tạp dề, "Cái này hả." Sự xem thường của Tiếu Văn sắp viết hết lên mặt: "Biệt nữu làm loạn với em còn không bằng nói thẳng luôn ra."

Nói rồi anh lấy quả táo trên tay tôi cắn một miếng, tôi cũng cắn một miếng ngay tại dấu răng của anh.

Ừm, ngọt.

_Hoàn_

P/s: tui định edit nó rồi up cả bộ vào đêm 30 tết nhưng không có thời gian, không ngờ tui lại chấp nhận edit một bộ không hề đúng gu mình như thế, tuy là có chút lôi nho nhỏ nhưng mà đọc vẫn khá là hài hước, thôi thì chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nha, yêu <3


Chương 5:Chúng tôi đã come out như thế nào?

 Edit: Doll

01

Trước mắt đã sắp tới tết, thầy hướng dẫn của tôi đột nhiên lương tâm trỗi dậy mà chịu cho tôi hai tuần nghỉ ngơi. Giờ thứ nhất của kì nghỉ bắt đầu, tôi như thể con ngựa hoang thoát cương, vó ngựa không ngừng mà kéo va li hành lí chạy tới chỗ Lâm Nguyên.

Tháng trước Lâm Nguyên đi theo thầy hướng dẫn của em đến cảm nhận ánh mặt trời nóng bỏng ở Australia, lần này gặp lại em vừa đen vừa gầy, đứng tại chỗ nhìn tôi cười ha ha, lộ ra hàm răng trắng bóc: "Anh béo lên không ít nhỉ!"

Bạn nhìn thử mà xem, đây là đang nói tiếng người ư, dù thế nào đi nữa tôi cũng là một bé gay trẻ tuổi phong hoa tuyệt đại, vừa cởi quần áo đã thấy một bụng thịt thừa, ngài còn có thể cứng lên à?  Tôi mặc kệ em, trợn trắng mắt bê va li của mình lên chiếc xe taxi vừa gọi.

Lâm Nguyên vẫn chưa từ bỏ ý định, em tiếp tục hướng về phía tôi: "Béo một chút cũng tốt mà, kháng lạnh." Dứt lời còn nhéo nhéo bụng tôi —— Đương nhiên là tôi không có mỡ bụng, em cảm thấy tôi béo chỉ vì tôi ngại cái lạnh ở thành phố B quá khắc nghiệt nên mới mặc cái áo lông vũ dày nhất, đánh lừa thị giác rằng tôi béo lên.

Và cũng vì thế mà, Lâm Nguyên nhéo vào một đống lông vịt, có chút mất mát mà bĩu môi.

Bạn nói xem em ấy sao có thể ấu trĩ như vậy được nhỉ, tôi nắn bóp mặt em: "Không phải em bảo hôm nay còn phải mở họp ư? Chốc lát em đi luôn đi, anh có chìa khóa kí túc xá của em, anh tự đi đến đó được."

02

Phòng thí nghiệm của lâm Nguyên không có phúc lợi tốt như bên chúng tôi, em chỉ được nghỉ tết có 7 ngày, tôi đã thành thói quen đối với cái sự không hiểu phong tình của em, em bận việc của em, tôi thì bớt chút thời gian giúp em đi mua chút quà tết.

Đi dạo một buổi sáng, màn thầu đã mua xong, quà cáp gì đó tôi cảm thấy không mới mẻ, buồi chiều định đi các cửa hàng xa một chút xem thử. Lúc này tôi đã mệt đến mức không buồn nhúc nhích, tùy tiện tìm một quán ven đường để ăn cơm, chuẩn bị ăn bừa thứ gì đó để lót dạ.

Hoặc là nên nói, đời người lúc nào cũng là dịp hội ngộ.

Tôi vừa đặt mông xuống ghế, ha,  người ngồi bàn đối diện trông quen mắt thật đấy, vị ngồi bên cạnh người kia cũng rất quen mắt.

Tôi nhìn hình ảnh bản thân phản xa qua màn hình di động tối om: Xung quanh tôi nào là túi lớn túi bé, tóc dài quá rồi nhưng lười đi cắt, mặc áo lông vũ rất dày, giống một ông chú trung niên đầy dầu mỡ.

Tôi lại nhìn tên gay bên người Lâm Nguyên, áo gió mỏng vừa người phác họa ra vòng eo mảnh khảnh, khi cười hai mắt doanh doanh, nuột như một cây hành lá mới vớt từ trong nước ra.

A.

Tiết mục kinh điển trong phim truyền hình.

Người vợ Tào Khang bắt gặp tiểu tam.

Cố tình, kẻ ở trung tâm lốc xoáy -- Lâm Nguyên lại vô tri vô giác, vui tươi hớn hở như tên ngốc mà vẫy tay với tôi.

03

Tôi thấy chua.

Vô cùng chua.

Dấm trong giạ dày sắp dìm tôi chết đuối, thế mà Lâm Nguyên còn cố tình đâm vào họng súng: "Ầy, em đang suy nghĩ mua quần áo cho anh, em thấy Triệu Nhuận trong phòng thí nghiệm bọn em ăn mặc khá đẹp."

Triệu Nhuận chính là tên gay kia.

Tôi liếc mắt nhìn em: "Có phải em còn cảm thấy không chỉ quần áo, mà người cũng khá đẹp phải không?"

Lâm Nguyên ngây ngốc gật gật đầu, "Là rất xinh đẹp, trong trường học của em có rất nhiều người theo đuổi cậu ấy."

Ngọn lửa tôi nghẹn trong lòng cả buổi trưa phụt một cái bốc cháy: "Cậu ta đẹp vậy em đi mà đi  với cậu ta, còn trở về làm gì nữa!"

Lâm Nguyên hơi ngây người, sau đó ủy khuất mà nói: "Đây là kí túc xá của em..."

Tôi tức giận đến bật cười, cầm lấy cái áo lông vũ vắt trên lưng ghế: "Vậy anh đi!"

Lâm Nguyên kéo tôi lại: "Không muốn thì không muốn, cáu cái gì chứ!"

Tôi biết tôi đang giận chó đánh mèo, nhưng tôi cũng rất ủy khuất mà, tôi chạy từ rất xa đến đây, biết em vội, tôi đã bát chấp trời lạnh  mà đi ra ngoài giúp em mua đồ tết, kết quả là vừa quay đầu đã thấy em đi ăn cơm với tình địch của tôi, chuyện này em bắt tôi phải nghĩ như thế nào? Tôi đã từng trong tối ngoài sáng chỉ điểm em biết bao nhiêu lần, chỉ thiếu viết dòng chữ Triệu Nhuận có ý đồ với em dán lên trán em nữa thôi, vậy mà em vẫn không hiểu.

Tôi nhấc chân đạp ghế dựa.

Lâm Nguyên cũng tức giận, ngồi trên giường chơi di động không thèm để ý tới tôi, nhưng lúc đi ngang qua cửa còn trẻ con khóa trái cửa lại.

04

Đợt bốc hỏa này của tôi đến nhanh mà đi cũng nhanh, chuyện này nói trắng ra là do tôi gây sự vô cớ, Lâm Nguyên không có chút cảnh giác nào với tên kia cả.

Lâm Nguyên xoay lưng lại với tôi, yên lặng kể ra bản thân ủy khuất như thế nào.

Thịt ba chỉ tức giận rồi, phải dỗ dành mới tốt lên được.

Tôi thử thăm dò sờ sờ mặt em: "Ngủ rồi à?"

Lâm Nguyên trốn tránh, thanh âm rầu rĩ: "Ngủ rồi."

"Vậy hiện tại người đang nói chuyện là ai?"

Lâm Nguyên trầm mặc trong chốc lát, buồn buồn mà trả lời: "Không phải bản thân."

Còn không phải bản thân, em là học sinh tiểu học à? Tôi ôm em từ phía sau: "Lâm Nguyên, anh là một con người rất thiếu cảm giác an toàn, tên Triệu Nhuận trong phòng thí nghiệm của các em là một tên gay, em lại là người đã có gia đình, chẳng lẽ em không nên kiêng dè chút xíu?" Lời này được phát ra từ trong phế phủ tôi, chính bản thân tôi nghe xong còn thấy cảm động.

Lâm Nguyên xoay người lại.

Em nhìn tôi, tôi nhìn em.

Một phút trôi qua, em nói: "Vậy... anh có cần mua một phần bảo hiểm không?"

????

Cái gì gọi là miệng chó không phun ra được ngà voi, thật không dám giấu diếm, tôi lúc ấy thiếu chút nữa đã bóp chết em.

Lâm Nguyên thấy biểu tình tôi không đúng lắm, trầm tư suy nghĩ trong chốc lát rốt cuộc mới bày ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ: "À, em hiểu rồi, anh chờ em một chút."

Chỉ thấy em nghiêng người xuống giường, cầm di dộng ra ban công nhanh chóng gọi cho ai đó, sau đó kéo tôi từ trên giường xuống.

Tôi: "Làm gì vậy?"

"Em vừa nói với mẹ, lát nữa em sẽ đưa người yêu về nhà."

Về nhà.

Về nhà???????

Tôi vọt vào nhà vệ sinh, a a a a a a a a a a, tại sao tôi lại không đi cắt tóc chứ a a a a a a a a a a!

Tôi yếu ớt lên tiếng: "Đã muộn như vậy, chúng ta có thể không về luôn hôm nay không...."

Lâm Nguyên nhìn đồng hồ: "Mới 10 giờ, từ đây đến nhà em mất tầm 1 tiếng, sớm như này, nhà em chưa đi ngủ."

Đã muộn như thế này mà người già và trung niên vẫn chưa đi ngủ?

"Cô và chú làm việc gì?"

"Làm việc trên internet thôi."

Ok, trời muốn diệt tôi.

05

Toàn bộ thời gian trên đường tôi đều hoảng hốt. Nếu hôm nay tôi về nhà cùng em là tương đương với việc em chính thức come out với người nhà. Những chuyện xảy ra khi come out tôi không phải là chưa từng trải qua, từ khi bố tôi phát hiện tôi và em có quan hệ với nhau thì ngày nào ông cũng sắp xếp cho tôi đi xem mắt, tôi cảm thấy phiên gần chết, thẳng thắn nói với người trong nhà, náo loạn tới tinh phong huyết vũ. Chờ chuyện nhà tôi qua đi, tôi đã không còn sức lực mà nhắc tới nữa, hơn nữa mẹ Lâm Nguyên còn mắc bệnh tim, tôi không thúc giục Lâm Nguyên nữa.

Tôi khẩn trương tới mức như kẻ có tố chất thần kinh, kéo tay áo Lâm Nguyên, đau khổ mà thương lượng: "Nếu không chúng ta gọi điện thoại cho mẹ em, nói với cô là cuộc điện thoại vừa rồi chỉ là đùa thôi, anh không đi nữa."

Lâm Nguyên trợn mắt: "Không được."

Thẳng tới khi tới đích, tôi nhìn cánh cửa nhà em, hai chân gần như mềm nhũn.

Lâm Nguyên dơ tay ——

Tôi vội kêu: "Chậm đã, em nhìn xem quần áo anh có xộc xệch không tóc có rối không mau mau sửa lại giúp anh mẹ em thích cái gì ba em thích cái gì nếu mẹ em chán ghét ném anh ra ngoài thì làm sao bây giờ anh quỳ xuống cầu xin bà ấy thì bà ấy có thể giao con trai cho anh được không..."

Lâm Nguyên liếc tôi một cái, nhanh chuẩn tàn nhẫn mà gõ cửa.

...Việc đã tới nước này, tôi nghe tiếng bước chân đến gần, tiếng bánh răng khóa cửa chuyển động, một giọng nữ ôn nhu vang lên: "Bố nó ơi, Tiểu Nguyên mang người yêu về này!"

Tôi thấy chết không sờn mà hô lên: "Con chào cô!"

Người phụ nữ trung niên bên trong cánh cửa cười dịu dàng: "Ôi, đứa trẻ ngoan."

06

Ước chừng thật lâu sau, lâu tới mức tôi và em đã rời trường học, tên được tôi coi là họa lớn, là tình địch đã sớm biến mất không thấy bóng dáng, tôi nói chuyện này với Lâm Nguyên.

Vẻ mặt Lâm Nguyên hoang mang: "Hả, lúc trước không phải anh muốn em come out à?"

Tôi yết ớt mà vẫy vẫy tay.

Lâm Nguyên dò hỏi tới cùng: "Vậy lúc đó anh nghĩ như thế nào hả?"

Tôi đỏ mặt  một năm một mười mà kể hết với em.

Lâm Nguyên vô cùng ngạc nhiên, sau đó bắt đầu cười ha ha, tôi bị em cười đến vẻ mặt sắp nứt vỡ, tôi biết đôi khi tôi có chút thích ăn dấm, nhưng em cứ không hề kiêng dè cười nhạo khiến tôi có chút không chịu đựng nổi. Em hôn nhẹ tôi một cái như chuồn chuồn lướt nước: "Nếu anh ở trường em, nhất định sẽ nhiều người theo đuổi hơn cậu ta."

"Vì sao?"
"Bởi vì ở trong lòng em anh đẹp hơn cậu ta, hơn nữa em cũng sẽ theo đuổi anh á."



Chương 4: Chuyện về ở nơi đất khách

 Edit: Doll

01

Lâm Nguyên và tôi lưu lạc nơi đất khách quê người mới chỉ là khởi đầu, kiếp sống nghiên cứu sinh của tôi trôi qua vô cùng đau đớn.

Khổ sở nhất là khi đêm thì không ngủ được, ngày còn phải vác theo hai quầng thâm mắt như gấu trúc nghe giáo sư mắng tôi, mô hình không được, phép tính không ổn, tính năng không ổn, tới cả luận văn viết cũng không ổn nốt, đủ loại không được không ổn như một tòa núi lớn suýt chút nữa đè chết tôi. Thời điểm đêm khuya tĩnh lặng, tôi sẽ trợn mắt nhìn trần nhà, nghĩ rằng hình như tôi không thích hợp nghiên cứu khoa học cho lắm.

Có thể nói, hi vọng lớn nhất trong cả tháng của tôi là được gặp Lâm Nguyên mấy ngày này. Thế mà có đôi khi, thứ niềm vui nho nhỏ này cũng bị tước đoạt.

02

Nói như thế, kẻ địch của tôi bao gồm thầy giáo của em, bạn bè của em, hạng mục em đang làm, và có cả cái miệng của tôi nữa.

Tỷ như tôi cực khổ trằn trọc vượt vài nghìn ki lô mét để được thấy mặt em, em đưa tôi tới khách sạn, mặt đầy áy náy mà nói rằng  thầy hướng dẫn của bọn họ đột nhiên có cái hạng mục cần hoàn thành gấp, không thể bồi tôi được.

Này không phải ý chỉ rằng tôi vượt ngàn dặm xa sôi chỉ để tới liếc  em một cái ư, tuy đây là lời nói thật, nhưng tôi làm gì có chuyện không biết xấu hổ mà thừa nhận chứ, một chút sơ sảy không quản nổi cái miệng mình, lầm bầm nói: "Ai cần em bồi chứ."

Nói xong tôi liền thấy lạnh lòng, tôi lại làm chuyện ngu muốn chết, chỉ thấy em như trút được gánh nặng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cười ngây ngô mà bỏ tôi ở đó rồi chạy mất.

Tôi ở khách sạn chờ lại chờ, hệt như là hòn vọng phu. Vất vả lắm tới buổi tối ngày thứ ba mới thấy người, em đưa cho tôi một tấm vé xem phim. Tôi xem kĩ, là vé xem vào ngày mai. Tức khắc muốn bao nhiêu cảm động có bấy nhiêu cảm động, nghĩ thầm lần này tên nhóc ngốc cũng biết đưa tấm vé xem phim để dỗ tôi, lập tức giữ người lại để làm chút chuyện không thể miêu tả.

Để chức mừng lần đầu bạn nhỏ Lâm Nguyên biết suy nghĩ sau 3 năm chúng tôi quen nhau, ngày hôm sau tôi dậy thật sớm, tắm rửa, lấy máy sấy sấy khô tóc, sau đó lôi từ va li ra vài bộ quần áo thay hết bộ nọ tới bộ kia, rốt cuộc chọn được một bộ quần áo sạch sẽ gọn gàng lại để lộ ra một chút thanh xuân dào dạt, tôi rất vừa lòng, nhìn đồng hồ, 9:30, còn nửa tiếng nữa phim bắt đầu chiếu. Hoàn mỹ.

Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng,  đánh thức mỹ nhân đang ngủ trên giường, Lâm Nguyên mơ màng mà xoa xoa hai mắt: "Có việc gì vậy?"

Tôi hòa ái mà nhìn em: "Không phải em muốn chúng ta đi xem phim sao, sắp đến giờ, nhanh lên em."

Vẻ mặt Lâm Nguyên hoang mang: "Hả? Nhưng em chỉ mua vé cho anh thôi."

???

Lâm Nguyên ngáp một cái, lại chôn mình trong ổ chăn, nhắm mắt lại, có vẻ như lại muốn tiếp tục ngủ: "Ba ngày nay mỗi ngày em chỉ ngủ có mỗi 4 tiếng, hôm nay em định ngủ bù hết, hơn nữa không phải anh nói rằng anh không cần em bồi à..."

Tôi trợn mắt trừng em, em hồn nhiên không biết.

Năm phút qua đi, tôi trừng đến hai mắt cay sót, em bắt đầu ngáy nho nhỏ.

03

OK, hôm nay tôi nhất định sẽ giằng co bằng được với em.

Bạn hỏi tôi nội dung phim là gì?

Tôi ngồi trong rạp phim mà đầu óc chỉ toàn là làm cách nào để chọc lên người tên hỗn đản này hai cái lỗ thủng, nào còn tâm tư để ý xem phim có nội dung gì!?

Đừng cúi đầu vương miện sẽ rơi, đừng rơi lệ vì Lâm Nguyên cũng không biết. Tôi tốn nửa tiếng liền để viết lời khen ngợi cho bộ phim điện ảnh kiểu rắm chó không kêu kia, cụ bà bên cạnh nhìn không quen: "Cậu trai, cháu gõ chữ như vậy màn hình di động không bị chọc hỏng ư?"

A, tôi muốn để Lâm Nguyên biết, dù không có em ấy thì cuộc sống nhỏ bé của tôi vẫn trôi qua vô cùng tốt.

Tôi muốn đăng tất cả lên internet!  Khiến mọi người chú ý!

Tôi còn muốn gọi một đống đồ ăn, mỗi món ngọt, mỗi loại trà chiều đều phải lựa chọn thật tỉ mỉ bộ lọc thích hợp nhất!( Chắc để chụp ảnh.)

Từ nay trở đi tôi không phải là Tiếu Văn nữa, hãy gọi tôi là Nữu Cỗ Lộc Tiếu Văn!

Tôi ăn vào một mồm đường hóa học, nhưng không quan trọng! Hôm nay trong vòng bạn bè tôi phải là kẻ vui vẻ nhất, phong phú nhất!

...

Ba tiếng sau, Lâm Nguyên bình luận dưới bài viết của tôi: "Xem anh chơi vui vẻ tới vậy em yên tâm rồi [Tuyệt][Tuyệt]"

Cơ tim tắc nghẽn có cảm giác gì bạn biết không? Còn tôi,  sau khi thấy cái bình luận này, tôi đã biết rồi.

04

Sau khi tôi về không lâu, gặp một cơn ác mộng, trong mộng Lâm Nguyên nói với tôi: "Dù sao thì anh cũng không cần em bồi, thế nên dứt khoát đừng có đến đây, tiền mua vé máy bay cũng rất quý."

Cơn ác mộng này trực tiếp ảnh hưởng tới chất lượng giấc ngủ của tôi mấy ngày liền. Bạn nghĩ mà xem, bước đầu tiên là không gặp mặt, bước thứ hai là không liên hệ, bước thứ ba là chia tay. Nhiều người nhìn khối thịt ba chỉ của tôi như hổ rình mồi như vậy, tôi không có biện pháp không phòng ngừa chu đáo.

Buổi tối gọi video với Lâm Nguyên, đột nhiên em hỏi tôi: "Có phải gần đây anh ngủ không ngon không, em thấy anh có quầng thâm mắt kìa."

Bóng đèn trong đầu tôi 'tách' một cái, sáng lên -- đây quả thực là thời điểm tốt nhất để giải quyết sự hiểu lầm! chỉ cần tôi bán thảm, nói vài câu "Hu hu hu sao anh có thể không cần em bồi", quả thực vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng! Tôi quả thực là một thiên tài nhỏ! Xông lên, Tiếu Văn!

Như vậy, làm thế nào để mở màn vừa uyển chuyển lại không mất đi sự ủy khuất, làm lòng người sinh thương tiếc đây? Có! Tôi thanh giọng nói, chậm rãi mở miệng: "Cũng không phải..."

Phần biến chuyển chứa đầy tinh hoa còn chưa kịp thốt ra, Lâm Nguyên đã nhanh chuẩn tàn nhẫn gật đầu: "Ầy, vậy em nhìn nhầm rồi, có thể là do ánh sáng."

Fine, ba năm, tôi hẳn là nên nhớ kĩ, nói chuyện với tên thẳng nam tới chết như Lâm Nguyên không nên uyển chuyển!

05

Tôi hệt như cà tím dầm sương, héo rũ mà rời giường, héo rũ mà thu dọn đồ, héo rũ nâng mắt nhìn lịch.

Được rồi, lạc quan mà tính thì còn 23 ngày nữa là tới cuộc gặp tiếp theo, còn nếu bi quan mà nói... đó là ác mộng trở thành sự thật, lần gặp mặt sau xa vời vợi không với tới.

Tôi héo rũ mà mở cửa, phát hiện bên ngoài đứng một người.

????!!!!

Lâm Nguyên bộp một cái treo trên người tôi, trên người em có hương vị buốt lạnh của tuyết, mở miệng lải nhải: "Mệt chết em rồi, anh mau đưa em lên giường ngủ một lát, nếu không em sẽ chết đột ngột."

Kinh hỉ tới đột nhiên quá, cứ như giấc mơ không hề chân thật tí nào, tôi hơi đần người ra: "Sao em lại tới đây..."

Tức khắc, Lâm Nguyên như nhớ ra điều gì, chống thân thể, nâng mặt tôi ngó trái ngó phải sau đó vừa lòng mà ngã trở về, đắc ý dạt dào nói: "Em nói mà, sao em có thể nhìn lầm được, quả nhiên không phải do ánh sáng có vấn đề."

Tôi dẫn em vào nhà, em lải nhải bên tai tôi: "Em bảo anh này, công việc ở phòng thí nhiệm có bận như nào cũng không thể đi ngủ quá muộn, hai ngày trước không phải trên thời sự cũng đưa tin sao, người nào đó và ai kia thức đêm lâu ngày dẫn đến chết đột ngột."

"Không phải."

"Hả?!"

Tai tôi hơi nóng lên: "Không phải vì việc trong phòng thí nhiệm, là do anh đang hối hận, lúc trước anh không nên..." Tôi cắn răng nhắm hai mắt lại: "Lúc đó anh không nên nói 'không cần em bồi', em không bên cạnh, anh tới chỗ đó có ý nghĩa gì chứ..."

Em vỗ đầu một cái: "Xong, mệt em còn cảm thấy anh không cần em bồi, nên nghĩ đến nhìn anh một cái, đêm nay lại về."

Tôi vừa cảm động vừa muốn cười,  cái tên nhóc ngốc nghếch, thẳng nam tới chết không hiểu phong tình này, ai mà tới thăm người yêu không ở lại một hai ngày, em vừa đến đã muốn đi rồi là nghĩ như thế nào? Sau đó tôi lại nghĩ, chính là người này, đời này sẽ không bao giờ thay đổi.



Chương 3: Về chuyện cãi nhau

 Edit: Doll

01

Tôi, kẻ biệt nữu ngạo kiều tới chết và Lâm Nguyên, tên thẳng nam tới chết ở bên nhau cơ bản rất ít cãi nhau, không phải do tôi không muốn gây chuyện, mà khi tôi bực bội, người ta nên ăn thì đi ăn, nên uống thì uống không để chuyện gì ở trong lòng cả, khi tôi nguôi giận quay đầu lại nói với em vấn đề ban nãy, ngóng trông em làm thế nào dỗ dành tôi, kết quả hai mắt tên nhóc đó mở trừng trừng, muốn bao nhiêu vô tội có bấy nhiêu vô tội, "Còn có chuyện này nữa á!"

Bạn nói có đáng giận hay không? Nói vậy, cùng em ở bên nhau ba năm nay, cái khác tôi không dám nói, nhưng câu "Không được tức giận" tôi đọc thuộc làu làu.

Thế mà vẫn có lúc gây gổ với nhau.

02

Lần đầu tiên hai chúng tôi cãi nhau kinh thiên động địa quỷ thần khiếp sợ là do tên kỹ nam kia, chúng ta tạm thời gọi hắn là  số 1.

Số 1 vô cùng mặt dày vô sỉ, năm nhất đại học đã bắt đầu thích khối thịt ba chỉ này, thường xuyên hi hi ha ha trộm ăn đậu hủ, cũng chỉ có mình Lâm Nguyên ngây ngốc mà nghĩ hai người bọn họ là anh em tốt, bạn bè tốt có thể đi với nhau cả đời. Không phải tôi nói, ánh mắt số 1 nhìn Lâm Nguyên kia, tôi dù có là thằng ngu cũng biết hắn ta có ý tứ với Lâm Nguyên.

Tuy nhiên, thắng làm vua thua làm giặc, nếu tôi đã thượng vị thành công sẽ không bao giờ để cho hắn có thể chiếm được tiện nghi nữa.

Đoạn thời gian đó tôi chú ý Lâm Nguyên vô cùng chặt chẽ, chỉ cần em ấy ra ngoài với số 1 tôi liền đi theo, đi WC cũng không được đi một mình.

Kết quả là Lâm Nguyên không vui, đứng lên khởi nghĩa vũ trang: "Sao anh lại thế này hả? Anh ấy là anh em của em!"

Anh em cái rắm! Nếu hắn ta không có ý đồ gì với em thì anh cắt đầu anh xuống đưa cho em chơi! Nhưng chuyện này nói ra thì ngại quá đi mất, lúc đó tôi như tên dấm tinh, như thể mỗi ngày đều ăn cả lu dấm ấy. Tôi đành thở hổn hển nhìn em ấy.

Em ấy thở hổn hển mà nhìn tôi.

Thở gấp thở gấp, hai chúng tôi ai cũng cứng rắn.

Cuối cùng tôi nhận mệnh đi lột quần áo em ấy.

Hai người nùng tình mật ý, em ấy ra ra vào vào thân thể tôi, đột nhiên có tiếng chuông điện thoai vang lên, tôi vừa thấy, số 1. Lâm Nguyên mở loa, chỉ nghe thấy tiếng của số 1 ở đầu giây bên kia: "Tiểu Nguyên, anh thất tình, đi uống chút rượu cùng anh được không?"

A, còn hẹn nhau đi uống rượu? Tôi đột nhiên kẹp chặt huyệt khẩu, Lâm Nguyên bị tôi làm cho thiếu chút nữa kêu ra tiếng, lúc này tôi lại bắt đầu chậm rãi động eo.

Lâm Nguyên bất mãn vô mông tôi một cái, sau đó trả lời: "Ừm ừm, vâng, một lát nữa em sẽ qua."

Tôi tức tới bật cười ngay tại chỗ.

Tôi nổi giận lớn như vậy không phải là muốn để cho em cách xa hắn một chút ư, hiện tại em lại vì hắn mà bỏ tôi lại đây, em có ý tứ gì đây hả?

Lâm Nguyên cũng biết trong chuyện này mình không đúng, nâng mặt giải thích với tôi: "Cái kia... anh ấy là anh em tốt của em, anh ấy thất tình, em cũng không thể nào bỏ mặc anh ấy không quan tâm được."

Tôi trợn mắt với em: "Em đi đi!" Còn nửa câu "Đi thì đừng quay lại nữa" chưa kịp nhảy ra, đã bị tên ngốc nghếch Lâm Nguyên mặt mày hớn hở này bịt mồm, em hôn hôn tôi: "Ài, em biết mà, vợ em là lớn nhất."

04

Lần này em ấy đi liền mấy tiếng, 12 giờ khuya cũng không thấy em về nhà, tôi trừng to hai mắt nhìn trần nhà, không chút buồn ngủ.

Một chút sau Lâm Nguyên gọi điện thoại cho tôi, thanh âm em run rẩy nói với tôi: "Tiếu Văn, anh ta... anh ta cởi quần áo lao đến chỗ em." Tôi bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, giày cũng không có thời gian mang, xỏ luôn dép lê chạy đi. Buổi tối không dễ gọi xe, tôi đứng lặng trong gió lạnh 5 phút, cuối cùng cạn kiên nhẫn, vừa nhấc chân chạy vừa gọi điện thoại cho Lâm Nguyên: "Alo, Lâm Nguyên, hiện tại em đang ở đâu?"

"Em trốn trong phòng tắm! Em khóa trái cửa rồi! Anh ta không vào được!"

Ai mẹ nó hỏi em trốn chỗ nào! Khách sạn em đang ở là khách sạn nào!

Hiển nhiên Lâm Nguyên cũng bị dọa sợ rồi, cầm di dộng nhỏ giọng oán giận với tôi: "Sao tự dưng anh ấy lại như vậy chứ?"

"Đáng đời! Ai bảo em đi tìm hắn!"

Em vô cùng ủy khuất: "Là do anh đồng ý mà."

Đó là tôi đồng ý ư! Tôi cho em đi em đi luôn hả! Tôi bảo em cách xa hắn ta một chút tại sao em lại không nghe lời như vậy! Tôi tức đến hộc máu.

Lâm Nguyên còn có mặt mũi cáo trạng trước: "Ầy, Tiếu Văn, anh ta có ý đồ với em, sao anh không nói với em sớm một chút?"

Fine, không được tức giận.

05

Tuy nhiên so với lần đầu tiên cãi nhau và náo loạn nho nhỏ, lần thứ hai  cãi nhau thiếu chút nữa đã khiến hai chúng tôi mỗi người một ngả.

Khi đó Lâm Nguyên đã là sinh viên năm cuối, đang đứng ở thời kì mấu chốt quyết định bảo vệ luận văn ở đâu. Tôi lớn hơn Lâm Nguyên 1 tuổi, chúng tôi đã thỏa thuận là sẽ đi đại học A, tôi đến đó trước chờ em, kết quả đột nhiên mẹ em bị bệnh muốn để em về trường đại học gần nhà làm nghiên cứu sinh.

Hai chúng tôi gọi điện thoại mười lần thì có chín lần cãi nhau vì vấn đề này. Tục ngữ nói phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí*, trùng hợp là đoạn thời gian đó bố tôi biết được chuyện giữa hai chúng tôi, sống chết phải giới thiệu đối tượng cho tôi, hạng mục giáo sư giao cho tôi cũng không có tiến triển gì, toàn bộ khiến tôi sứt đầu mẻ trán.

Cũng là do lúc đó tôi còn trẻ tuổi, cảm thấy đã thích nhau thì ăn uống tiểu, đi nặng, ngủ cũng phải cùng nhau, một năm nay em không ở bên linh hồn nhỏ bé của tôi như thiếu đi một nửa, lúc nào cũng ngóng trông em tới, bổ xung cho một cái xương sườn bị thiếu kia của tôi.

Gây gổ mãi tới cuối cùng lòng tôi lao lực quá độ, kì thật trong lòng đã có ý định chịu thua, nhưng ngoài miệng vẫn còn cứng rắn: "Nếu em không qua bên này, chúng ta cũng chẳng cần qua lại nữa."

Đầu bên kia điện thoại bỗng dưng im lặng.

Thật lâu sau, em hỏi: "Anh thật sự muốn chia tay?"

Tôi bắt đầu hơi luống cuống, nhưng mà đối với những kẻ biệt nữu tới chết như tôi mà nói, lời đã nói ra nào có đạo lý thu lại, liền cứng cổ nói: "Đúng vậy!"

Sau đó điện thoại bị ngắn luôn.

06

Mẹ mày! Tôi chính là kẻ ngu đần! Là kẻ ngu đần thuần chủng! Tại sao tôi lại không đánh chết chính mình đi!

Chia ray cái rắm! Tôi làm sao bỏ được em chứ, em là miếng thịt ba chỉ trong lòng tôi, ngày nào tôi cũng lo lắng hãi hùng sợ em bị người khác cướp mất, kết quả thì tốt rồi, chính tay tôi lại đẩy em đi.

Bạn cùng phòng của em gọi điện cho tôi lúc hơn nửa đêm: "Tiếu Văn à, anh và Lâm Nguyên có chuyện gì vậy, cậu ấy đã uống 4 chai bia, anh mau đi khuyên  nhủ cậu ấy đi."

Tôi mẹ nó thật ra rất muốn khuyên nhủ, nhưng mà cậu mau lấy di động em ấy bỏ tôi ra khỏi danh sách đen  QQ với Wechat đi!

May mà thịt ba chỉ chia tay với tôi còn biết đi mượn rượu giải sầu chứ không phải vô tâm vô phổi đốt pháo chúc mừng, chuyện này làm tôi đau lòng vô cùng kèm theo đó còn thấy chút ngọt ngào.

07

Cuối tháng 9, trường cũ có 1 buổi diễn thuyết, thầy của tôi vừa khéo phải đi, tôi bưng trà rót nước châm thuốc cho ông ấy mãi rốt cuộc cũng đổi lấy được một vé đi theo.

Tới trường học, đồ đạc tôi còn chưa thèm cất đã vó ngựa không ngừng chạy tới dưới kí túc xá của em.

Em mở cửa nhìn thấy tôi thì hơi ngây người, sau đó theo bản năng liền kéo cửa định đóng lại, tôi làm sao có thể để em được toại nguyện- tôi ngồi máy bay mấy tiếng không phải tới để bị cửa sập vào mặt, nhanh chóng quyết định, ngay lúc cánh cửa chưa đóng hết nhét cả cánh tay vào trong.

"Anh điên rồi à! Kẹp vào cánh tay thì làm sao?"

Ô kê, còn để ý tới tôi, nghĩa là còn có khả năng hàn gắn lại, trước khi tôi tới đã dùng số tiền lớn hối lộ để bạn cùng phòng em rời đi, thiên thời địa lợi nhân hòa, việc này mà không thành thì tôi phải khinh thường bản thân mình  rồi.

Tôi nhét cả gười vào trong cánh cửa, với tay ra sau lưng cài then cửa, liếm môi, bắt đầu cởi quần áo.

Em bị tôi làm cho chấn động, đứng yên tại chỗ không biết làm thế nào cho phải.

Tôi "tri kỉ" cầm tay em đặt lên đầu vú mình, ôm eo em: "Sao nào, muốn anh cởi giúp em hả?"

08

Hai tiếng rưỡi sau.

Eo tôi đều bị em véo xanh tím, em đỉnh một cái, tôi đâm vào đầu giường một cái, em kéo tôi vè sau một cái, vô dụng, giường quá nhỏ, cuối cùng không có biện pháp, em dùng cánh tay bảo vệ tôi, ở phía sau chuyển động như thể cái động cơ vĩnh viễn. Nhưng mà tôi cũng không cản em- nói đùa, hai tháng không gặp, tôi sắp muốn em đến phát điên, lúc này mà kêu dừng thì tôi chả còn là đàn ông nữa.

Dù sao thì hai người cũng đã điên cuồng tới mức này rồi.

Đợt giao hợp điên cuồng này dừng lại, ngay khắc đó, hai chúng tôi đều nằm trên giường không có ý định nhúc nhích, trong lúc nhất thời cũng không nói chuyện.

Tôi cười rầu rĩ: Em còn yêu tôi, đây là tự tin của tôi. Cho nên dù em kéo đen tôi, không liên lạc với tôi, tôi cũng muốn vượt ngàn dặm xa xôi lại đây bởi vì tôi biết em đang chờ tôi. Tôi chuẩn bị thực hành một cái hồn nồng nhiệt lại lãng mạn kiểu Pháp để làm quà mừng cho vụ gương vỡ lại lành này, em lại cố làm ra vẻ mà đẩy tôi ra: "Giữa bạn trai cũ với nhau nên giữ khoảng cách một chút."

Á đù, lúc ngài đụ tôi sao không nghĩ đến bảo trì khoảng cách hả.

Tôi không quan tâm lời em nói, hôn em.

Hốc mắt em ửng đỏ, ôm chặt lấy tôi, nhỏ giọng nói: "Thật sự em không có cách nào hết."

"Ừm."

"Mẹ em bị bệnh tim, em không dám đối nghịch với mẹ."

"Ừm."

"Em không muốn chia tay anh."

Tôi nhìn em, "Thật trùng hợp, anh cũng không muốn."

09

Mãi sau tôi mới biết được, trước lúc hai chúng tôi nói chia tay một ngày, em đã xác nhận xong trường để nghiên cứu. Em giấu tôi chọn trường người trong nhà yêu cầu, ngày hôm sau thấp thỏm mà thử tôi, kết quả là tưởng câu nói tôi thốt ra trong lúc tức giận kia là thật, nghĩ thầm hỏng rồi, chúng tôi coi như chia tay, đơn giản hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, kéo đen để thể hiện sự tôn trọng.

Đối với việc này, tôi chỉ muốn nói ba chữ---

Đệch mợ em.

____

*Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí: là một câu tục ngữ mang nghĩa ám chỉ những điều may mắn thì đến bất ngờ và không có đến lần thứ hai, còn họa vô đơn chí thì ngược lại ám chỉ sự xui xẻo đến bất ngờ và liên tục. Ý nói họa đến liên tục nhiều hơn phúc đến.(Nguổn google)


Chương 2: Về chuyện tỏ tình

 Edit: Doll

01

Tôi và Lâm Nguyên biết nhau tại một khóa học bơi lội ở đại học, hai tên gay độc thân ở bể bơi cởi đến còn mỗi cái quần bơi, em ấy có cơ bắp săn chắc nâu nhạt, cánh tay dưới sóng nước lúc ẩn lúc hiện.

Em tựa như một khối thịt ba chỉ xịn xò nhất, tỉ lệ hoàn mỹ, mỡ và thịt nạc đan xen.

Vì dụ miếng thịt ba chỉ này cắn câu, quả thực tôi phải đem sự quyến rũ cả đời ra sử dụng, cái gì mà mặc quần bơi chật căng để xiết chặt cặp mông tròn trịa, gì mà không có việc gì cũng lắc lư trước mặt em, dùng mọi cái cớ để mời em ăn cơm chung, cái gì mà không có đề tài sáng tạo chung cũng muốn sáng tạo chung một cái, cái gì mà cố tình đi đường vòng tận 800 mét chỉ để nói với em câu tiện đường.

May mà, trời xanh không phụ người có lòng, ở một buổi chiều ánh nắng tươi sáng, kèn thắng lợi vang lên. Tôi vĩnh viễn nhớ rõ, sau khi tôi giảng cho Lâm Nguyên nghe một đề bài về xác suất xong, Lâm Nguyên cắn bút nhướng mày nhìn tôi, em đúng là lớn lên ở trong lòng tôi mà, chỗ nào cũng gợi cảm. Đại khái là 5 phút sau, em mới nói: "Ầy, em phát hiện anh lớn lên khá đẹp."

Đương nhiên rồi, cấp bậc giáo thảo thì tôi không dám nói, mà thao* tôi thì tôi đã tưởng tượng rất nhiều lần.

Em lại nói: "Em còn phát hiện em rất thích anh đó."

02

Hỏi lúc ấy tôi có cảm giác gì?

Không có cảm giác!

Đại não tôi lúc đó sắp nổ tung, bên trong ong ong như thể bị nhét vào tổ ong vò vẽ, một câu ngắn ngủn của em như một đòn trí mạng với tôi, nơi mềm nhất của trái tim bị em công kích tới thương tích đầy mình.

Bạn hỏi có cảm giác gì ư?

Liệu tôi còn có lý trí để cảm nhận ?!

Ở thế giới nhỏ trong não tôi, tôi đã cùng em ôm nhau, hôn nhau 1800 lần, Long Dương thập bát thức đã được em và tôi nghiên cứu và thực hành một cách nhuần nhuyễn, sau này định cư chỗ nào, khi nào come out, khi nào kết hôn, đi đâu hưởng tuần trăng mật, thâm chí về sau có nhận con nuôi đặt tên là gì cũng nghĩ kĩ rồi.

Sau đó miệng tôi động, nó nói: "Làm thế nào mà cậu biết cậu thích tôi?"

Em gãi gãi đầu: "Anh nói cũng có lí nhỉ." Sau đó lại nghiêm túc cúi đầu làm bài.

... Sao mà tôi không đánh chết chính mình đi?

Tôi oán hận, kiếp sau tôi muốn đổi cái miệng khác!

03 

Chuyện này còn chưa xong đâu, tuyệt nhất chính là buổi tối tôi vừa tắm rửa xong, cân nhắc xem nên gửi gì để hòa hoãn bầu không khí, kết quả mới vừa bấm click gửi, bên cạnh hiện lên một dấu chấm thanh nhỏ màu đỏ, phía dưới là một hàng chữ nhỏ "Đối phương đã mở ra xác minh bạn tốt, bạn chưa phải là bạn tốt của anh ấy, sau khi xác minh xong mới có thể gửi tin nhắn" Tôi lại mò sang QQ nhưng kết quả cũng là như vậy. Tôi tức giận không nhẹ, tôi lập tức mặc quần áo vượt tám trăm mét trong đêm, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang chạy đến bên dưới kí túc xá của em.

Em đi ra ngoài ăn cơm với bạn cùng phòng, thời điểm tôi tới, em đang kề vai sát cánh đi về cùng bạn cùng phòng, thấy tôi còn có lòng tốt phất phất tay, sau đó cứ thế đi thẳng lên lầu mà không quay đầu lại.

Lên, lầu!

Quả thực lúc đó tôi sắp tức chết đến nơi rồi, kèm theo đó còn có chút ủy khuất không nói nên lời: Vừa mới chiều nay chính em nói là muốn hai đứa trở nên tốt đẹp, vậy mà buổi tối lại trở mặt không nhận người, nào có ai giống em.

Tôi bạch bạch bạch chạy theo em lên lầu, sau đó vươn tay bắt lấy tay em, em có chút kinh ngạc, quay đầu nói gì đó với bạn cùng phòng, sau đó đi theo tôi xuống phía dưới.

"Có chuyện gì không?"

Tôi: "Cậu kéo đen tôi?"

Vẻ mặt Lâm Nguyên đầy hoang mang: "Anh đâu có thích em đâu, quan tâm chuyện em kéo hay không kéo đen anh làm gì?"

Tôi tức giận tới mức một hồn xuất khiếu, hai hồn thăng thiên, đã thế tôi lại còn chả có cách nào phản bác lại cả, đành phải khô cằn mở miệng: "Tôi... cũng không phải không có hảo cảm với cậu..."

Lâm Nguyên ra vẻ rộng lượng mà vỗ vỗ vai tôi: "Không có gì, không cần an ủi em, em cũng là người hơn 20 tuổi rồi, chút xíu đả kích như này vẫn chịu đựng nổi. Sau này anh đi đường anh em đi đường em, chúc hai ta quãng đời còn lại đều tìm được người yêu."

Mẹ em! Em đi rồi tôi đào đâu ra được người yêu! Tôi mẹ nó lớn đến từng này cũng chỉ động tâm với mỗi em! Trên thế giới này tôi yêu nhất chỉ có em!

04

Tôi và Lâm Nguyên không học chung một chuyên ngành, sau khi khóa học kia kết thúc, cơ hội để hai người chúng tôi gặp nhau rất ít. Cho dù tôi có cố ý chế tạo cơ hội gặp mặt thì kết cục cũng là vì em cố ý tránh mặt mà chấm hết.

Tôi buồn bực, tôi đau khổ, tôi phát hiện ra kẻ thù lớn nhất ảnh hưởng tới chuyện chung thân cuộc đời chính là cái miệng mình.

Tình đến lúc nồng nhiệt mượn rượu giải sầu, lúc uống đến mơ mơ màng màng đột nhiên tôi nhìn thấy người ngồi ở bàn đối diện rất quen mắt, nhìn lại, đây chẳng phải là Lâm Nguyên ư? Vậy bên cạnh em là miếng bánh quy nào vậy? Vươn tay nhỏ sờ sờ mó mó cái gì đấy?

Mẹ nó, mày là cái thứ quái gì mà dám sờ mặt em ấy, tao còn chưa có cơ hội sờ mặt em ấy đâu, vậy mà mày dám dành trước!

Tôi mượn hơi men cũng mò mẫm sờ lên, mặt Lâm Nguyên tối sầm, đánh rớt tay tôi, tôi không thuận theo em mà buông tha, tiếp tục sờ, Lâm Nguyên nhấc chân đạp tôi một phát.

Đau, có chút tỉnh rượu.

Em trầm mặt hỏi tôi: "Anh làm gì vậy?"

Tôi... tôi đang vuốt ve gương mặt người trong lòng, thằng đó cũng sờ soạng, sao em không đá nó?

Mặt Lâm Nguyên càng đen, cầm lấy ví muốn đi.

Khi đó cái gì gọi là rụt rè, cái gì gọi là ngạo kiều đều bị tôi quẳng sau đầu, đầy não tôi giây phút đó chỉ có một ý niệm -- nếu không bắt được người này, tôi sẽ không còn cơ hội nữa.

Tôi nhanh tay lẹ mắt, bắt lấy bàn tay của em, đặt lên mặt mình, "Tôi khó coi lắm sao?"

Hình như em bị tôi dọa rồi, đứng im không hề nhúc nhích.

Tôi thừa thắng xông lên: "Tôi có thể duỗi gập người về trước tới tận 23cm, tôi không mềm mại sao?"

Tên vừa sờ mặt đang ở bên cạnh em cũng kinh ngạc, đại khái chắc cũng chẳng nghĩ tới tôi có thể ở trước mặt bao nhiêu người làm loại việc này. Tôi vô cùng đắc ý mà liếc hắn một cái, hắn có đạo hạnh gì chứ, dâm bằng tôi ư?

Tôi cầm tay em vuốt dọc đường cong eo rồi đặt trên mông mình, ghé sát vào bên tai em, thì thầm hỏi: "Hay vẫn là do mông tôi không đủ cong?"

Em chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, cuối cùng không nhịn được nhéo hai cái, sau đó hỏi tôi: "Vậy anh thích em không?"

Kết quả của miệng tiện là gì tôi biết rất rõ ràng. Tôi sợ bản thân lại nói sai, cơ hồ là gằn từng chữ từng chữ trả lời em: " Thích, hức, cậu là người tôi thích nhất trên thế giới này."


Chương 6: Ở bên nhau lâu dài

  Edit: Doll Tôi lấy một quả táo từ mâm đựng trái cây, laptop của Tiếu Văn để trên bàn trà đang mở, tôi liếc mắt thấy  ——  《Nhật ký ngạo kiề...