Thứ Sáu, 24 tháng 9, 2021

Chương 14

 


Edit: Doll


Ngày hôm sau là tài xế đưa cậu về, thời điểm rời đi, Ninh Sơ cũng không nhìn thấy Yến Hoài.


Điều này đối với cậu mà nói là khá tốt, nhẹ nhõm hơn rất nhiều, ít nhất là không phải đối mặt với Yến Hoài trong lúc cơ thể đau đớn tinh thần mỏi mệt.


Hồ Hiểu An chắc là đã đợi rất lâu, lúc tài xế đưa cậu đến nhà, cậu đã thấy cô ôm va li quần áo cậu mang theo lúc đó đứng đợi ở cửa, lúc nhìn thấy cậu còn kích động như thể đứa trẻ đi lạc tìm thấy mẹ.


Ninh Sơ tiễn tài xế đi, sau khi mang cô vào nhà việc đầu tiên làm là đổ ra sáu viên thuốc giảm đau nhét vào trong miệng, uống nước lạnh nuốt xuống.


Dòng nước lạnh buốt chảy xuống cổ họng khiến người cậu bất giác co quắp lại.


Tốt xấu gì thì cũng đã có thuốc đổ vào bụng, dù trước mắt chỉ có tác dụng về tâm lý thì cậu cũng thấy đỡ hơn một chút.


Hồ Hiểu An vừa vào cửa đã vội vã đi tìm ấm đun nước cho cậu, nói: "Chị Vy gửi tin nhắn cho em, nói em chăm sóc anh cho tốt, đúng rồi, Ninh ca, nhà anh có gạo kê không? Em ninh chút cháo cho anh."


"Em nghe lời cô ấy như thế làm gì?" Ninh Sơ vừa đặt mông lên ghế sô pha liền nằm liệt xuống: "Trả tiền lương cho em là Hoan Duyệt chứ có phải S&U hay Yến thị đâu?"


Cậu cảm thấy khá may mắn vì cô gái cứng đầu cứng cổ này không có lòng hiếu kỳ gì cả, bằng không cậu lại phải bịa ra một câu chuyện ở chỗ Yến Hoài để kể lại.


"Hàn ca cũng bảo em chăm sóc anh thật tốt. Hôm trước khi em liện lạc với anh ấy, anh ấy gấp đến mức thiếu chút nữa thì bay thẳng về, chẳng qua là do Đường Ân không chịu thả người... Nghe nói còn làm loạn một trận với anh ấy."


Hồ Hiểu An tìm nửa ngày cũng không thấy gạo kê, trong tủ lạnh cũng ít đồ đến đáng thương, may mà sau một hồi tìm mọi ngóc ngách cũng tìm thấy một túi bột yến mạch, cô cầm túi nhỏ kia, đứng ở phòng bếp kiểu mở chờ nước sôi.


"Vốn dĩ không cần trở về mà." Ninh Sơ phiền lòng xoa bóp mi tâm: "Anh ấy là người đại diện của Đường Ân chứ có phải của anh đâu?"


Tuy rằng cậu biết Hàn Tu Ngôn là người sẽ không để bất kể chuyện gì ảnh hưởng tới công việc, nhưng đối phương giúp cậu nhiều như vậy sẽ khiến lòng cậu dần sinh ra gánh nặng, không biết sau này làm sao để báo đáp.


Cậu rũ mắt nhấp mở Wechat của Hàn Tu Ngôn, hai ngày qua, một danh sách tin nhắn chưa đọc dài trên giao diện, cậu gõ câu: "Không có việc gì cả, đừng lo lắng." Gửi qua, sau đó tắt màn hình.


Không biết là do sốt nhẹ hay là do tác dụng phụ của thuốc giảm đau, lúc này Ninh Sơ cảm thấy hơi choáng váng và khó thở.


Cậu co người trên ghế sô pha, xoa xoa huyệt thái dương, hỏi: "Đoàn làm phim bên kia thì sao? Giải quyết như thế nào?"


Hôm đó cậu chưa kịp chào hỏi câu nào đã bị người mang đi, về sau cũng chưa nhắn tin trình bày giải thích gì, Hứa Liên Kiệt chắc chắn sẽ tức giận, không biết có tức quá mà thay đổi vai của cậu hay không.


Nhưng mà cậu không thể ngờ được rằng, sau hai ngày ngắn ngủi kia, người bị thay đổi vậy mà là đạo diễn và nam chính.


Lúc Hồ Hiểu An nói chuyện này cho cậu, trong giọng nói không che giấu nổi kinh ngạc và cảm thán.


"Ninh ca, anh biết không? Lúc chị Vy nói cho em, em còn không tin cơ, hơn nữa Lăng Đình gần đây còn rất nổi nữa chứ! Người kia chỉ cần gọi điện thoại thôi, nói thay đổi là thay đổi, thật lợi hại quá..."


Có thể không lợi hại sao? Ninh Sơ không tiếng động mà thở dài, dựa theo vị trí hiện tại của Yến Hoài mà nói, muốn đổi một vài vị lãnh đạo thành phố C phỏng chừng cũng không tốn quá nhiều sức lực.


Càng không phải nói đến người trong một đoàn làm phim nho nhỏ.


Nhưng ngày hôm qua cũng đã nói rõ ràng, về sau chắc Yến Hoài sẽ không xen vào chuyện của cậu nữa, nghĩ vậy, Hứa Liên Kiệt và Lăng Đình đúng là rất xui xẻo.


Chỉ là Ninh Sơ không nghĩ tới, sau khi Hứa Liên Kiệt đi, vị đạo diễn nhà sản xuất tìm đến để cứu bộ phim lại là Bạch Tinh Lan - người học cùng cậu nửa học kì năm cao trung.


Cậu nhìn thấy vị đạo diễn này ở phòng chờ của bữa tiệc chào mừng bốn ngày sau đó.


Lúc học cao trung, nhân duyên của Ninh Sơ trong khối không được tốt lắm, học sinh trong Danh Thành không phú thì cũng quý, cho dù cũng có một ít người dựa vào thành tích hoặc quan hệ may mắn vào được đây thì cũng khá mờ nhạt, an tĩnh.


Trong lớp học mọi người bàn tán những chuyện thú vị gì đó cậu không chen miệng vào được, cũng lười đi tìm hiểu, hơn nữa sau khi yêu đương vụng trộm với Yến Hoài, thời gian ở cùng những người khác càng ngắn hơn, nên cậu không hề có một người bạn tốt nào cả.


Bạch Tinh Lan là một người cậu tương đối thân thiết.


Người này ở trong khối cậu như ánh mặt trời rực rỡ vậy, ai cũng có thể nói chuyện vài câu, hắn sẽ thường xuyên nói chuyện với cậu trong giờ giải lao giữa các tiết học, cũng nhân lúc chuẩn bị quà giáng sinh cho toàn khối mà làm thêm cho cậu một chiếc bánh gừng đi kèm hộp quà.


Lúc ấy Ninh Sơ biết hắn yêu thích nhiếp ảnh, xuất phát từ lễ phép, cậu đã tặng lại hắn một cuốn album ảnh mà cậu mua ở văn phòng phẩm gần trường, hai người từ đó có quan hệ không tồi.

Mặc dù Bạch Tinh Lan đã ra nước ngoài ngay sau khi kết thúc học kỳ đầu tiên ở trung học, nhưng nếu bảo cậu nhắc tới tên một người bạn học cùng lúc đó, hắn sẽ là cái tên đầu tiên cậu nghĩ đến.

Đã qua nhiều năm như thế, bạn học cũ ngày xưa giờ đã trở thành đạo diễn mới của cậu, Ninh Sơ đứng ở giữa dàn diễn viên vỗ tay, đột nhiên cảm thấy có chút dở khóc dở cười.

Lễ hoan nghênh lần này chính thức hơn nhiều so với lần trước chào đón Lăng Đình, trong cái vòng tròn này, Bạch Tinh Lan có thể nói là một vị đạo diễn mới, hắn học chuyên ngành này ở nước ngoài và vưà mới về nước nên không có tác phẩn nào cả.

Nhưng mà hắn có bối cảnh hùng hậu, mới vào giới thôi mà đã có nguồn nhân mạch hùng hậu hơn rất nhiều vị lão làng khác, đoàn làm phim đều nắm rõ điều này nên chẳng ai dám lơ là hắn cả.

Hơn nữa, nam chính Kha Trạch vừa tham gia vào mới đóng một bộ phim nhận giải phim truyền hình của năm, nước lên thì thuyền lên giá trị con người tăng cao, độ chú ý cũng vô cung tốt, điều này khiến thành viên trong đoàn làm phim vốn thấp thỏm hai ngày nay cũng thoáng an tâm một chút.

Sau vụ việc ở bể bơi ngày ấy, cho dù Từ Vi có thể ngăn chặn tin tức truyền ra thì vẫn có không ít người tróng đoàn làm phim thấy được.

Ninh Sơ cảm thấy rất rõ ràng thái độ mọi người đối với cậu đã bắt đầu thay đổi.

Họ trở nên thật cẩn thận, ánh mắt họ nhìn cậu cũng trở nên vô cung vi diệu, cứ như thể trong mắt họ cậu được phủ lên một tấm màn gọi là "tư bản", không thể đắc tội chỉ dám bàn tán sau lưng cậu về câu chuyện "kim chủ" kia.

Ninh Sơ thật sự rất bất đắc dĩ, nhưng mà đạo diễn và diễn viên chính đều đã bị thay đổi, hiện tại cậu có mười cái miệng cũng không giải thích nổi.

Cậu thở dài, đi ra khỏi phòng nghỉ trước khi đám người giải tán.

Bệnh đi như kéo tơ, mấy hôm nay cơn sốt đã giảm đi đôi chút nhưng cơ thể vẫn yếu ớt mệt mỏi như trước đây.

Hôm nay không có suất diễn của cậu, Ninh Sơ suy nghĩ một chút rồi quyết định đi đến một nhà hàng ở gần đó ăn tạm chút gì.

Cậu cũng quay ở đây được một thời gian rồi nên xung quanh nơi nàu cậu đều biết hết, cậu tìm một tiệm bánh ít người vào ngồi.

Sau khi gọi cà phê và banh nhung đỏ, cậu chán nản lấy điện thoại ra nghịch.

 Hai ngày nay chắc là fan của Lăng Đình đã biết vai trong phim mới của ca ca nhà mình bị đổi nhưng có lẽ là không biết lí do nên không ngừng chửi rủa đoàn làm phim và phòng làm việc, thậm chí còn leo lên cả hot sreach.

Hom nay mọi chuyện có vẻ lắng xuống một chút, nhưng Ninh Sơ có dự cảm rằng sau khi công bố tên nam chính tiếp theo thì nhất định lại nổi lên một trận chiến mắng mỏ nữa.

Cậu đang chán chết mà lướt màn hình điện thoại thì bỗng nhận ra mặt bàn trước mặt xuất hiện một bóng người.

Một người ngồi xuống ghế sô pha đối diện.

Cậu ngẩng đầu, Bạnh Tinh Lan thần thái rực rỡ hai mắt cong cong cười nhìn cậu.

"Vừa rồi sao đi nhanh vậy, tôi còn chưa kịp chào hỏi cậu."

Ninh Sơ ngừng một giây, khóe miệng chậm rãi cong lên, chế nhạo nói: "Bởi vì không biết cậu có còn nhớ tôi hay không đấy, đạo diễn Bạch."

"Chậc, còn chưa bắt đầu quay đã gọi đạo diễn Bạch rồi, miệng thật ngọt, về sau đạo diễn Bạch sẽ cho cậu thêm đất diễn, yên tâm đi!" Bạch Tinh Lan khoa trương làm mặt quỷ với cậu.

"Ha ha ha... đùa thôi chứ đừng thêm thật, tôi không chịu nổi đâu."

Ninh Sơ bị chọc cho bật cười, thầm than Bạch Tinh Lan trời sinh đã có sức cuốn hút như vậy rồi, cho dù lâu không gặp mặt mà có thể dùng thời gian ngắn tiêu trừ đi khoảng cách mới lạ khi vừa gặp mặt.

"Tôi không nghĩ cậu lại làm đạo diễn thật, trước kia tôi còn tưởng cậu nói đùa chứ?" Ngữ khí của Ninh Sơ cũng trở nên thả lỏng rất nhiều.

"Nhưng mà không phải cậu muốn làm đạo diễn phim điện ảnh sao, thế nào mà lại đến quay phim thần tượng? Lại còn là bộ phim đầu tay, lỗ lớn đấy.'

"Không lỗ." Bạnh Tinh Lan buông mí mắt: "Là tôi tự tiến cử."

"Hả?" Ninh Sơ sửng sốt: "Vì sao?"

Cậu ít nhiều biết một chút về gia cảnh của Bạch Tinh Lan, gia đình toàn người làm nghệ thuật, các thân thích họ hàng ở trong giới nghệ sĩ đều có tên tuổi, tài nguyên phong  phú, đủ dư giả để giúp hắn ta làm một vị đạo diễn sau khi học xong, cho dù là phim điện ảnh đầu tiên do người mới làm thì vẫn sẽ có rất nhiều minh tinh nổi tiếng tranh cướp vì mối quan hệ kia của nhà hắn.

"Bởi vì biết cậu làm ở đoàn làm phim này đó." Bạch Tinh Lan cười tủm tỉm nhìn cậu, trong ánh mắt không nhìn ra cảm xúc gì khác, "Người quen làm việc hợp ý, hợp tác vui vẻ nhé."

"Ừm..." Ninh Sơ nghĩ lời nói của hắn chỉ là lấy lệ qua loa nên cậu cũng không hỏi han gì thêm.

Bạch Tinh Lan nhìn chằm chằm cậu, khóe miệng dần dần rũ xuống, không nói chuyện linh tinh nữa, hắn nhẹ giọng mở lời: "Mấy năm ở nước ngoài kia, tôi vẫn luôn nghĩ cậu và Yến Hoài sẽ ở bên nhau lâu dài."

Ninh Sơ bỗng chốc mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn lên: "Cậu..."

"Tôi từng nhìn thấy." Bạch Tinh Lan hiểu ý gật đầu.

Cuối tiết tự học buổi tối của cao trung năm ấy, tôi vô tình nhìn thấy, anh ta... ôm cậu."

Ninh Sơ cười khổ, nhất thời không biết hiện tại mình có tâm tình gì, liệu có nên cảm ơn người ta vì chưa mách lẻo với giáo viên không.

"Lúc ấy tôi chỉ biết anh ta là học trưởng hơn chúng ta một lớp, mấy năm sau này ở nước ngoài mới nghe nói anh ta là thiên tài kinh doanh, ánh mắt đầu tư độc ác, thủ đoạn thì vô cùng tàn nhẫn." Bạch Tinh Lan ý vị không rõ mà cười một tiếng: "Ánh mắt cậu khá tốt.'

Hắn nhìn Ninh Sơ im lặng không nói một lời, mím môi, chời người phục vụ bê bánh kem và cà phê lên rồi mới tiếp tục: "Nhưng khoảng thời gian trước tôi về nước mới biết cậu không còn ở bên cạnh Yến Hoài, hai người chia tay."

Ngữ khí hắn rất chắc chắn, khiến Ninh Sơ cảm thấy có chút không thoải mái, giống hệt như trong lòng có đồ vật phủ đầy bụi, có người nhất định phải rọi đèn pin chiếu vào trong đó lại còn cố gắng muốn phủi sạch lớp bụi đó đi.

Cậu lãnh đạm gật đầu: "Năm ấy anh ấy tốt nghiệp xong thì xảy ra tai nạn xe cộ, mất trí nhớ, hoàn toàn không nhớ ra tôi là ai, hai tuần trước mới vô tình gặp lại nhau."

"Cái gì?"

Bạch Tinh Lan không thể ngờ được là cái nguyên nhân này, cũng kinh ngạc mà há hốc miệng: "...Vậy, sao lúc ấy cậu không nói rõ ràng với anh ta? Không gặp mặt anh ta? Vì sao thế?"

Ninh Sơ không muốn trả lời, cúi đầu chậm rãi khuấy cà phê.

sau khi trầm mặc một lúc lâu, Bạch Tinh Lan nhận thấy cậu kháng cự không muốn nói, mới lại thăm dò mà hỏi: "Vậy hiện tại thì sao? Cậu nói hai người gặp lại, vậy cậu... vẫn không định nói với anh ta ư?"

Ninh Sơ nhìn lốc xoáy nho nhỏ trong ly, cười nhạt: "Không cần thiết, cái gì trải qua thời gian bảy năm thì cũng bị biến dạng, vì sao phải nói ra? Nói ra rồi lại xấu hổ ngượng ngịu ngồi cùng nhau nhớ lại quá khứ à?"

Bạch Tinh Lan nghiêng đầu: "Hai người chúng ta thì không xấu hổ sao?"

"Không xấu hổ đâu." Ninh Sơ nhún nhún vai: "Hai chúng ta lại chưa từng yêu nhau."

Cậu bĩnh tĩnh nhìn lại, đôi mắt thanh niên đối diện khẽ đảo, đột nhiên mở miệng: "Thế, không bằng chúng ta thử xem?"

.....................................................................................>>Chương 15<<

Doll: Má ơi, một chương bộ này dài kinh lên được ấy, mà đợt này tui cảm giác tui edit bị sao sao ấy phải không mọi người?

2 nhận xét:

Chương 6: Ở bên nhau lâu dài

  Edit: Doll Tôi lấy một quả táo từ mâm đựng trái cây, laptop của Tiếu Văn để trên bàn trà đang mở, tôi liếc mắt thấy  ——  《Nhật ký ngạo kiề...