Cậu thật sự rất muốn nói ra câu này.
Trong khoảng thời gian cậu và Yến Hoài ở bên nhau này số lần hòa hợp không vượt quá 5.
Tuy rằng mỗi lần đều dưới tác động của người khác hoặc những tình huống kịch tính, nhưng tóm lại, quan hệ của hai người bọn họ còn cách cái từ "tri kỷ" khá xa.
Ở trong lòng Ninh Sơ, cậu cảm thấy mình và người này đã hoàn toàn không có chút quan hệ nào.
Nhưng Yến Hoài lại không cảm thấy như vậy:" Theo tôi mà nói, người trên thế giới này đều bắt đầu phát triển từ " không có quan hệ" đến" có quan hệ", thứ thiếu chỉ là vấn đề thời gian."
Ninh Sơ cảm thấy có chút hoang đường và khó có thể tin nổi.
Đây là có ý gì?
Có nghĩa là anh muốn dành thời gian" ở bên" cậu?
" Yến tổng, Yến thiếu, anh coi trọng tôi đấy à?"
Đối phương ngẩn ra một chút sau đó liếc cậu:" Rõ ràng như vậy à?"
"..."
Vấn đề ở đây không phải là có rõ ràng hay không, vấn đề ở đây là anh đã từng có tiền án như vậy!!!
Nhớ tới hồi còn học cao trung(cấp 3), bắt đầu từ cuối tuần thứ hai Yến Hoài quen biết cậu, mỗi tối đều đi theo phía sau cậu, xuyên qua những con đường xe cộ đông đúc tới hẻm nhỏ tối tăm đưa cậu về nhà sau đó mới rời đi.
Nửa tháng sau Ninh Sơ rốt cuộc không thể nhịn được nữa, kéo anh vào sâu trong ngõ nhỏ, hỏi ra câu kia:" Yến học trưởng, đã hơn mười ngày nay, cứ sau mỗi tiết tự học buổi tối anh lại đi theo tôi, đến cùng là có chuyện gì vậy?"
Thực ra lúc đó trong lòng cậu đã mơ hồ có câu trả lời, đoạn thời gian đó xung quanh nhà cậu xuất hiện nhiều vụ cầm dao cướp bóc, thậm chí còn lên cả báo.
Trong lòng cậu kì thật cũng sợ mấy kẻ hung hãn kia tìm tới, nhưng khi nghĩ học trưởng cùng trường mười hạng toàn năng đang đi phía sau lại cảm thấy cũng không đáng sợ tới vậy.
Cậu muốn xác định cái đáp án kia ở trong lòng.
Mà người này thì dù bận vẫn ung dung dựa vào vách tường loang lổ trong hẻm nhỏ tốt tăm, gương mặt lạnh lùng cao quý vẫn không có một chút biểu cảm nào, một đôi mắt đen kịt nhìn Ninh Sơ chằm chằm tới mức da đầu cậu tê dại mới muộn tao* nói.
" Âm mưu gây rối."
*Muộn tao: từ này có nghĩa đại loại là kiểu ngoài lạnh trong nóng ấy.
...
Cảnh sắc ngoài cửa xe như bay vút qua trước mắt, trong lòng Ninh Sơ càng ngày càng vô lực.
Cậu bực bôi nhăn mày lại, cằm hất về chiếc nhẫn trên ngón áp út của Yến Hoài:" Đại ca, anh đã kết hôn rồi, có thể chung thủy một chút được không?"
Người đàn ông trước mặt so với khi thiếu niên lại càng ổn trọng lãnh đạm hơn kinh ngạc nhướng mày, đầu ngón tay xoay xoay chiếc nhẫn bạc rồi bất ngờ tháo nó xuống.
" Tôi không kết hôn, cũng chưa từng kết hôn."
Anh nâng tay trái lên, nhờ đèn ở ghế sau chiếu sáng, trên ngón áp hút hiện rõ một vết trắng nhỏ, so với làn da xung quanh, vết trắng đó nổi bật rõ ràng.
Nhìn lướt qua giống như xăm một chiếc nhẫn nhỏ lên ngón áp út.
Ninh Sơ ngơ ngẩn.
Cậu nhận ra vết thương này.
Đây là do một lần đi công viên trò chơi, cậu bị đám đông ép chặt vào thanh sắt ở khu vực đang xây dựng, khi Yến Hoài duỗi tay bảo vệ lưng cậu thì ngón tay anh đã bị chiếc định sắt nhô ra từ thanh sắt kia cắt ra một vết thương.
Lúc đó đám người chen lấn vô cùng mạnh mẽ, vết thương bị chọc xâu tới mức thấy rõ cả xương cốt, máu thịt be bét, Ninh Sơ cũng bị dọa cho sững sờ.
Sau đó vết thương tốt dần lên, thế nhưng vẫn để lại dấu vết.
Khi hai người nắm tay, ngón tay Ninh Sơ thường xuyên xoa nhẹ lên làn da không hoàn hảo kia, tựa như vuốt ve lời hứa bí mật giữa hai người họ.
Kí ức xa xăm tới nỗi bây giờ cậu nhớ lại cũng đã có chút mơ hồ, chỉ là không ngờ rằng vết sẹo kia vẫn chưa lành.
Đầu ngón tay Yến Hoài vuốt nhẹ vết sẹo kia, chậm rãi nói:" Mỗi lần nhìn thấy hoặc chạm vào vết sẹo này, trong lòng tôi rất khó chịu, có lúc tự dưng đau đến sợ, cho nên tôi dùng nhẫn che lại."
"... Vì sao?"
" Không biết, tôi không rõ vì sao có vết thương này." Yến Hoài cong khóe miệng.
" Nói ra cũng thật buồn cười, lúc ban đầu phát hiện tình trạng này, tôi còn đi bện viện chụp x-quang kiểm tra tim, tôi nghĩ là có bệnh gì đó, kết quả báo cáo lại vô cùng khỏe mạnh, bác sĩ nói đó có thể là do ám chỉ của tiềm thức, sẽ nhanh hết thôi."
Anh nhìn chăm chú vào vệt trắng kia, trầm ngâm như suy tư điều gì :" Nhưng sau đó tình trạng này vẫn không thuyên giảm hay biến mất, vậy nên vẫn luôn đeo nhẫn."
Ninh Sơ an tĩnh nghe, trong lòng có chút hụt hẫng.
Nhưng sau khi những cảm giác đó lướt qua, lại bắt đầu quay về yên lặng.
Cậu thờ ơ mở miệng:" Chút bệnh vặt nhỏ mà thôi, anh che nó lại, không nhìn không sờ là được rồi."
Lại một lần nữa đeo nhẫn vào, Yến Hoài ngước mắt:"Giờ thì đã tin tôi chưa kết hôn rồi chứ?"
" Anh không kết hôn cũng đâu có liên quan gì đến tôi..." Ninh Sơ quấn chặt khăn tắm, thấp giọng ho khan vài tiếng, sau đó nói tiếp:" Tôi không có chút cảm giác nào với anh cả."
" Tôi nhìn ra được, không chỉ không có cảm giác, cậu còn rất ghét tôi, nhưng chúng ta có thể từ từ bắt đầu." Yến Hoài vừa nói vừa đưa tay sờ trán cậu.
" Làm gì? Tại sao cậu lại cứng đầu như vậy?"
Ninh Sơ không có khí lực né tránh, giãy dụa hai lần, thở hổn hển dưới lòng bàn tay anh, đau đớn bủn rủn lan ra khắp người, mí mắt như bị tảng đá nặng ngàn cân đè lên.
Cậu nhắm mắt, nghe Yên Hoài phân phó tài xế lái nhanh lên, đột nhiên chú ý tới một vấn đề:" Đây hình như không phải đường về nhà tôi? Anh định đưa tôi đi đâu?"
" Đưa cậu tới một nơi cậu có thể nghỉ ngơi tĩnh dưỡng tốt."
Yến Hoài bất giác kề sát lại, đem cậu và khăn lông kéo lên ôm vào trong ngực.
Đau đớn tại khoảnh khắc thân thể đụng chạm kia nháy mắt bùng lên, lại chậm rãi bị nhiệt độ cơ thể từ từ xoa dịu, làn da lạnh lẽo của Ninh Sơ dán vào nơi ấm áp nhất trên cổ của đối phương, không còn chút sức lực dãy dụa nào.
Câu" bắt đầu từ từ" của Yến Hoài thật sự rất vô nghĩa !!!
Lời nói thì ôn nhu ấm áp như nước chảy, vậy mà hành động lại mãnh liệt như hổ.
Cậu dồn dập thở gấp hai hơi, mắng :" Anh có bị động kinh cũng đừng kéo tôi theo khụ khụ khụ... Phần diễn của tôi ở đoàn làm phim còn chưa quay xong..."
Yến Hoài nheo mắt lại, giọng nói như lạnh băng:" Nhưng tên gà mờ đó nếu muốn đuổi kịp tiến độ thì sẽ không chạy lòng vòng trên bờ 800 mét cũng chưa nhảy xuống nước."
"... Đó cũng vì tên Lăng đình kia chính là một con gà yếu ớt lại còn ngu ngốc ..."
Yến Hoài rũ mắt nhìn cậu, bỗng nhiên nhếch miệng :" Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ giải vây giúp bọn họ cơ."
" Cơ thể tôi xuống nước chứ não chưa bị nước vào."
Ninh Sơ lẩm bẩm, chợt nhận ra có gì đó không ổn:" Giải vây? Là ý gì? Anh sẽ làm gì với bọn họ?"
" Tôi muốn làm gì thì làm thôi."
Người kia lơ đễnh trả lời, bàn tay cố gắng kiểm tra nhiệt độ trên trán cậu lần nữa, sau đó phát ra một tiếng than nhẹ không dễ nghe thấy.
" Anh trâu bò... Anh lợi hại...Muốn làm gì thì làm, anh thì vô pháp vô thiên** rồi...
Thân thể càng ngày càng khó chịu, Ninh Sơ cảm giác thân thể mình được đặt vào giữa băng với lửa, lúc thì lạnh đến phát run lúc thì lại bị thiêu đốt đến mức lồng ngực đau đớn.
Ý thức dần dần hôn mê, cậu giao toàn bộ trọng lượng cơ thể cho Yến Hoài, còn nghe được cả trái tim anh mất bình tĩnh mà đập thình thịch.
"... Tim anh đập thật nhanh, trên mặt không nhìn ra được chút nào luôn, quả nhiên tri nhân tri diện bất tri tâm..."
Yến Hoài bật cười, ôm thật chặt người trong lòng ngực:" Cậu bị lạnh đến choáng váng rồi sao? Tới cả câu như vậy cũng nói ra, tại sao tôi lại cảm thấy cậu biết rất rõ ràng vậy nhỉ?"
"... Tôi nghe không hiểu anh đang nói gì." Cậu đang bắt đầu phát ngốc rồi.
Yến Hoài cười khẽ vài tiếng, lúc này xe đã chạy vào đại lộ cây xanh tư nhân Dục Sơn.
Xuyên qua một hồ nước xanh biếc, lộ ra sau dãy ngô đồng rậm rạp một ngôi nhà riêng chiếm nửa đỉnh núi, có thể quan sát cảnh đêm của toàn bộ thành phố C.
Ánh sáng vàng ấm áp từ cửa sổ hắt ra, mái vòm cao ngất phản chiếu dưới ánh trăng tròn đêm thu, vách tường phủ đầy ánh sáng chiếu lên từ mặt hồ lấp lánh, thoạt nhìn giống như một tòa lâu đài cổ kính trong sách.
Vị quản gia tên Tằng Khánh đã mang người đứng chờ ở cửa từ lâu.
Ông phụ trách xử lí bất động sản của Yến Hoài ở Dụ Sơn, cho dù mấy tháng liền chủ nhân cũng không nhất định có thể tới một chuyến, nhưng lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng.
Chiếc Rolls-Royce vững vàng dừng lại ở cửa, Tằng Khánh tiến lên một bước, còn không kịp mở cửa xe như thường lệ thì ông chủ đã từ phía bên kia xe bước xuống, vẫy vẫy tay với ông ta:" Để tôi."
Trong lòng Tằng Khánh cả kinh, vội vàng lùi về sau vài bước.
Mà trong đầu Ninh Sơ lúc này đã hỗn độn, đẩy mãi cửa xe cũng không mở, lúc cửa xe bị bên ngoài kéo ra suýt chút nữa mềm nhũn mà ngã ra theo.
Yến Hoài đỡ lấy thân thể cậu, một tay vòng ra ôm sau lưng cậu, một tay luồn ra sau đầu gối.
" Anh làm cái gì thế!? Tôi có thể tự đi được !!"
Không biết do nóng nảy hay do quá gấp gáp, xung quanh mắt Ninh Sơ nhiễm lên một tầng hồng nhạt, tóc dán ở trên trán vẫn chưa hoàn toàn khô hẳn, đến cả đôi mắt như hạt lưu ly kia cũng nhiễm lên một lớp hơi nước, yếu ớt mà rung động như sắp vỡ vụn.
Ánh mắt Yến Hoài trở nên sâu thẳm, trái tim như bị sợi tơ nhỏ mịn buộc chặt, nhất thời đau đến mức thở không nổi..
Anh mím chặt môi, cúi người kề sát lại, ép Ninh Sơ không thể không ngả người tựa ra lưng ghế, cánh môi cũng sắp chạm vào sườn mặt đang cố gắng tránh né của cậu.
Sau đó anh trầm giọng nói :" Không."
Ninh Sơ:"???"
Ninh Sơ liếc mắt sang, đối diện đôi mắt không thể nhìn thấu của Yến Hoài, bên trong như là ấp ủ một luồng gió lốc nguy hiểm, nhìn đến mức cậu lại bắt đầu muốn trốn tránh.
Bộ dạng này của Yến Hoài cậu cũng không xa lạ gì, thể chất Ninh Sơ vốn dĩ rất kém, hồi trước mỗi lần bị bệnh thì thường một thời gian rất dài mới tốt lên được, sau khi phát hiện cậu lén bỏ thuốc đi, Yến Hoài cũng có bộ dạng như vậy.
Khắp người đều là một cỗ khí lạnh, khiến cho mọi người không ai giám tới gần một bước.
Nhưng cậu với họ không giống nhau.
Cậu nhỏ hơn Yến Hoài một tuổi, lúc ấy miệng cũng ngọt, chỉ cần nhào tới mềm giọng gọi học trưởng và ca ca thì dù đối phương có tức giận đến đâu cũng biến thành bất đắc dĩ thở dài, ôm cậu cắn mấy cái sau đó lại lấy thuốc đợi cậu uống xong lại kiểm tra mấy lần mới xong chuyện.
Chỉ là hiện tại Ninh Sơ nhất định không thể làm như vậy nữa, sườn mặt cậu có thể cảm nhận được dòng khí bé nhỏ mà Yến Hoài thở ra, lại không thể đẩy đối phương ra.
Bởi vì cậu không giám khiêu khích tên điên trong nóng ngoài lạnh mà động tác lại mãnh liệt như hổ này.
Yến Hoài thấy cậu im lặng, anh liếc qua nốt ruồi đỏ trên khóe mắt Ninh Sơ, thu ánh mắt lại kiềm chế mà hít một hơi, vốn là muốn bình phục tâm tình nhưng mùi thơm ngào ngạt của sữa bò quyện với mùi thuốc khử trùng trong nước bể bơi đột nhiên không kịp phòng bị xâm nhập hơi thở của anh.
Yến Hoài bỗng chốc trấn động, ngón tay theo bản năng siết chặt.
Anh chưa kịp suy nghĩ lại thì người gần kề đột nhiên che miệng ho khan liên tục.
Yến Hoài nhanh chóng thu lại suy nghĩ, siết chặt cánh tay, nhấc bổng Ninh Sơ ôm ra khỏi xe.
**Vô pháp vô thiên :Nghĩa là không có pháp luật, không có đạo trời, ý nói bất chấp tất cả.(google)
.............,.......,...................>> Chương 12<<
" Tôi muốn làm gì thì làm thôi."
Trả lờiXóaStan anh Yến stan quyền lực 😌👍
😂
Xóa