Edit: Doll
"Tôi có cười đâu, chỉ là nghĩ đến một số đồ vật mà thôi."
Nghĩ đến bản thể của tổng giám đốc Yến không tương xứng với lớp vỏ bề ngoài.
Ninh Sơ lắc lắc đầu thẳng thừng phủ nhận, nhưng ý cười khóe miệng rơi vào trong mắt Yến Hoài, lại giống như chùm ánh sáng chờ mong đã lâu đem khói mù trong lòng xua tan.
Anh chưa từng thấy Ninh Sơ cười trước mặt anh.
Nhưng kỳ quái chính là, khi ý niệm này sinh ra trong lòng, tiềm thức của anh mơ hồ cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, nhưng mà muốn nói, lại nói không nên lời là chỗ nào không thích hợp.
Sâu trong đôi mắt của anh hiện ra một tia mờ mịt.
"Đừng để bác sĩ nhà anh biết được chuyện này biết không, đây là nhà tôi!" Sau khi Ninh Sơ cười xong lập tức khôi phục bình thường.
Yến Hoài phục hồi tinh thần lại, nhìn về phía gương mặt căng thẳng của cậu, vừa nói 'Chọc cậu thôi, sẽ không để cậu ta đến đây đâu', tay giống như làm ảo thuật lấy đi từ trong tay cậu bình sắt xịt.
Đầu ngón tay chạm vào nhau, rất nhanh liền tách ra.
Động tác vừa nhanh vừa nhẹ vừa tự nhiên, thẳng đến sau khi trong tay trống rỗng vài giây, Ninh Sơ mới đột nhiên phản ứng lại.
Cũng giống như khi trêu chọc trẻ con, Yến Hoài dễ dàng cướp đồ chơi của người ta.
"..."
Xem như cậu đã biết, mặc kệ là lúc nào bản thân mình cũng chậm nửa nhịp!
Người này căn bản là đến khắc cậu đây mà!
"Đi vào phòng ngủ của em phun, nơi này không dễ làm."
Yến Hoài biết hiện tại mặc kệ anh nói cái gì cũng sẽ bị cự tuyệt, đây thật giống như đã trở thành một phản xạ có điều kiện của Ninh Sơ, giống như một thói quen hàng ngày.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng điểm này, anh không thèm đợi đối phương trả lời, trực tiếp đi tới phía sau cậu, nâng tay đẩy người đi về phía trước.
"Phòng ngủ nào? Hình như tổng cộng cũng chỉ có có hai gian... là căn phòng đó, phải không?"
"...Yến Hoài! Anh đứng lại cho tôi!"
Ninh Sơ tức giận đưa tay nắm lấy cổ tay đặt trên vai mình: "Đây rốt cuộc đây là nhà anh hay nhà tôi?"
"Đương nhiên là nhà em." Yến Hoài không hiểu sao liếc cậu một cái, lại rũ mắt liếc mắt nhìn cổ tay bị cầm, khóe miệng hơi nhếch lên, "Không thấy tôi đang không biết phòng ngủ của em ở đâu sao?"
Tôi không có ý đó... Ninh Sơ trong lòng vô lực hò hét, đây là trào phúng! Mỉa mai hiểu không!?
Nhưng mà lúc bất đắc dĩ nhất trào phúng chính là gặp phải một người nghiêm trang tiếp lời giải thích câu trào phúng đó.
Tuy rằng không biết lời giải thích này là cố ý hay là vô tình.
Nhưng cậu tuyệt vọng nhận ra —— dựa theo phương thức tầm thường, cậu căn bản là không khống chế được loại ác bá chuyên chế như Yến Hoài.
Kỳ thật trước kia cậu ngược lại có một tuyệt chiêu có thể khống chế được, đó chính là làm nũng la lối, khóc lóc...
Nhưng rõ ràng, hiện tại cậu không dám dùng chiêu này.
Ninh Sơ vì thế nghẹn đỏ mặt, bị người này ôm bả vai, nửa ôm nửa kéo vào phòng ngủ.
Nghĩ như thế nào cũng cảm thấy cảnh tượng này rất làm cho người ta nghĩ đến mấy chuyện bậy bạ, cho nên ngay cả động tác phản kháng giãy dụa cậu cũng không dám làm mạnh, bởi vì càng mạnh thì càng giống như vậy.
-'Đêm khuya có lòng hảo tâm thu nhận người vô gia cư, thế nhưng sau khi dẫn sói vào nhà bị đảo khách thành chủ...'
Bạn nói xem có tức giận hay không??
Thật muốn đánh anh một trận!
Nhưng lại sợ bị đánh lại...
Đánh thì đánh không lại, nói cũng nói không thắng, Ninh Sơ dùng sức vùi mặt vào trong chăn lựa chọn tạm thời nhận mệnh: "Phiền anh nhanh tay một chút, cảm ơn."
Nhìn thân thể ngoan ngoãn rơi vào đệm chăn mềm mại, khóe miệng Yến Hoài lại nhếch lên một độ cong nhỏ bé, một chân quỳ gối quỳ trên giường.
Đại khái là do nguyên nhân Ninh Sơ rất ít khi hút thuốc trong phòng ngủ, trong phòng, đặc biệt là trên giường, mùi sữa ngọt nhàn nhạt kia càng trở nên rõ ràng hơn, hương thơm tản ra từ thân thể mềm mại, cơ hồ hoàn toàn trùng hợp với mùi vị đã nghiện nhiều năm trong mộng của Yến Hoài, làm cho máu cả người anh tựa hồ nóng lên một chút, hô hấp hơi run rẩy, muốn ngửi thật kĩ lại không dám dùng sức.
Chăn đệm bị đầu gối đè đến sụp xuống một hỗ hõm nhỏ, thân thể Ninh Sơ cũng theo đó lắc lư một chút, Yến Hoài dừng động tác, bỗng nhiên cảm thấy cổ họng có chút khô.
"Đau ở đâu?"
Anh mở miệng mới biết cổ họng khô không phải là ảo giác, ngay cả thanh âm cũng khàn đi rất nhiều, giống như là lấn vào một chút cảm xúc đang bị ức chế khác.
Nhưng Ninh Sơ vùi đầu vào chăn đã có chút thiếu oxy, choáng váng mơ hồ, không nghe ra chút nào không đúng, cậu nằm sấp trong chăn chỉ vào thắt lưng bên trái.
Đồng dạng, cậu cũng không thể nhìn thấy hai con mắt như ẩn chứa ngọn lửa lúc này của Yến Hoài.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào góc áo len mềm mại hơi rộng thùng thình, nắm chặt trong lòng bàn tay, chậm rãi đẩy lên trên.
Áo len trượt theo làn da nhẵn nhụi bị cuốn lên dễ dàng, cuộn lại ở sống lưng bóng loáng, lộ ra một đoạn vòng eo săn chắc lõm xuống.
Trong nháy mắt ánh lửa trong mắt Yến Hoài biến đổi thành sự kinh ngạc rồi giận dữ.
"Làm sao lại bị như thế này?!"
Đêm đưa Ninh Sơ về biệt thự Dục Sơn, anh đã tận mắt nhìn thấy thân thể này, trắng mịn mềm mại như tuyết đầu mùa, hơi bóp nhẹ một cái là có thể tạo ra dấu đỏ, khiến ngay cả người ôm cũng không dám dùng sức quá mạnh.
Nhưng lúc này trên mảnh tuyết trắng ấy lại phủ đầy màu xanh tím nhìn rất dọa người, phạm vi còn lớn hơn so với diện tích hai bàn tay anh.
Giống như là ở trong mấy bộ phim zombie, sau khi bị zombie cắn một cái, chung quanh miệng vết thương lan tràn ra dấu vết đáng sợ, hơn nữa bởi vì da quá trắng, màu vết thương so với màu sắc trong phim còn đậm hơn một chút, trông vô cùng đáng sợ, nhìn thấy mà giật mình.
Yến Hoài đột nhiên nắm chặt nắm tay, móng tay cắm chặt vào trong thịt, sắc mặt xanh mét, ngay cả hô hấp cũng sắp nghẹn lại, môi mím thành một đường, lửa trong mắt lúc sáng lúc tối, cơ hồ muốn đem lý trí của anh thiêu thành tro bụi.
Ninh Sơ nghe thấy anh hỏi, thoáng quay đầu nhìn, cũng bị hoảng sợ: "Đáng sợ như vậy? Lúc nãy đi tắm còn chưa biến thành bộ dạng này mà, mới chỉ có một chút máu bầm..."
Cậu nhìn biểu tình của Yến Hoài, hối hận cắn cắn môi dưới, có chút chột dạ: "Có lẽ bởi vì tắm nước nóng, máu bầm kia tan đi, tôi không hiểu những thứ này lắm..."
"Ai, loại vết thương này nhìn thì dọa người thôi, phun thuốc vài ngày khỏi hết ấy mà!"
Tròng mắt Ninh Sơ bối rối đảo quanh, không dám nhìn thẳng vào mắt người này vào hiện tại, trông giống như thể mình phạm phải sai lầm lớn, làm cho lòng người khác tổn thương đến mức máu tươi đầm đìa.
Nhưng rõ ràng người bị thương chính là cậu, đau cũng là cậu, sao ngược lại nhìn Yến Hoài lại đau đến chết đi sống lại vậy?
Cậu quay đầu vùi lại mặt vào trong chăn, ồm ồm nói: "Mau phun đi Yến Hoài, tôi lạnh... Còn buồn ngủ nữa."
"...Vậy em nhẫn nhịn một chút, đau thì nói ra." Người phía sau tựa hồ hít vào một hơi.
Hiện tại cậu mới nghe ra, thanh âm Yến Hoài khàn đến không ra bộ dáng.
Cậu biết hiện tại trong lòng Yến Hoài không dễ chịu, tựa như trước kia ở trường học, cậu đi không nhìn đường, lúc trên người bị va chạm, đều là những lúc tâm tình Yến Hoài không tốt nhất.
Nhưng không giống như bây giờ, khi đó cậu rất yếu đuối, vừa mới có một chút vết thương nhỏ đã cố ý la hét đau đớn, làm như thể trời đất sụp đổ, giả bộ đáng thương nước mắt muốn rơi không rơi được.
Sau đó Yến Hoài sẽ tức giận mắng cậu 'giống như đậu phụ', còn có một đoạn thời gian gọi cậu là 'Ninh Đậu Hũ', lúc đó người này vừa lẩm bẩm câu đó vừa giáo huấn cậu, hình như sau đó sẽ không còn tức giận như vậy.
Mà giờ này trong bầu không khí trầm mặc ngưng trệ, Ninh Sơ không biết nên nói cái gì.
Bởi vì phảng phất mặc kệ nói cái gì, mang đến cho Yến Hoài cảm thụ như thế nào, cũng không phải là loại quan hệ mà cậu muốn giữa hai người.
Cái loại đó... Một mối quan hệ xa cách hơn chút nữa.
Cho nên cậu dứt khoát không nói gì cả, vùi đầu làm đà điểu, câm miệng giả chết, chỉ mong thời gian bôi thuốc trôi đi thật nhanh, có thể mau chóng chấm dứt.
"Tôi bắt đầu, có thể sẽ hơi lạnh một chút." Yến Hoài thấp giọng nói.
"Nhanh lên."
Yến Hoài trầm mặt, một tay nhẹ nhàng ấn lên áo len xếp chồng lên lưng cậu, một tay lắc lắc thuốc xịt, sau đó cắn răng thật chặt, nhanh chóng phun lên mảng máu bầm tím ba bốn giây.
Thắt lưng nhất thời phủ một tầng màng nước.
Nhiệt độ của thuốc nước lạnh lẽo quá mức kích thích da, thân thể dưới lòng bàn tay co rúm lại một chút rất rõ ràng.
Anh thậm chí cảm giác hô hấp Ninh Sơ trong chốc lát hơi dồn dập loạn nhịp, nhưng cậu lại không lên tiếng, không kêu lạnh cũng không kêu đau.
Anh nhíu mày, nhìn ngón tay trắng nớt của Ninh Sơ đang nắm chặt chăn, chăn bông màu xám đậm bị cọ xát ra tầng tầng lớp lớp nếp gấp, mu bàn tay trắng nõn căng cứng chặt chẽ, có thể thấy được rõ ràng cả tĩnh mạch màu xanh dưới da, tựa hồ nhẹ nhàng cào nhẹ một cái là có thể rách da chảy máu.
Trong phút chốc nhịp tim Yến Hoài tăng vọt, bình tĩnh hỏi cậu: "Không phải đã bảo em là không thoải mái thì nói ra sao?"
Thân thể chìm ở giữa giường của Ninh Sơ khẽ run rẩy, buồn bực nói: "Có nói ra cũng không thoải mái được ngay."
Huống chi, bọn họ đã không còn là cái loại quan hệ có thể mặc cho cậu không kiêng nể gì kêu đau.
"...Nó sẽ tốt hơn." Biểu tình của Yến Hoài có chút hoảng hốt, nhìn bộ dáng người này im lặng không lên tiếng kiệt lực chịu đau, sự khó chịu nói không nên lời trong lòng giống như thủy triều mãnh liệt, đè ép trái tim anh.
"Được rồi phải không?" Ninh Sơ nhỏ giọng hỏi.
"Chờ một chút, " Yến Hoài cầm cổ tay muốn duỗi qua kéo quần áo của cậu, "Tôi chụp cái ảnh cho Tô Ý xem một chút."
"Chậc! Phiền toái..."
Ninh Sơ rút tay về, không ngăn cản anh.
Cảm giác kích thích lạnh lẽo đi qua, adrenaline tăng vọt lại trong nháy mắt giảm xuống, theo đó chính là mê man và mệt mỏi.
Cậu đưa lưng về phía Yến Hoài vô lực vẫy vẫy tay: "Chụp xong thì đi ra ngoài nhá, phòng bên cạnh là phòng để đồ, trong tủ có chăn bông, anh tự mình tìm đi, tôi mặc kệ."
Yến Hoài nhẹ nhàng thở dài, khom lưng chống tay bên đầu cậu, dựa vào rất gần, thấp giọng hỏi: "Muốn ngủ không? "
Ninh Sơ hơi mở mắt, ánh mắt bắt đầu tan dã. Trước mặt có một mảng lớn bóng đen hạ xuống, hương thơm lạnh lẽo của cây tuyết tùng thuộc về Yến Hoài bao lấy cậu, mang theo một tia cảm giác xâm lược vượt qua ranh giới, khiến cậu theo bản năng vùi sâu vào gối đầu, đầu choáng váng càng thêm nghiêm trọng.
"Ừm... Anh ra ngoài đi."
"Vậy em đưa chìa khóa nhà cho tôi, tôi ra ngoài một chuyến, rất nhanh trở về." Yến Hoài không nhúc nhích.
"Đi đâu vậy..."
"Đi mua thuốc uống cho em, vết thương này không thể chỉ dùng thuốc xịt bên ngoài."
Lúc này đầu óc mệt mỏ buồn ngủ đã từ chậm nửa nhịp thoái hóa thành chậm một nhịp, Ninh Sơ không kiên nhẫn lẩm bẩm: "Đừng giày vò lung tung, không phải anh đau đầu à? Mau đi ngủ đi, anh..."
Anh???
Yến Hoài: "!!! "
Ninh Sơ: "..."
Im lặng ba giây sau cậu bắt đầu cảm thấy không ổn, thần kinh não giật giật, cơn buồn ngủ nhất thời tiêu tan, cả người cứng đờ.
Cậu vừa mới không lựa lời gọi Yến Hoài là gì!?
Anh?
Thật cmn đặc biệt gọi là anh! Thì ra đầu óc cậu không phải chậm, là đã bắt đầu rỉ sét rồi!
Đã bảy năm không gặp, tiếng anh này sao có thể gọi quen thuộc tự nhiên như vậy!?
Ninh Sơ chán nản, vùi ở trong gối tiếp tục giả chết.
Biểu tình của Yến Hoài lại phảng phất như bị tiếng gọi kia làm trấn động, cổ họng căng thẳng, trong giọng nói lộ ra vài phần cảm xúc cổ quái: "Em gọi tôi là gì? "
............................................................>>Chương 20<<
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét