Edit: Doll
"Em gọi tôi là gì?"
Yến Hoài nửa tin nửa ngờ nhìn chằm chằm cái gáy người đang nằm trên giường không nhúc nhích, khó có thể xác định hai chữ kia có thật như anh nghĩ hay không,
Mà anh nhớ rõ, lần đó ở biệt thự Dục Sơn, trong lúc Ninh Sơ nửa mê nửa tỉnh cũng gọi anh như vậy.
Nhưng làm thế nào nó có thể xảy ra được?
Bọn họ gặp nhau tổng cộng có vài lần, Ninh Sơ vẫn luôn gọi anh giống như người khác là "Yến tổng Yến thiếu", ngay cả mấy lần gọi cả tên cả họ, đều là do anh yêu cầu hoặc là dưới tình huống đối phương tức giận.
Làm thế sao có thể ... Gọi anh là anh ơi?
Làm sao có thể gọi loại xưng hô khiến trái tim anh mềm nhũn ra này?
Bình thường rõ ràng cậu lãnh đạm như vậy, rõ ràng cậu không thích anh tới gần, thậm chí có thể xưng là bài xích, ngay cả những lúc đau đến cực hạn cũng không chịu yếu thế, làm sao có thể ôn nhu mềm mại gọi anh là anh ơi như vậy?
Lại còn trong thời gian cậu đang không quá tỉnh táo như lúc này.
Chẳng lẽ... cậu coi anh là ai khác?
Một người nào đó có thể khiến cậu gọi là 'anh ơi'...
Trái tim Yến Hoài nghẹn lại, đột nhiên anh nắm chặt nắm đấm, trong mắt nổi lên một tia lạnh lùng, giọng nói khàn khàn gọi cậu: "Ninh Sơ, em gọi tôi thêm một tiếng nữa. "
Người chôn trong gối cứng ngắc một lát, rơi vào trong mắt anh chính là đang vô cùng chột dạ.
Mấy giây sau mới ấm ức mở miệng: "Yến thiếu, thật sự không cần tốn sức đi mua thuốc, sáng mai tôi bảo trợ lý mua xong mang đến phim trường là được, không cần phiền toái, anh mau đi ngủ đi."
Anh chống đỡ ở trên người Ninh Sơ, hồi lâu cũng không nói ra một câu.
Anh không biết tâm tình mình giờ phút này là cái gì, chỉ cảm thấy ngực giống như là bị thủng một cái lỗ, gió lạnh gào thét rót vào.
Trong cổ họng tựa như có băng tuyết trộn với mùi rỉ sắt, tức giận chậm rãi từ đáy lòng dâng lên.
Vớ vẩn lố bịch và mỉa mai.
Yến Hoài rất muốn kéo người này từ trên giường lên, hung hăng bức hỏi người cậu muốn gọi anh là ai, vì sao dưới tình huống ý thức không rõ vẫn có thể dùng phản xạ có điều kiện gọi ra, giống như đã quen trong những lúc cậu mơ màng có người kia bên cạnh sao? Người đó ở trong lòng cậu đến tột cùng chiếm cứ địa vị gì!
Nhưng bàn tay vừa chạm vào sợi tóc mềm mại đã dừng lại.
Tóc Ninh Sơ không đen như mực giống tóc anh, cũng không giống như nhuộm qua, như thể là trời sinh tương đối sáng màu, giống như đôi mắt kia, trong suốt tựa như một viên lưu ly, mang theo vẻ dễ vỡ yếu ớt.
Làm cho anh không dám sử dụng sức mạnh.
Người ta nói người tóc mềm tính tình cũng mềm, nhưng vì sao thái độ của người này đối với anh lại cứng rắn như vậy?
Cậu thực sự ghét anh như vậy sao?
Trong lòng vừa chua xót vừa đau đớn, Yến Hoài chậm rãi đứng thẳng dậy, đầu ngón tay quấn quanh sợi tóc nhẹ nhàng rơi xuống như lông vũ.
Ngón tay quyến luyến dừng lại giữa không trung vài giây, anh tự giễu cười khẽ một tiếng, cười người này có ảnh hưởng lớn đến mức không ngờ với mình, ngay cả một câu ác độc cũng nói không nên lời.
Những lời cay nghiệt kia mỗi lần đến bên miệng, lại bị anh cứng rắn nhai nát bấy nuốt trở lại bụng, hỏa khí nghẹn ở trong thân thể, không có chỗ phát tiết, ẩn nhẫn đến mức cả người đều muốn nổ tung!
Vậy mà người khởi xướng giờ phút này vẫn giả vờ nằm yên không nhúc nhích, không có chút hiểu biết nào với thế giới nội tâm của anh thậm chí còn không muốn hiểu, quá mức hơn là cậu còn sắp ngủ!
"Em thật sự rất được..."
Nghe được lời anh cắn răng cắn cỏ nói ra miệng, cổ Ninh Sơ không tự chủ được co rúm lại một chút, cầu nguyện Yến Hoài không phát điên vào thời điểm này.
Thở dài một hơi, Yến Hoài giọng điệu không tốt hỏi: "Đã ngủ chưa?"
Không thấy đối phương trả lời, lại tiếp tục nói: "...Cởi quần áo rồi vào trong chăn để ngủ, nếu không sẽ rất dễ dàng bị cảm lạnh."
Ninh Sơ vội vàng đưa tay ở bên tai show ra thủ thế 'OK'.
"..."
A, ha hả!
Yến Hoài lạnh lùng cười, một 'Em thật là' bị kẹt trong cổ họng không xuống được, hừ nhẹ một tiếng, xoay người đi ra khỏi phòng ngủ.
Người vùi mặt vào gối đầu nghe được tiếng đóng cửa nháy mắt xụi lơ thở dài một hơi, trong lòng có chút ngũ vị tạp trần.
Vừa rồi quả thực bị dọa không nhẹ, nhưng hiện tại cẩn thận ngẫm lại, chỉ một câu 'anh ơi' mà thôi, tình huống thuận miệng gọi cũng không phải không có, Yến Hoài có thể nghĩ đến đâu chứ, cậu không cần hoảng hốt như vậy.
Mà cậu không ngờ tới chính là, Yến Hoài không suy nghĩ đi đâu cả, nhưng anh suy nghĩ lệch lạc.
Trở lại phòng khách, Yến thiếu lập tức gọi điện thoại cho trợ lý Từ đặc biệt một tiếng trước còn bảo là 'Không thể quấy rầy'.
Mà trước mắt mới hơn mười hai giờ, Từ Vi còn chưa ngủ, rất nhanh điện thoại kết nối được.
"Yến tổng?"
Yến Hoài thẳng thắn hỏi: "Tôi nhớ cô từng nói với tôi Ninh Sơ chưa từng yêu đương? Không có ai ở bên cạnh?"
"A?" Từ Vi đang ngồi ở đầu giường xử lý công việc, nghe vậy lập tức buông máy tính bảng trong tay xuống, rất nhanh đáp lại: "Vâng, hiện tại không yêu đương với ai ạ, đây là chuyện công ty bọn họ đều biết, không phải bí mật gì."
"Không ở ' hiện tại'?" Yến Hoài nhất thời cảm thấy mình đã xem nhẹ cái gì đó: "Vậy trước kia thì sao? "
"Trước kia..." Từ Vi sửng sốt một chút, "Tất cả những người yêu cũ à? Nhưng không phải là ngài không cho phép điều tra cậu ấy sao?"
Bởi vì Yến Hoài cấm đoán, cho nên lúc trước cô nói một ít tin tức về Ninh Sơ , đều là những tin tức có thể dễ dàng biết được, không có cho người đi điều tra, cũng không có đào sâu thêm.
Khi đó cô cảm thấy đây không phải là phong cách làm việc của Yến Hoài, một mặt lại cảm thấy lần này anh thật sự động chân tình, không còn nghi kỵ từ chuyện lớ đến chuyện nhỏ như trên thương trường, có thêm một chút yêu thương quý trọng và tôn trọng, ngay cả chuyện muốn đứng sau lưng nâng đỡ người ta cũng không dám làm quá nóng nảy.
Như thể Yến thiếu sấm rền gió cuốn ngày thường không coi ai ra gì, rốt cục gặp được một người khiến anh cam nguyện cẩn thận đối đãi.
Cô có chút do dự: "Có cần tôi điều tra ngay bây giờ không?"
Yến Hoài nhéo nhéo mi tâm, bị câu 'tất cả người yêu cũ' kia đâm một cái, trong lòng nghẹn muốn chết.
Anh đột nhiên nhớ tới lúc trước mình không cho phép Từ Vi đào bới Ninh Sơ như đào bới đối tượng làm ăn, tuy rằng anh không biết Ninh Sơ, nhưng trong lòng cũng rõ ràng, cái loại tư thái cao cao tại thượng khống chế tất cả tin tức này nhất định sẽ khiến cậu càng thêm bài xích, thậm chí có thể là phán tù chung thân cho mình.
Anh nhắm mắt tựa lưng vào ghế sofa, thấp giọng nói: "Không cần, tôi tự hỏi."
Người yêu cũ thì làm sao nào? Ai mà không có người yêu cũ?!
Yến Hoài một bên hồi tưởng lại trải nghiệm tình tình trường trống rỗng hai mươi mấy năm nay của mình, một bên hừ lạnh nằm trên sô pha.
So với chiều cao của anh mà nói, sô pha này có chút ngắn, cũng hẹp, chân phải co lại, sơ ý chút một cái chân sẽ đáp đất ngay lập tức.
Nhưng rất kỳ quái là đêm nay anh không uống sữa, lại ở trên ghế sa lon không thoải mái này ngủ một giấc an ổn nhất trong mấy ngày nay.
Trong mộng vẫn có hương thơm ngọt ngào quanh quẩn như trước, lại không còn hư vô mờ mịt làm cho anh cảm thấy trống rỗng mà là gần trong gang tấc, mềm mại bao bọc bốn phía thân thể anh, phảng phất vừa đưa tay ra là có thể chạm tới.
Yến Hoài ngủ rất sâu, thẳng đến khi lỗ tai truyền đến tiếng động rất lớn, mới hoảng hốt mở mắt ra.
Vừa mở mắt ra liền thấy ánh mặt trời tràn vào trong phòng khách, một thứ ánh sáng màu trắng.
Anh cảm thấy có chút không chân thật, hiển nhiên là không giống như thường ngày, mở mắt chỉ thấy đêm tối mênh mông.
Lấy điện thoại ra xem, đã hơn chín giờ.
Tiếng động là từ phòng bếp truyền đến, thiết kế mở để anh quay đầu liền có thể nhìn thấy Ninh Sơ đang cúi đầu mân mê cái gì đó.
Hình như cậu cũng vừa thức dậy, chỉ khoác một chiếc áo dệt kim bên ngoài áo ngủ mỏng, dưới cổ áo mơ hồ có thể thấy được xương quai xanh tỉ mỉ xinh đẹp, kéo dài lên trên là một đoạn cổ mềm mại màu trắng sứ, sắc mặt...dường như trở nên nhợt nhạt hơn một chút.
Yến Hoài hơi nhíu mày, đứng dậy đi qua: "Đang làm cái gì vậy?"
Ninh Sơ mệt uể oải liếc nhìn anh một cái, lại rũ mắt: "Ngâm chút bột yến mạch."
Thanh âm yếu ớt, hữu khí vô lực.
Tối hôm qua cậu không ngủ ngon, kỳ thật vết thương trên thắt lưng cũng không tra tấn người lắm, nhưng đám bệnh cũ vẫn luôn đeo bám như hình với bóng, hơn nữa cái loại cảm giác mê man khi bị cảm sốt sẽ làm cho cậu buồn ngủ, ngay sau đó dây thần kinh trong đầu liền đột nhiên giật giật làm cậu thanh tỉnh, tiếp đến lại là một trận tim đập nhanh.
Cả đêm không thể vào giấc được, ổ chăn cho đến khi rời giường vẫn lạnh băng, cậu không làm nóng được ổ chăn, chăn cũng không làm cậu ấm áp hơn, đành dứt khoát dậy luôn.
Buổi sáng Ninh Sơ quen uống một ly ngũ cốc, cậu lười làm những thứ khác, nhưng nếu không ăn thứ gì thì thân thể lại không chịu nổi, cũng chỉ đành chọn thứ đơn giản nhất.
"Sắc mặt em không tốt lắm, vậy mà ăn cái này?" Yến Hoài lấy mu bàn tay nhẹ nhàng chạm lên trán cậu: "Trong nhà em có thứ khác không?"
"Tôi không muốn làm."
Ninh Sơ mệt mỏi gạt tay anh ra, bởi vì vấn đề đường huyết, nhịp tim cậu càng ngày càng nhanh, cũng càng ngày càng nặng, dồn dập như tiếng trống vang lên bên tai cậu.
"Em không cần làm, để tôi."
Yến Hoài nắm lấy khuỷu tay cậu đang nói chuyện, lại ngờ tới người này trong nháy mắt giống như là bị rút sạch bộ xương chống đỡ thân thể, mềm nhũn trượt xuống.
——"Ninh Sơ!"
Thanh âm phảng phất từ nơi rất xa truyền tới, thân thể cậu rơi vào trong vòng tay ấm áp hơn chăn rất nhiều, bốn phía đều bị ôm rất chặt, có cảm giác an toàn vững chắc. Sau đó bay lên trời, giống như áng mây được tưới ánh mặt trời.
Khuôn mặt của cậu cọ xát lên những đám mây.
Nhưng loại cảm giác này không kéo dài bao lâu, ý thức lại một lần nữa rơi xuống thân thể rét run, cậu cảm giác mình bị nhẹ nhàng đặt trên sô pha, có người nắm tay lo lắng gọi cậu.
Ninh Sơ hơi nâng mí mắt lên, chậm rãi suy yếu mở miệng: "Hạ đường huyết mà thôi, phiền anh bưng ngũ cốc cho tôi uống hai ngụm..."
Yến Hoài gắt gao nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt người trước mặt đã bắt đầu tan rã, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, ngay cả môi cũng hiện ra một ít màu tím nhạt không lành mạnh.
Mặc kệ tay anh có nắm chặt đến đâu, nhìn chằm chằm đến đâu, cũng giống như không bắt được người này.
Tựa hồ một giây sau cậu sẽ biến thành một mảnh không khí hư vô trong suốt, cùng với ánh mặt trời bên cửa sổ, biến mất khỏi thế giới của anh.
Nhìn Yến Hoài cứng đờ đi bưng chén, Ninh Sơ bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
"Lần thứ ba rồi." Yến Hoài bưng chén ngũ cốc tới, vớt người mềm nhũn lên, vòng tay ôm cả vào lòng, Ninh Sơ mới cảm giác được tim đối phương dường như không chậm hơn cậu chút nào, thậm chí còn nhanh hơn rất nhiều.
"Cái gì?"
Lúc này một chút khí lực cũng không có, cậu cũng không để ý tư thế này thân mật lưu luyến bao nhiêu.
"Từ khi chúng ta quen biết tới nay, đây là lần thứ ba em ngất xỉu trước mặt anh."
Yến Hoài ôm cậu vào lòng, ánh mắt tối sầm, một tay vịn eo cậu, một tay bưng ly, đưa ly lên miệng mình thử nhiệt độ trước, cảm thấy thích hợp mới chậm rãi đặt ở bên môi cậu.
Ninh Sơ không nói gì, nhấp một ngụm nhỏ.
Tay phải theo thói quen muốn khống chế cái ly, nhưng không có khí lực gì, mềm nhũn dán lên cánh tay Yến Hoài, đầu ngón tay rất lạnh, chạm đến làn da có nhiệt độ tương phản liền nóng đến ngón tay cậu phải run rẩy.
Ủa sao toi cmt mấy lần mà toàn mất vậy 🥲🥲
Trả lờiXóaHóng đến cảnh đôi bạn trẻ iu nhau quá, mới đụng chạm có tí đã soft như lày roi
Cô sang watt của t mà đọc, bên đó tới c 27 rồi cô ạ
Xóa