Thứ Hai, 22 tháng 11, 2021

Chương 18

 Edit: Doll

Ninh Sơ nắm chặt nắm tay hít sâu một hơi, sợ mình không cẩn thận liền nhịn không được đánh anh một quyền.

Túi nilon bị anh nắm chặt phát ra tiếng vang, Yến Hoài cúi đầu nhìn thấy tên hiệu thuốc trên túi, lông mày giật giật: "Em mua gì vậy? "

Ninh Sơ thầm nghĩ có quan hệ gì với anh, không trả lời anh, ngược lại lui về phía sau một bước: "Anh muốn ở dưới tầng bao lâu? "

 Sắc mặt người đàn ông trước mắt ngưng trụ nhìn chằm chằm cậu không chớp mắt, ánh mắt u ám, giống như là muốn dùng ánh mắt đóng đinh cậu tại chỗ , khiến trong lòng cậu sợ hãi.

Cậu rất sợ Yến Hoài đột nhiên có cái gân nào đó không đúng, sau đó trực tiếp động tay, hồi trung học dựa vào khí lực toàn thân của cậu cũng không phải là đối thủ của người này, chứ đừng nói đến hiện tại.

Cậu cẩn thận lùi lại một bước nhỏ.

Yến Hoài nhìn động tác cẩn thận bảo trì khoảng cách của cậu, hai mắt hơi nheo lại, đầu lưỡi chống lên hàm trên, khí chất càng thêm lạnh lùng.

Nguyên nhân anh tạo cho người khác ấn tượng bất cận nhân tình, trên thực tế ngoại trừ thủ đoạn tàn nhẫn, còn có một chút ảnh hưởng đến từ bộ dạng bên ngoài.

Khi mí mắt anh cong lên, nhìn không vô tội chút nào, ngược lại có một loại ý tứ không kiên nhẫn làm cho người khác đứng ngồi không yên, độ cong kiêu căng ở khóe môi cũng thỉnh thoảng làm cho người ta phán đoán rằng anh "bạc tình bạc nghĩa".

Người như vậy, người khác sợ hãi anh lại đồng thời khiến những kẻ đó sẽ ảo tưởng rằng tình cảm cùng kiên nhẫn của anh đều đổ vào trên người mình, loại cảm giác này có thể làm cho con người ta trầm mê đến mức nào.

Nhưng Ninh Sơ không muốn.

Cậu cúi đầu không nhìn mặt Yến Hoài, thấp giọng nói: "An ninh ở đây bình thường, tốt nhất anh đừng ở lâu. "

Ánh mắt của cậu dừng trên nền gạch  hai bên, nhìn đôi giày da được  gia công tỉ mỉ kia chậm rãi di chuyển vào tầm mắt, trong lòng phiền não, nhíu mày lại dời về phía sau một chút.

Yến Hoài đứng lại tại chỗ , ánh mắt không dời khỏi người anh, chậm rãi nói: "Viết trên giấy chứng nhận bất động sản là tên tôi, tôi muốn ở bao lâu thì ở bao lâu. "

Chậc chậc!

Ninh Sơ ngửa mặt trừng anh.

Nếu ánh mắt có thể giết người, tổng giám đốc Yến đã bị cậu cắt không biết bao nhiêu đao.

"Vậy anh cứ ở đến chín mươi tuổi đi! Không tiễn! "

Ninh Sơ bĩu môi lướt qua anh đi mở cửa, Yến Hoài trả lời một câu 'Cảm ơn em chúc phúc', sau đó bất chợt đưa tay kéo cậu, cậu giơ tay lên đỡ, vừa mới lơ đãng một chút túi nilon đựng bình xịt bị đối phương làm rơi xuống đất.

Bình sắt nhỏ rơi xuống đất, phát ra tiếng phanh thanh thúy.

 Eo đau, động tác khom lưng của cậu chậm một giây, cái bình bị Yến Hoài nhặt lên trước.

"Cái gì đây? Bình xịt tan máu... bầm?" Ngón tay thon dài nắm thân bình nhẹ giọng đọc, lập tức anh nhíu chặt mi tâm  rồi đột nhiên ngẩng đầu: "Em bị thương? "

"Bị va đập một chút mà thôi."

Ninh Sơ đoạt lại bình xịt từ trong tay anh, sắc mặt có chút không dễ nhìn.

Mặc dù hôm nay kịp thời tắm nước nóng, sấy khô tóc, nhưng thân thể cậu quả thực quá mẫn cảm, cho dù chỉ dính một chút hàn khí, cũng rất nhanh sẽ phản hồi cho bản thân.

Hơn nữa nghiêng eo còn đau, hiện tại  cậu chỉ muốn nhanh chóng vào phòng ngủ phun thuốc, chuyện gì cũng lười quản.

Xoay người mở cửa phòng đi vào, lúc đang muốn thuận tay đóng lại, cửa lại bị một cánh tay mạnh mẽ như kìm sắt chống đỡ, đẩy cũng không đẩy được.

Ninh Sơ quay đầu: "Anh muốn làm gì? "

Yến Hoài rũ mắt nhìn thuốc trong tay cậu, lại vén mí mắt lên, mang theo bộ dáng băng sơn lạnh lùng kia nói những lời không biết xấu hổ nhất.

 "Nhà mới, quên chìa khóa, có thể ở lại một đêm không? "

Ninh Sơ: "... Loại cửa này của anh có lẽ chỉ cần ấn dấu vân tay là mở được rồi, Yến tổng. "

"Nhà mới mà, vân tay còn chưa kịp lưu."

Những lí do quỷ quái cứ phun ra hết cái này tới cái khác!

Ninh Sơ sắp tức đến bật cười, trước kia sao lại không phát hiện, mấy lời nói lừa gạt của Yến Hoài quả thực là há mồm liền ra?

"Vậy anh cũng có thể dùng mật khẩu ban đầu! Đừng nói với tôi là anh không biết số, Yến thiếu!"

Bất quá cậu cảm thấy chỉ dựa vào điểm này đi nhầm tầng lầu, Yến Hoài thật đúng là có khả năng tìm lý do này.

Mấy câu xưng hô 'Yến tổng Yến thiếu' nghe không thoải mái lắm, Yến Hoài luôn cảm thấy Ninh Sơ không nên gọi anh như vậy, lần trước gọi 'anh ơi' nghe rất hay.

"Từ Vi đã thay đổi mật khẩu ban đầu, nhưng bây giờ cô ấy đang ngủ, tôi không tiện quấy rầy, nếu không sẽ có mấy lời bàn tán về ép buộc nhân viên."

Anh không đợi Ninh Sơ phản bác, tốc độ không nhanh nhưng tiết tấu nối liền không thể ngắt quãng tiếp tục nói: "Tin nhắn vừa rồi là một tiếng trước gửi tới em thấy không? Tôi cũng không ủng hộ nhân viên 007, giờ nghỉ làm nên để thư giãn, huống chi bây giờ là thời gian ngủ của người dân. "

Anh nói thoải mái, tuyệt đối không cảm thấy mấy ngày trước mình làm hại Từ Vi làm việc suốt đêm cùng lời hiện tại mình nói có gì mâu thuẫn.

"...... Chuyện đó có liên quan gì đến tôi? "

Ninh Sơ dùng sức đẩy cửa: "Hơn nữa nhà tôi chỉ có một cái giường, tôi không quen ngủ với người khác, tôi tin tưởng rằng Yến thiếu cũng không quen! "

Cậu không tin Yến Hoài chỉ có một nơi này để đi, không nói đến những bất động sản các nơi khác, bao nhiêu khách sạn và khu nghỉ dưỡng tiếp đón các nguyên thủ và khách nước ngoài là của nhà anh? Rất nhiều người quản lý khách sạn mong được lái xe của anh đấy! Một cái chỗ rách nát như này cũng đáng giá để anh liều mạng à?!

"Tôi có thể ngủ trên sô pha."

Yến Hoài thoải mái chặn cửa, cho dù nội tâm có ý chí kiên định như thế nào, cũng ít nhiều có chút bất đắc dĩ.

Loại chuyện không biết xấu chặn cửa nhà người khác, từ nhỏ đến lớn anh chưa từng trải qua, hết lần này tới lần khác đối phương hình như một chút cũng không ăn bộ dạng này, chính mình bất động cậu liền bất động, chính mình tiến thêm một bước cậu lui hai bước, tiến thêm hai bước lui bốn bước...

Đừng nói chú anh thường xuyên treo bên miệng cái câu lạt mềm buộc chặt kia, anh cảm thấy mình nếu thật sự muốn mặt mũi mà "buông" ra, không bao lâu nữa, Ninh Sơ tám phần ngay cả bộ dáng của anh cũng không nhớ được.

Anh mềm giọng, ở hành lang yên tĩnh đêm khuya hiện ra vài phần bi thương.

"Tôi thật sự không muốn lăn qua lăn lại tìm chỗ nữa, đầu hơi đau, muốn nằm trên sô pha của em, hửm?"

Giọng đuôi mang theo một chút ngữ khí mê hoặc, giống như giọng điệu lười biếng trong phim HongKong ngày xưa, khiến người ta nghe xong đều không nhịn được đỏ mặt.

Nhưng Ninh Sơ chỉ nghe anh nói 'đầu có chút đau', trong lòng giật giật.

Cậu nhớ tới lúc trước Yến Hoài ở trong xe có nói qua, chiếc xe bị đụng kia là hướng ghế lái đâm lệch, mà anh lại bị thương đến đầu...

Giương mắt nhìn mặt mày quý phái của Yến Hoài không lộ ra một tia mệt mỏi suy sụp nào cả, cậu thì thào một câu: "Vì sao đau đầu? "

"Ừ?" Yến Hoài nhìn mi tâm nhíu chặt và đôi mắt thất thần của người trước mặt, môi giật giật hai cái, cứng rắn trả lời: "Không biết, chính là đau, nhưng mà không nghiêm trọng. "

Kỳ thật sao anh có thể không biết, mấy ngày trước vì để cho mình bận rộn cả thể xác lẫn tinh thần, mỗi ngày thức đêm làm việc, biến khóe mắt Từ Vi ra một vài nếp nhăn, ánh mắt cô nhìn anh vô cùng oán niệm.

Cái đau đầu này mé nó là do thức đêm mà có! Nghỉ ngơi trong hai ngày là không có vấn đề gì!

Nhưng anh  có nói không? Anh chắc chắn sẽ không nói.

Người có thể đi đến địa vị như anh, nội tâm đều bẩn —— Yến Hoài yên lặng kết luận cho mình, sắc mặt như thường nhìn Ninh Sơ.

Hơn nữa trong lòng cũng đưa ra kết luận cho người như khắc lên từ băng tuyết này - mềm lòng.

......

Giằng co một lúc lâu, nắm tay Ninh Sơ hơi nhả ra, vừa buông lỏng vừa nắm chặt vài cái, mới thuyết phục được mình buông tay: "Sô pha, chỉ một đêm, sáng mai đi!"

Cuối cùng còn thần sắc mất tự nhiên bổ sung: "Coi như cảm ơn đêm đó anh chiếu cố tôi, sau khi thanh toán xong đừng đến tìm tôi nữa."

Sau đó liền không quản anh nữa, buông lỏng tay chặn cửa, xoay người đi vào trong phòng: "Nhớ đóng cửa lại. "

 Hiện tại trong lòng cậu rất rối loạn, không biết mình đang làm đúng hay sai.

Nhưng cuộc sống của cậu đã quen với vẻ bình yên không hề gợn sóng, căn bản không thể tưởng tượng được Yến Hoài lại đến đây.

Nếu nói là anh lại coi trọng cậu, dùng chút phương pháp thông thường chậm rãi theo đuổi, vậy cậu còn có thể tự nhiên  nghĩ ra biện pháp ổn thỏa để cự tuyệt, có thể không thương tổn người mà bảo trì khoảng cách.

Nhưng người này so với trước kia hoàn toàn là trở nên mạnh mẽ bá đạo hơn, căn bản không cho cậu cơ hội suy nghĩ tránh né, giống như một trận lốc xoáy, không hề báo trước mà gào thét liền tới.

Những hành vi ngoài dự đoán này khiến cho hiện tại mỗi lần cậu cùng Yến Hoài giao tiếp đều không hề kịp chuẩn bị, chỉ có thể dựa vào bản năng để phản ứng, ứng phó.

Sau khi xong còn phải dành thời gian suy nghĩ lại xem có phải xử lý không đủ tốt hay không, có phải cho đối phương hy vọng không nên có hay không, có phải nên có biện pháp tốt hơn để cắt đứt mối quan hệ này hay không.

Sau đó trong lòng liền phiền não đến rối loạn.

Cậu ngồi trên nắp bồn cầu trong toilet tức giận, không rõ nguyên nhân tạo thành tình huống như bây giờ, rốt cuộc là bởi vì đầu óc mình có chút chậm nửa nhịp, hay là bởi vì đầu óc Yến Hoài quá mức linh hoạt!

Một trận thao tác mãnh liệt như hổ... Yến Hoài thật đúng là khắc cậu đây!

Ninh Sơ trong lòng rên rỉ một tiếng, thở dài, chậm rãi lắc lắc bình xịt.

Không quản được người khác, trước mắt vẫn là quản mình trước đi.

Vết thương trên thắt lưng càng ngày càng đau, hơi kéo đến một chút cũng có thể làm cho cậu đau tới hít sâu một hơi.

Ninh Sơ ấn nhéo mi tâm hai cái, đứng lên đi đến trước gương.

Sau khi trời lạnh, cậu đã sớm mặc quần áo dày, lúc này vẫn chưa đổi thành đồ mỏng, xử lí vết thương bắt đầu cảm thấy phiền toái, không dễ đụng vào.

Đang cuộn áo len, Yến Hoài đột nhiên gõ nhẹ ngoài cửa phòng tắm: "Ninh Sơ, có phải em đang ở bên trong để phun thuốc không, cho tôi xem một chút. "

Sao còn nhớ chuyện này? Đây là bộ não có cấu tạo kiểu gì vậy! Ninh Sơ khó chịu mím chặt môi.

"Không!"

Không! Anh nói xem là cho anh xem?

Nhưng trong chiến thuật giao thủ với cậu hiển nhiên Yến Hoài rất chiếm thế thượng phong, người ngoài cửa lạnh lùng cười khẽ một tiếng: "Nghe rất nghiêm trọng, vậy hiện tại tôi gọi điện thoại cho Tô Ý tới. "

Cái gì vậy??

Trong lòng Ninh Sơ nhảy dựng, đột nhiên mở cửa ra: "Chỉ một chữ không, làm sao anh nghe ra được tôi bị thương nghiêm trọng? "

"Tưởng tượng ra." Yến Hoài ung dung nhìn chăm chú vào cậu, chậm rãi cất điện thoại vào túi quần, "Làm nghề của chúng tôi, phải có tầm nhìn dài hạn, cho nên, cần phải có trí tưởng tượng táo bạo."

Chuyện anh nói hươu nói vượn này có liên quan không?

Người trước mặt chậm rãi đến gần, Ninh Sơ đã vô lực đành bắt đầu tiếp nhận hiện thực: "... Lúc nào cũng thao tác mãnh liệt như hổ, mãnh như hổ, anh là sinh năm con hổ sao..."

Giọng nói của cậu thấp như lẩm bẩm, Yến Hoài không nghe rõ: "Cái gì? "

"Không có gì..." Sau khi hữu khí vô lực trả lời một tiếng, đột nhiên nhớ tới, Yến Hoài năm nay 25 tuổi, sinh năm heo... Con lợn!

Cậu đột nhiên cười ra tiếng.

"Sao lại cười?"

Yến Hoài nghiêng đầu nhìn đôi mắt cười cong cong của người trước mắt, đôi mắt long lanh tràn đầy ánh sáng như là đánh nát đầy trời sao, đuôi mắt cười ra một chút ửng hồng, cùng nốt ruồi đỏ câu hồn đoạt phách kia càng thêm mê người, khóe môi khẽ mím ra màu hồng nhạt, phảng phất bọc một tầng mật ong, không nếm cũng biết có bao nhiêu ngọt ngào.

Đối với anh mà nói, quả thực là mê hoặc trí mạng nhất.

........................................................................>>Chương 19<<

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chương 6: Ở bên nhau lâu dài

  Edit: Doll Tôi lấy một quả táo từ mâm đựng trái cây, laptop của Tiếu Văn để trên bàn trà đang mở, tôi liếc mắt thấy  ——  《Nhật ký ngạo kiề...