Thứ Hai, 22 tháng 11, 2021

Chương 20

 Edit: Doll

"Em gọi tôi là gì?"

Yến Hoài nửa tin nửa ngờ nhìn chằm chằm cái gáy người đang nằm trên giường không nhúc nhích, khó có thể xác định hai chữ kia có thật như anh nghĩ hay không,

Mà anh nhớ rõ, lần đó ở biệt thự Dục Sơn, trong lúc Ninh Sơ nửa mê nửa tỉnh cũng gọi anh như vậy.

Nhưng làm thế nào nó có thể xảy ra được?

Bọn họ gặp nhau tổng cộng có vài lần, Ninh Sơ vẫn luôn gọi anh giống như người khác là "Yến tổng Yến thiếu", ngay cả mấy lần gọi cả tên cả họ, đều là do anh yêu cầu hoặc là dưới tình huống đối phương tức giận.

Làm thế sao có thể ... Gọi anh là anh ơi?

Làm sao có thể gọi loại xưng hô khiến trái tim anh mềm nhũn ra này?

Bình thường rõ ràng cậu lãnh đạm như vậy, rõ ràng cậu không thích anh tới gần, thậm chí có thể xưng là bài xích, ngay cả những lúc đau đến cực hạn cũng không chịu yếu thế, làm sao có thể ôn nhu mềm mại gọi anh là anh ơi như vậy?

Lại còn trong thời gian cậu đang không quá tỉnh táo như lúc này.

Chẳng lẽ... cậu coi anh là ai khác?

Một người nào đó có thể khiến  cậu gọi là 'anh ơi'...

Trái tim Yến Hoài nghẹn lại, đột nhiên anh nắm chặt nắm đấm, trong mắt nổi lên một tia lạnh lùng, giọng nói khàn khàn gọi cậu: "Ninh Sơ, em gọi tôi thêm một tiếng nữa. "

Người chôn trong gối cứng ngắc một lát, rơi vào trong mắt anh chính là đang vô cùng chột dạ.

Mấy giây sau mới ấm ức mở miệng: "Yến thiếu, thật sự không cần tốn sức đi mua thuốc, sáng mai tôi bảo trợ lý mua xong mang đến phim trường là được, không cần phiền toái, anh mau đi ngủ đi."

Anh chống đỡ ở trên người Ninh Sơ, hồi lâu cũng không nói ra một câu.

Anh không biết tâm tình mình giờ phút này là cái gì, chỉ cảm thấy ngực giống như là bị thủng một cái lỗ, gió lạnh gào thét rót vào.

Trong cổ họng tựa như có băng tuyết trộn với mùi rỉ sắt, tức giận chậm rãi từ đáy lòng dâng lên.

Vớ vẩn lố bịch và mỉa mai.

Yến Hoài rất muốn kéo người này từ trên giường lên, hung hăng bức hỏi người cậu muốn gọi anh là ai, vì sao dưới tình huống ý thức không rõ vẫn có thể dùng phản xạ có điều kiện gọi ra, giống như đã quen trong những lúc cậu mơ màng  có người kia bên cạnh sao? Người đó ở trong lòng cậu đến tột cùng chiếm cứ địa vị gì!

Nhưng bàn tay vừa chạm vào sợi tóc mềm mại đã dừng lại.

Tóc Ninh Sơ không đen như mực giống tóc anh, cũng không giống như nhuộm qua, như thể là trời sinh tương đối sáng màu, giống như đôi mắt kia, trong suốt tựa như một  viên lưu ly, mang theo vẻ dễ vỡ yếu ớt.

Làm cho anh không dám sử dụng sức mạnh.

Người ta nói người tóc mềm tính tình cũng mềm, nhưng vì sao thái độ của người này đối với anh lại cứng rắn như vậy?

Cậu thực sự ghét anh như vậy sao?

Trong lòng vừa chua xót vừa đau đớn, Yến Hoài chậm rãi đứng thẳng dậy, đầu ngón tay quấn quanh sợi tóc nhẹ nhàng rơi xuống như lông vũ.

Ngón tay quyến luyến dừng lại giữa không trung vài giây, anh tự giễu cười khẽ một tiếng, cười người này có ảnh hưởng lớn đến mức không ngờ với mình, ngay cả một câu ác độc cũng nói không nên lời.

Những lời cay nghiệt kia mỗi lần đến bên miệng, lại bị anh cứng rắn nhai nát bấy nuốt trở lại bụng, hỏa khí nghẹn ở trong thân thể, không có chỗ phát tiết, ẩn nhẫn đến mức cả người đều muốn nổ tung!

Vậy mà người khởi xướng giờ phút này vẫn giả vờ nằm yên không nhúc nhích, không có chút hiểu biết nào với thế giới nội tâm của anh thậm chí còn không muốn hiểu, quá mức hơn là cậu còn sắp ngủ!

"Em thật sự rất được..."

Nghe được lời anh cắn răng cắn cỏ nói ra miệng, cổ Ninh Sơ không tự chủ được co rúm lại một chút, cầu nguyện Yến Hoài không phát điên vào thời điểm này.

Thở dài một hơi, Yến Hoài giọng điệu không tốt hỏi: "Đã ngủ chưa?"

Không thấy đối phương trả lời, lại tiếp tục nói: "...Cởi quần áo rồi vào trong chăn để ngủ, nếu không sẽ rất dễ dàng bị cảm lạnh."

Ninh Sơ vội vàng đưa tay ở bên tai show ra thủ thế 'OK'.

"..."

A, ha hả!

Yến Hoài lạnh lùng cười, một 'Em thật là' bị kẹt trong cổ họng không xuống được, hừ nhẹ một tiếng, xoay người đi ra khỏi phòng ngủ.

Người vùi mặt vào gối đầu nghe được tiếng đóng cửa nháy mắt xụi lơ thở dài một hơi, trong lòng có chút ngũ vị tạp trần.

Vừa rồi quả thực bị dọa không nhẹ, nhưng hiện tại cẩn thận ngẫm lại, chỉ một câu 'anh ơi' mà thôi, tình huống thuận miệng gọi cũng không phải không có, Yến Hoài có thể nghĩ đến đâu chứ, cậu không cần hoảng hốt như vậy.

Mà cậu không ngờ tới chính là, Yến Hoài không suy nghĩ  đi đâu cả, nhưng anh suy nghĩ lệch lạc.

Trở lại phòng khách, Yến thiếu lập tức gọi điện thoại cho trợ lý Từ đặc biệt một tiếng trước còn bảo là 'Không  thể quấy rầy'.

Mà trước mắt mới hơn mười hai giờ, Từ Vi còn chưa ngủ, rất nhanh điện thoại kết nối được.

"Yến tổng?"

Yến Hoài thẳng thắn hỏi: "Tôi nhớ cô từng nói với tôi Ninh Sơ chưa từng yêu đương? Không có ai ở bên cạnh?"

"A?" Từ Vi đang ngồi ở đầu giường xử lý công việc, nghe vậy lập tức buông máy tính bảng trong tay xuống, rất nhanh đáp lại: "Vâng, hiện tại không yêu đương với ai ạ, đây là chuyện công ty bọn họ đều biết, không phải bí mật gì."

"Không ở ' hiện tại'?" Yến Hoài nhất thời cảm thấy mình đã xem nhẹ cái gì đó: "Vậy trước kia thì sao? "

"Trước kia..." Từ Vi sửng sốt một chút, "Tất cả những người yêu cũ à? Nhưng không phải là ngài không cho phép điều tra cậu ấy sao?"

Bởi vì Yến Hoài cấm đoán, cho nên lúc trước cô nói một ít tin tức về Ninh Sơ , đều là những tin tức có thể dễ dàng biết được, không có cho người đi điều tra, cũng không có đào sâu thêm.

Khi đó cô cảm thấy đây không phải là phong cách làm việc của Yến Hoài, một mặt lại cảm thấy lần này anh thật sự động chân tình, không còn nghi kỵ từ chuyện lớ đến chuyện nhỏ như trên thương trường, có thêm một chút yêu thương quý trọng và tôn trọng, ngay cả chuyện muốn đứng sau lưng nâng đỡ người ta cũng không dám làm quá nóng nảy.

Như thể Yến thiếu sấm rền gió cuốn ngày thường không coi ai ra gì, rốt cục gặp được một người khiến anh cam nguyện cẩn thận đối đãi.

Cô có chút do dự: "Có cần tôi điều tra ngay bây giờ không?" 

Yến Hoài nhéo nhéo mi tâm, bị câu 'tất cả người yêu cũ' kia đâm một cái, trong lòng nghẹn muốn chết.

Anh đột nhiên nhớ tới lúc trước mình không cho phép Từ Vi đào bới Ninh Sơ như đào bới đối tượng làm ăn, tuy rằng anh không biết Ninh Sơ, nhưng trong lòng cũng rõ ràng, cái loại tư thái cao cao tại thượng khống chế tất cả tin tức này nhất định sẽ khiến cậu càng thêm bài xích, thậm chí có thể là phán tù chung thân cho mình.

Anh nhắm mắt tựa lưng vào ghế sofa, thấp giọng nói: "Không cần, tôi tự hỏi."

Người yêu cũ thì làm sao nào? Ai mà không có người yêu cũ?!

Yến Hoài một bên hồi tưởng lại trải nghiệm tình tình trường trống rỗng hai mươi mấy năm nay của mình, một bên hừ lạnh nằm trên sô pha.

So với chiều cao của anh mà nói, sô pha này có chút ngắn, cũng hẹp, chân phải co lại, sơ ý chút một cái chân sẽ đáp đất ngay lập tức.

Nhưng rất kỳ quái là đêm nay anh không uống sữa, lại ở trên ghế sa lon không thoải mái này ngủ một giấc an ổn nhất trong mấy ngày nay.

Trong mộng vẫn có hương thơm ngọt ngào quanh quẩn như trước, lại không còn hư vô mờ mịt làm cho anh cảm thấy trống rỗng mà là gần trong gang tấc, mềm mại bao bọc  bốn phía thân thể anh, phảng phất vừa đưa tay ra là có thể chạm tới.

Yến Hoài ngủ rất sâu, thẳng đến khi lỗ tai truyền đến tiếng động rất lớn, mới hoảng hốt mở mắt ra.

Vừa mở mắt ra liền thấy ánh mặt trời tràn vào trong phòng khách, một thứ ánh sáng màu trắng.

Anh cảm thấy có chút không chân thật, hiển nhiên là không giống như thường ngày, mở mắt chỉ thấy đêm tối mênh mông.

Lấy điện thoại ra xem, đã hơn chín giờ.

Tiếng động là từ phòng bếp truyền đến, thiết kế mở để anh quay đầu liền có thể nhìn thấy Ninh Sơ đang cúi đầu mân mê cái gì đó.

Hình như cậu cũng vừa thức dậy, chỉ khoác một chiếc áo dệt kim bên ngoài áo ngủ mỏng, dưới cổ áo mơ hồ có thể thấy được xương quai xanh tỉ mỉ xinh đẹp, kéo dài lên trên là một đoạn cổ mềm mại màu trắng sứ, sắc mặt...dường như trở nên nhợt nhạt hơn một chút.

Yến Hoài hơi nhíu mày, đứng dậy đi qua: "Đang làm cái gì vậy?"

Ninh Sơ mệt uể oải liếc nhìn anh một cái, lại rũ mắt: "Ngâm chút bột yến mạch."

Thanh âm yếu ớt, hữu khí vô lực.

Tối hôm qua cậu không ngủ ngon, kỳ thật vết thương trên thắt lưng cũng không tra tấn người lắm, nhưng đám bệnh cũ vẫn luôn đeo bám như hình với bóng, hơn nữa cái loại cảm giác mê man khi bị cảm sốt sẽ  làm cho cậu buồn ngủ, ngay sau đó dây thần kinh trong đầu liền đột nhiên giật giật làm cậu thanh tỉnh, tiếp đến lại là một trận tim đập nhanh.

Cả đêm không thể vào giấc được, ổ chăn cho đến khi rời giường vẫn lạnh băng, cậu không làm nóng được ổ chăn, chăn cũng không làm cậu ấm áp hơn, đành dứt khoát dậy luôn.

 Buổi sáng Ninh Sơ quen uống một ly ngũ cốc, cậu lười làm những thứ khác, nhưng nếu không ăn thứ gì thì thân thể lại không chịu nổi, cũng chỉ đành chọn thứ đơn giản nhất.

"Sắc mặt em không tốt lắm, vậy mà ăn cái này?" Yến Hoài lấy mu bàn tay nhẹ nhàng chạm lên trán cậu: "Trong nhà em có thứ khác không?"

"Tôi không muốn làm."

Ninh Sơ mệt mỏi gạt tay anh ra, bởi vì vấn đề đường huyết, nhịp tim cậu càng ngày càng nhanh, cũng càng ngày càng nặng, dồn dập như tiếng trống vang lên bên tai cậu.

"Em không cần làm, để tôi."

Yến Hoài nắm lấy khuỷu tay cậu đang nói chuyện, lại ngờ tới người này trong nháy mắt giống như là bị rút sạch bộ xương chống đỡ thân thể, mềm nhũn trượt xuống.

——"Ninh Sơ!"

Thanh âm phảng phất từ nơi rất xa truyền tới, thân thể cậu rơi vào trong vòng tay ấm áp hơn chăn rất nhiều, bốn phía đều bị ôm rất chặt, có cảm giác an toàn vững chắc. Sau đó bay lên trời, giống như áng mây được tưới ánh mặt trời.

Khuôn mặt của cậu cọ xát lên những đám mây.

Nhưng loại cảm giác này không kéo dài bao lâu, ý thức lại một lần nữa rơi xuống thân thể rét run, cậu cảm giác mình bị nhẹ nhàng đặt trên sô pha, có người nắm tay lo lắng gọi cậu.

Ninh Sơ hơi nâng mí mắt lên, chậm rãi suy yếu mở miệng: "Hạ đường huyết mà thôi, phiền anh bưng ngũ cốc cho tôi uống hai ngụm..."

Yến Hoài gắt gao nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt người trước mặt đã bắt đầu tan rã, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, ngay cả môi cũng hiện ra một ít màu tím nhạt không lành mạnh.

Mặc kệ tay anh có nắm chặt đến đâu, nhìn chằm chằm đến đâu, cũng giống như không bắt được người này.

Tựa hồ một giây sau cậu sẽ biến thành một mảnh không khí hư vô trong suốt, cùng với ánh mặt trời bên cửa sổ, biến mất khỏi thế giới của anh.

Nhìn Yến Hoài cứng đờ đi bưng chén, Ninh Sơ bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

"Lần thứ ba rồi." Yến Hoài bưng chén ngũ cốc tới, vớt người mềm nhũn lên, vòng tay ôm cả vào lòng, Ninh Sơ mới cảm giác được tim đối phương dường như không chậm hơn cậu chút nào, thậm chí còn nhanh hơn rất nhiều.

"Cái gì?"

Lúc này một chút khí lực cũng không có, cậu cũng không để ý tư thế này thân mật lưu luyến bao nhiêu.

"Từ khi chúng ta quen biết tới nay, đây là lần thứ ba em ngất xỉu trước mặt anh."

Yến Hoài ôm cậu vào lòng, ánh mắt tối sầm, một tay vịn eo cậu, một tay bưng ly, đưa ly lên miệng mình thử nhiệt độ trước, cảm thấy thích hợp mới chậm rãi đặt ở bên môi cậu.

Ninh Sơ không nói gì, nhấp một ngụm nhỏ.

Tay phải theo thói quen muốn khống chế cái ly, nhưng không có khí lực gì, mềm nhũn dán lên cánh tay Yến Hoài, đầu ngón tay rất lạnh, chạm đến làn da có nhiệt độ tương phản liền nóng đến ngón tay cậu phải run rẩy.


Chương 19

 Edit: Doll

"Tôi có cười đâu, chỉ là nghĩ  đến một số đồ vật mà thôi."

Nghĩ đến bản thể của tổng giám đốc Yến không tương xứng với lớp vỏ bề ngoài.

Ninh Sơ lắc lắc đầu thẳng thừng phủ nhận, nhưng ý cười khóe miệng rơi vào trong mắt Yến Hoài, lại giống như chùm ánh sáng chờ mong đã lâu đem khói mù trong lòng xua tan.

Anh chưa từng thấy Ninh Sơ cười trước mặt anh.

Nhưng kỳ quái chính là, khi ý niệm này sinh ra trong lòng, tiềm thức của anh mơ hồ cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, nhưng mà muốn nói, lại nói không nên lời là chỗ nào không thích hợp.

Sâu trong đôi mắt của anh hiện ra một tia mờ mịt.

"Đừng để bác sĩ nhà anh biết được chuyện này biết không, đây là nhà tôi!" Sau khi Ninh Sơ cười xong lập tức khôi phục bình thường.

Yến Hoài phục hồi tinh thần lại, nhìn về phía gương mặt căng thẳng của cậu, vừa nói 'Chọc cậu thôi, sẽ không để cậu ta đến đây đâu', tay giống như làm ảo thuật lấy đi từ trong tay cậu bình sắt xịt.

Đầu ngón tay chạm vào nhau, rất nhanh liền tách ra.

Động tác vừa nhanh vừa nhẹ vừa tự nhiên, thẳng đến sau khi trong tay trống rỗng vài giây, Ninh Sơ mới đột nhiên phản ứng lại.

Cũng giống như khi trêu chọc trẻ con, Yến Hoài dễ dàng cướp đồ chơi của người ta.

"..."

Xem như cậu đã biết, mặc kệ là lúc nào bản thân mình cũng chậm nửa nhịp!

Người này căn bản là đến khắc cậu đây mà!

"Đi vào phòng ngủ của em phun, nơi này không dễ làm."

Yến Hoài biết hiện tại mặc kệ anh nói cái gì cũng sẽ bị cự tuyệt, đây thật giống như  đã trở thành một phản xạ có điều kiện của Ninh Sơ, giống như một thói quen hàng ngày.

Sau khi suy nghĩ rõ ràng điểm này, anh không thèm đợi đối phương trả lời, trực tiếp đi tới phía sau cậu, nâng tay đẩy người đi về phía trước.

"Phòng ngủ nào? Hình như tổng cộng cũng chỉ có có hai gian... là căn phòng đó, phải không?"

"...Yến Hoài! Anh đứng lại cho tôi!"

Ninh Sơ tức giận đưa tay nắm lấy cổ tay đặt trên vai mình: "Đây rốt cuộc đây là nhà anh hay nhà tôi?"

"Đương nhiên là nhà em." Yến Hoài không hiểu sao liếc cậu một cái, lại rũ mắt liếc mắt nhìn cổ tay bị cầm, khóe miệng hơi nhếch lên, "Không thấy tôi đang không biết phòng ngủ của em ở đâu sao?"

Tôi không có ý đó... Ninh Sơ trong lòng vô lực hò hét, đây là trào phúng! Mỉa mai hiểu không!?

Nhưng mà lúc bất đắc dĩ nhất trào phúng chính là gặp phải một người nghiêm trang tiếp lời giải thích câu trào phúng đó.

Tuy rằng không biết lời giải thích này là cố ý hay là vô tình.

Nhưng cậu tuyệt vọng nhận ra —— dựa theo phương thức tầm thường, cậu căn bản là không khống chế được loại ác bá chuyên chế như Yến Hoài.

Kỳ thật trước kia cậu ngược lại có một tuyệt chiêu có thể khống chế được, đó chính là làm nũng la lối, khóc lóc...

Nhưng rõ ràng, hiện tại cậu không dám dùng chiêu này.

Ninh Sơ vì thế nghẹn đỏ mặt, bị người này ôm bả vai, nửa ôm nửa kéo vào phòng ngủ.

Nghĩ như thế nào cũng cảm thấy cảnh tượng này rất làm cho người ta nghĩ đến mấy chuyện bậy bạ, cho nên ngay cả động tác phản kháng giãy dụa cậu cũng không dám làm mạnh, bởi vì càng mạnh thì càng giống như vậy.

-'Đêm khuya có lòng hảo tâm thu nhận người vô gia cư, thế nhưng sau khi dẫn sói vào nhà bị đảo khách thành  chủ...'

Bạn nói xem có tức giận hay không??

Thật muốn đánh anh một trận!

Nhưng lại sợ bị đánh lại...

Đánh thì đánh không lại, nói cũng nói không thắng, Ninh Sơ dùng sức vùi mặt vào trong chăn lựa chọn tạm thời nhận mệnh: "Phiền anh nhanh tay một chút, cảm ơn."

Nhìn thân thể ngoan ngoãn rơi vào đệm chăn mềm mại, khóe miệng Yến Hoài lại nhếch lên một độ cong nhỏ bé, một chân quỳ gối quỳ trên giường.

Đại khái là do nguyên nhân Ninh Sơ rất ít khi hút thuốc trong phòng ngủ, trong phòng, đặc biệt là trên giường, mùi sữa ngọt nhàn nhạt kia càng trở nên rõ ràng hơn, hương thơm tản ra từ thân thể mềm mại, cơ hồ hoàn toàn trùng hợp với mùi vị đã nghiện nhiều năm trong mộng của Yến Hoài, làm cho máu cả người anh tựa hồ nóng lên một chút, hô hấp hơi run rẩy, muốn ngửi thật kĩ lại không dám dùng sức.

Chăn đệm bị đầu gối đè đến sụp xuống một hỗ hõm nhỏ, thân thể Ninh Sơ cũng theo đó lắc lư một chút, Yến Hoài dừng động tác, bỗng nhiên cảm thấy cổ họng có chút khô.

"Đau ở đâu?"

Anh mở miệng mới biết cổ họng khô không phải là ảo giác, ngay cả thanh âm cũng khàn đi rất nhiều, giống như là lấn vào một chút cảm xúc đang bị ức chế khác.

Nhưng Ninh Sơ vùi đầu vào chăn đã có chút thiếu oxy, choáng váng mơ hồ, không nghe ra chút nào không đúng, cậu nằm sấp trong chăn chỉ vào thắt lưng bên trái.

Đồng dạng, cậu cũng không thể nhìn thấy hai con mắt như ẩn chứa ngọn lửa lúc này của Yến Hoài.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào góc áo len mềm mại hơi rộng thùng thình, nắm chặt trong lòng bàn tay, chậm rãi đẩy lên trên.

Áo len trượt theo làn da nhẵn nhụi  bị cuốn lên dễ dàng, cuộn lại ở sống lưng bóng loáng, lộ ra một đoạn vòng eo săn chắc lõm xuống.

Trong nháy mắt ánh lửa trong mắt Yến Hoài biến đổi thành sự kinh ngạc rồi giận dữ.

"Làm sao lại bị như thế này?!"

Đêm đưa Ninh Sơ về biệt thự Dục Sơn, anh đã tận mắt nhìn thấy thân thể này, trắng mịn mềm mại như tuyết đầu mùa, hơi bóp nhẹ một cái là có thể tạo ra dấu đỏ, khiến ngay cả người ôm cũng không dám dùng sức quá mạnh.

Nhưng lúc này trên mảnh tuyết trắng ấy lại phủ đầy màu xanh tím nhìn rất dọa người, phạm vi còn lớn hơn so với diện tích hai bàn tay anh.

Giống như là ở trong mấy bộ phim zombie, sau khi bị zombie cắn một cái, chung quanh miệng vết thương lan tràn ra dấu vết đáng sợ, hơn nữa bởi vì da quá trắng, màu vết thương so với màu sắc trong phim còn đậm hơn một chút, trông vô cùng đáng sợ, nhìn thấy mà giật mình.

Yến Hoài đột nhiên nắm chặt nắm tay, móng tay cắm chặt vào trong thịt, sắc mặt xanh mét, ngay cả hô hấp cũng sắp nghẹn lại, môi mím thành một đường, lửa trong mắt lúc sáng lúc tối, cơ hồ muốn đem lý trí của anh thiêu thành tro bụi.

Ninh Sơ nghe thấy anh hỏi, thoáng quay đầu nhìn, cũng bị hoảng sợ: "Đáng sợ như vậy? Lúc nãy đi tắm còn chưa biến thành bộ dạng này mà, mới chỉ có một chút máu bầm..."

Cậu nhìn biểu tình của Yến Hoài, hối hận cắn cắn môi dưới, có chút chột dạ: "Có lẽ bởi vì tắm nước nóng, máu bầm kia tan đi, tôi không hiểu những thứ này lắm..."

"Ai,  loại vết thương này nhìn  thì dọa người thôi, phun thuốc vài ngày khỏi hết ấy mà!"

Tròng mắt Ninh Sơ bối rối đảo quanh, không dám nhìn thẳng vào mắt người này vào hiện tại, trông giống như thể mình phạm phải sai lầm lớn, làm cho lòng người khác tổn thương đến mức máu tươi đầm đìa.

Nhưng rõ ràng người bị thương chính là cậu, đau cũng là cậu, sao ngược lại nhìn Yến Hoài lại đau đến chết đi sống lại vậy?

Cậu quay đầu vùi lại mặt vào trong chăn, ồm ồm nói: "Mau phun đi Yến Hoài, tôi lạnh... Còn buồn ngủ nữa."

"...Vậy em nhẫn nhịn một chút, đau thì nói ra." Người phía sau tựa hồ hít vào một hơi.

 Hiện tại cậu mới nghe ra, thanh âm Yến Hoài khàn đến không ra bộ dáng.

Cậu biết hiện tại trong lòng Yến Hoài không dễ chịu, tựa như trước kia ở trường học, cậu đi không nhìn đường, lúc trên người bị va chạm, đều là những lúc tâm tình Yến Hoài không tốt nhất.

Nhưng không giống như bây giờ, khi đó cậu rất yếu đuối, vừa mới có một chút vết thương nhỏ đã cố ý la hét đau đớn, làm như thể trời đất sụp đổ, giả bộ đáng thương nước mắt muốn rơi không rơi được.

Sau đó Yến Hoài sẽ tức giận mắng cậu 'giống như đậu phụ', còn có một đoạn thời gian gọi cậu là 'Ninh Đậu Hũ', lúc đó người này vừa lẩm bẩm câu đó vừa giáo huấn cậu, hình như sau đó sẽ không còn tức giận như vậy.

Mà giờ này trong bầu không khí trầm mặc ngưng trệ, Ninh Sơ không biết nên nói cái gì.

Bởi vì phảng phất mặc kệ nói cái gì, mang đến cho Yến Hoài cảm thụ như thế nào, cũng không phải là loại quan hệ mà cậu muốn giữa hai người.

Cái loại đó... Một mối quan hệ xa cách hơn chút nữa.

Cho nên cậu dứt khoát không nói gì cả, vùi đầu làm đà điểu, câm miệng giả chết, chỉ mong thời gian bôi thuốc trôi đi thật nhanh, có thể mau chóng chấm dứt.

"Tôi bắt đầu, có thể sẽ hơi lạnh một chút." Yến Hoài thấp giọng nói.

"Nhanh lên."

Yến Hoài trầm mặt, một tay nhẹ nhàng ấn lên áo len xếp chồng lên lưng cậu, một tay lắc lắc thuốc xịt, sau đó cắn răng thật chặt, nhanh chóng phun lên mảng máu bầm tím ba bốn giây.

Thắt lưng nhất thời phủ một tầng màng nước.

Nhiệt độ của thuốc nước lạnh lẽo quá mức kích thích da, thân thể dưới lòng bàn tay co rúm lại một chút rất rõ ràng.

Anh thậm chí cảm giác hô hấp Ninh Sơ trong chốc lát hơi dồn dập loạn nhịp, nhưng cậu lại không lên tiếng, không kêu lạnh cũng không kêu đau.

Anh nhíu mày, nhìn ngón tay trắng nớt của Ninh Sơ đang nắm chặt chăn, chăn bông màu xám đậm bị cọ xát ra tầng tầng lớp lớp nếp gấp, mu bàn tay trắng nõn căng  cứng chặt chẽ,  có thể thấy được rõ ràng cả tĩnh mạch màu xanh dưới da, tựa hồ nhẹ nhàng cào nhẹ một cái là có thể rách da chảy máu.

Trong phút chốc nhịp tim Yến Hoài tăng vọt, bình tĩnh hỏi cậu: "Không phải đã bảo em là không thoải mái thì nói ra sao?"

Thân thể chìm ở giữa giường của Ninh Sơ khẽ run rẩy, buồn bực nói: "Có nói ra cũng không thoải mái được ngay."

Huống chi, bọn họ đã không còn là cái loại quan hệ có thể mặc cho cậu không kiêng nể gì kêu đau.

"...Nó sẽ tốt hơn." Biểu tình của Yến Hoài có chút hoảng hốt, nhìn bộ dáng người này im lặng không lên tiếng kiệt lực chịu đau, sự khó chịu nói không nên lời trong lòng giống như thủy triều mãnh liệt, đè ép trái tim anh.

"Được rồi phải không?" Ninh Sơ nhỏ giọng hỏi.

"Chờ một chút, " Yến Hoài cầm cổ tay muốn duỗi qua kéo quần áo của cậu, "Tôi chụp cái ảnh cho Tô Ý xem một chút."

"Chậc! Phiền toái..."

Ninh Sơ rút tay về, không ngăn cản anh.

Cảm giác kích thích lạnh lẽo đi qua, adrenaline tăng vọt lại trong nháy mắt giảm xuống, theo đó chính là mê man và mệt mỏi.

Cậu đưa lưng về phía Yến Hoài vô lực vẫy vẫy tay: "Chụp xong thì đi ra ngoài nhá, phòng bên cạnh là phòng để đồ, trong tủ có chăn bông, anh tự mình tìm đi, tôi mặc kệ."

Yến Hoài nhẹ nhàng thở dài, khom lưng chống tay bên đầu cậu, dựa vào rất gần, thấp giọng hỏi: "Muốn ngủ không? "

Ninh Sơ hơi mở mắt, ánh mắt bắt đầu tan dã. Trước mặt có một mảng lớn bóng đen hạ xuống, hương thơm lạnh lẽo của cây tuyết tùng  thuộc về Yến Hoài bao lấy cậu, mang theo một tia cảm giác xâm lược vượt qua ranh giới, khiến cậu theo bản năng vùi sâu vào gối đầu, đầu choáng váng càng thêm nghiêm trọng.

"Ừm... Anh ra ngoài đi."

"Vậy em đưa chìa khóa nhà cho tôi, tôi ra ngoài một chuyến, rất nhanh trở về." Yến Hoài không nhúc nhích.

"Đi đâu vậy..."

"Đi mua thuốc uống cho em, vết thương này không thể chỉ dùng thuốc xịt bên ngoài."

Lúc này đầu óc mệt mỏ buồn ngủ đã từ chậm nửa nhịp thoái hóa thành chậm một nhịp, Ninh Sơ không kiên nhẫn lẩm bẩm: "Đừng giày vò lung tung, không phải anh đau đầu à? Mau đi ngủ đi, anh..."

Anh???

Yến Hoài: "!!! "

Ninh Sơ: "..."

Im lặng ba giây sau cậu bắt đầu cảm thấy không ổn, thần kinh não giật giật, cơn buồn ngủ nhất thời tiêu tan, cả người cứng đờ.

Cậu vừa mới không lựa lời gọi Yến Hoài là gì!?

Anh?

Thật cmn đặc biệt gọi là anh! Thì ra đầu óc cậu không phải chậm, là đã bắt đầu rỉ sét rồi!

Đã bảy năm không gặp, tiếng anh này sao có thể gọi quen thuộc tự nhiên như vậy!?

Ninh Sơ chán nản, vùi ở trong gối tiếp tục giả chết.

Biểu tình của Yến Hoài lại phảng phất như bị tiếng gọi kia làm trấn động, cổ họng căng thẳng, trong giọng nói lộ ra vài phần cảm xúc cổ quái: "Em gọi tôi là gì? "

............................................................>>Chương 20<<

Chương 18

 Edit: Doll

Ninh Sơ nắm chặt nắm tay hít sâu một hơi, sợ mình không cẩn thận liền nhịn không được đánh anh một quyền.

Túi nilon bị anh nắm chặt phát ra tiếng vang, Yến Hoài cúi đầu nhìn thấy tên hiệu thuốc trên túi, lông mày giật giật: "Em mua gì vậy? "

Ninh Sơ thầm nghĩ có quan hệ gì với anh, không trả lời anh, ngược lại lui về phía sau một bước: "Anh muốn ở dưới tầng bao lâu? "

 Sắc mặt người đàn ông trước mắt ngưng trụ nhìn chằm chằm cậu không chớp mắt, ánh mắt u ám, giống như là muốn dùng ánh mắt đóng đinh cậu tại chỗ , khiến trong lòng cậu sợ hãi.

Cậu rất sợ Yến Hoài đột nhiên có cái gân nào đó không đúng, sau đó trực tiếp động tay, hồi trung học dựa vào khí lực toàn thân của cậu cũng không phải là đối thủ của người này, chứ đừng nói đến hiện tại.

Cậu cẩn thận lùi lại một bước nhỏ.

Yến Hoài nhìn động tác cẩn thận bảo trì khoảng cách của cậu, hai mắt hơi nheo lại, đầu lưỡi chống lên hàm trên, khí chất càng thêm lạnh lùng.

Nguyên nhân anh tạo cho người khác ấn tượng bất cận nhân tình, trên thực tế ngoại trừ thủ đoạn tàn nhẫn, còn có một chút ảnh hưởng đến từ bộ dạng bên ngoài.

Khi mí mắt anh cong lên, nhìn không vô tội chút nào, ngược lại có một loại ý tứ không kiên nhẫn làm cho người khác đứng ngồi không yên, độ cong kiêu căng ở khóe môi cũng thỉnh thoảng làm cho người ta phán đoán rằng anh "bạc tình bạc nghĩa".

Người như vậy, người khác sợ hãi anh lại đồng thời khiến những kẻ đó sẽ ảo tưởng rằng tình cảm cùng kiên nhẫn của anh đều đổ vào trên người mình, loại cảm giác này có thể làm cho con người ta trầm mê đến mức nào.

Nhưng Ninh Sơ không muốn.

Cậu cúi đầu không nhìn mặt Yến Hoài, thấp giọng nói: "An ninh ở đây bình thường, tốt nhất anh đừng ở lâu. "

Ánh mắt của cậu dừng trên nền gạch  hai bên, nhìn đôi giày da được  gia công tỉ mỉ kia chậm rãi di chuyển vào tầm mắt, trong lòng phiền não, nhíu mày lại dời về phía sau một chút.

Yến Hoài đứng lại tại chỗ , ánh mắt không dời khỏi người anh, chậm rãi nói: "Viết trên giấy chứng nhận bất động sản là tên tôi, tôi muốn ở bao lâu thì ở bao lâu. "

Chậc chậc!

Ninh Sơ ngửa mặt trừng anh.

Nếu ánh mắt có thể giết người, tổng giám đốc Yến đã bị cậu cắt không biết bao nhiêu đao.

"Vậy anh cứ ở đến chín mươi tuổi đi! Không tiễn! "

Ninh Sơ bĩu môi lướt qua anh đi mở cửa, Yến Hoài trả lời một câu 'Cảm ơn em chúc phúc', sau đó bất chợt đưa tay kéo cậu, cậu giơ tay lên đỡ, vừa mới lơ đãng một chút túi nilon đựng bình xịt bị đối phương làm rơi xuống đất.

Bình sắt nhỏ rơi xuống đất, phát ra tiếng phanh thanh thúy.

 Eo đau, động tác khom lưng của cậu chậm một giây, cái bình bị Yến Hoài nhặt lên trước.

"Cái gì đây? Bình xịt tan máu... bầm?" Ngón tay thon dài nắm thân bình nhẹ giọng đọc, lập tức anh nhíu chặt mi tâm  rồi đột nhiên ngẩng đầu: "Em bị thương? "

"Bị va đập một chút mà thôi."

Ninh Sơ đoạt lại bình xịt từ trong tay anh, sắc mặt có chút không dễ nhìn.

Mặc dù hôm nay kịp thời tắm nước nóng, sấy khô tóc, nhưng thân thể cậu quả thực quá mẫn cảm, cho dù chỉ dính một chút hàn khí, cũng rất nhanh sẽ phản hồi cho bản thân.

Hơn nữa nghiêng eo còn đau, hiện tại  cậu chỉ muốn nhanh chóng vào phòng ngủ phun thuốc, chuyện gì cũng lười quản.

Xoay người mở cửa phòng đi vào, lúc đang muốn thuận tay đóng lại, cửa lại bị một cánh tay mạnh mẽ như kìm sắt chống đỡ, đẩy cũng không đẩy được.

Ninh Sơ quay đầu: "Anh muốn làm gì? "

Yến Hoài rũ mắt nhìn thuốc trong tay cậu, lại vén mí mắt lên, mang theo bộ dáng băng sơn lạnh lùng kia nói những lời không biết xấu hổ nhất.

 "Nhà mới, quên chìa khóa, có thể ở lại một đêm không? "

Ninh Sơ: "... Loại cửa này của anh có lẽ chỉ cần ấn dấu vân tay là mở được rồi, Yến tổng. "

"Nhà mới mà, vân tay còn chưa kịp lưu."

Những lí do quỷ quái cứ phun ra hết cái này tới cái khác!

Ninh Sơ sắp tức đến bật cười, trước kia sao lại không phát hiện, mấy lời nói lừa gạt của Yến Hoài quả thực là há mồm liền ra?

"Vậy anh cũng có thể dùng mật khẩu ban đầu! Đừng nói với tôi là anh không biết số, Yến thiếu!"

Bất quá cậu cảm thấy chỉ dựa vào điểm này đi nhầm tầng lầu, Yến Hoài thật đúng là có khả năng tìm lý do này.

Mấy câu xưng hô 'Yến tổng Yến thiếu' nghe không thoải mái lắm, Yến Hoài luôn cảm thấy Ninh Sơ không nên gọi anh như vậy, lần trước gọi 'anh ơi' nghe rất hay.

"Từ Vi đã thay đổi mật khẩu ban đầu, nhưng bây giờ cô ấy đang ngủ, tôi không tiện quấy rầy, nếu không sẽ có mấy lời bàn tán về ép buộc nhân viên."

Anh không đợi Ninh Sơ phản bác, tốc độ không nhanh nhưng tiết tấu nối liền không thể ngắt quãng tiếp tục nói: "Tin nhắn vừa rồi là một tiếng trước gửi tới em thấy không? Tôi cũng không ủng hộ nhân viên 007, giờ nghỉ làm nên để thư giãn, huống chi bây giờ là thời gian ngủ của người dân. "

Anh nói thoải mái, tuyệt đối không cảm thấy mấy ngày trước mình làm hại Từ Vi làm việc suốt đêm cùng lời hiện tại mình nói có gì mâu thuẫn.

"...... Chuyện đó có liên quan gì đến tôi? "

Ninh Sơ dùng sức đẩy cửa: "Hơn nữa nhà tôi chỉ có một cái giường, tôi không quen ngủ với người khác, tôi tin tưởng rằng Yến thiếu cũng không quen! "

Cậu không tin Yến Hoài chỉ có một nơi này để đi, không nói đến những bất động sản các nơi khác, bao nhiêu khách sạn và khu nghỉ dưỡng tiếp đón các nguyên thủ và khách nước ngoài là của nhà anh? Rất nhiều người quản lý khách sạn mong được lái xe của anh đấy! Một cái chỗ rách nát như này cũng đáng giá để anh liều mạng à?!

"Tôi có thể ngủ trên sô pha."

Yến Hoài thoải mái chặn cửa, cho dù nội tâm có ý chí kiên định như thế nào, cũng ít nhiều có chút bất đắc dĩ.

Loại chuyện không biết xấu chặn cửa nhà người khác, từ nhỏ đến lớn anh chưa từng trải qua, hết lần này tới lần khác đối phương hình như một chút cũng không ăn bộ dạng này, chính mình bất động cậu liền bất động, chính mình tiến thêm một bước cậu lui hai bước, tiến thêm hai bước lui bốn bước...

Đừng nói chú anh thường xuyên treo bên miệng cái câu lạt mềm buộc chặt kia, anh cảm thấy mình nếu thật sự muốn mặt mũi mà "buông" ra, không bao lâu nữa, Ninh Sơ tám phần ngay cả bộ dáng của anh cũng không nhớ được.

Anh mềm giọng, ở hành lang yên tĩnh đêm khuya hiện ra vài phần bi thương.

"Tôi thật sự không muốn lăn qua lăn lại tìm chỗ nữa, đầu hơi đau, muốn nằm trên sô pha của em, hửm?"

Giọng đuôi mang theo một chút ngữ khí mê hoặc, giống như giọng điệu lười biếng trong phim HongKong ngày xưa, khiến người ta nghe xong đều không nhịn được đỏ mặt.

Nhưng Ninh Sơ chỉ nghe anh nói 'đầu có chút đau', trong lòng giật giật.

Cậu nhớ tới lúc trước Yến Hoài ở trong xe có nói qua, chiếc xe bị đụng kia là hướng ghế lái đâm lệch, mà anh lại bị thương đến đầu...

Giương mắt nhìn mặt mày quý phái của Yến Hoài không lộ ra một tia mệt mỏi suy sụp nào cả, cậu thì thào một câu: "Vì sao đau đầu? "

"Ừ?" Yến Hoài nhìn mi tâm nhíu chặt và đôi mắt thất thần của người trước mặt, môi giật giật hai cái, cứng rắn trả lời: "Không biết, chính là đau, nhưng mà không nghiêm trọng. "

Kỳ thật sao anh có thể không biết, mấy ngày trước vì để cho mình bận rộn cả thể xác lẫn tinh thần, mỗi ngày thức đêm làm việc, biến khóe mắt Từ Vi ra một vài nếp nhăn, ánh mắt cô nhìn anh vô cùng oán niệm.

Cái đau đầu này mé nó là do thức đêm mà có! Nghỉ ngơi trong hai ngày là không có vấn đề gì!

Nhưng anh  có nói không? Anh chắc chắn sẽ không nói.

Người có thể đi đến địa vị như anh, nội tâm đều bẩn —— Yến Hoài yên lặng kết luận cho mình, sắc mặt như thường nhìn Ninh Sơ.

Hơn nữa trong lòng cũng đưa ra kết luận cho người như khắc lên từ băng tuyết này - mềm lòng.

......

Giằng co một lúc lâu, nắm tay Ninh Sơ hơi nhả ra, vừa buông lỏng vừa nắm chặt vài cái, mới thuyết phục được mình buông tay: "Sô pha, chỉ một đêm, sáng mai đi!"

Cuối cùng còn thần sắc mất tự nhiên bổ sung: "Coi như cảm ơn đêm đó anh chiếu cố tôi, sau khi thanh toán xong đừng đến tìm tôi nữa."

Sau đó liền không quản anh nữa, buông lỏng tay chặn cửa, xoay người đi vào trong phòng: "Nhớ đóng cửa lại. "

 Hiện tại trong lòng cậu rất rối loạn, không biết mình đang làm đúng hay sai.

Nhưng cuộc sống của cậu đã quen với vẻ bình yên không hề gợn sóng, căn bản không thể tưởng tượng được Yến Hoài lại đến đây.

Nếu nói là anh lại coi trọng cậu, dùng chút phương pháp thông thường chậm rãi theo đuổi, vậy cậu còn có thể tự nhiên  nghĩ ra biện pháp ổn thỏa để cự tuyệt, có thể không thương tổn người mà bảo trì khoảng cách.

Nhưng người này so với trước kia hoàn toàn là trở nên mạnh mẽ bá đạo hơn, căn bản không cho cậu cơ hội suy nghĩ tránh né, giống như một trận lốc xoáy, không hề báo trước mà gào thét liền tới.

Những hành vi ngoài dự đoán này khiến cho hiện tại mỗi lần cậu cùng Yến Hoài giao tiếp đều không hề kịp chuẩn bị, chỉ có thể dựa vào bản năng để phản ứng, ứng phó.

Sau khi xong còn phải dành thời gian suy nghĩ lại xem có phải xử lý không đủ tốt hay không, có phải cho đối phương hy vọng không nên có hay không, có phải nên có biện pháp tốt hơn để cắt đứt mối quan hệ này hay không.

Sau đó trong lòng liền phiền não đến rối loạn.

Cậu ngồi trên nắp bồn cầu trong toilet tức giận, không rõ nguyên nhân tạo thành tình huống như bây giờ, rốt cuộc là bởi vì đầu óc mình có chút chậm nửa nhịp, hay là bởi vì đầu óc Yến Hoài quá mức linh hoạt!

Một trận thao tác mãnh liệt như hổ... Yến Hoài thật đúng là khắc cậu đây!

Ninh Sơ trong lòng rên rỉ một tiếng, thở dài, chậm rãi lắc lắc bình xịt.

Không quản được người khác, trước mắt vẫn là quản mình trước đi.

Vết thương trên thắt lưng càng ngày càng đau, hơi kéo đến một chút cũng có thể làm cho cậu đau tới hít sâu một hơi.

Ninh Sơ ấn nhéo mi tâm hai cái, đứng lên đi đến trước gương.

Sau khi trời lạnh, cậu đã sớm mặc quần áo dày, lúc này vẫn chưa đổi thành đồ mỏng, xử lí vết thương bắt đầu cảm thấy phiền toái, không dễ đụng vào.

Đang cuộn áo len, Yến Hoài đột nhiên gõ nhẹ ngoài cửa phòng tắm: "Ninh Sơ, có phải em đang ở bên trong để phun thuốc không, cho tôi xem một chút. "

Sao còn nhớ chuyện này? Đây là bộ não có cấu tạo kiểu gì vậy! Ninh Sơ khó chịu mím chặt môi.

"Không!"

Không! Anh nói xem là cho anh xem?

Nhưng trong chiến thuật giao thủ với cậu hiển nhiên Yến Hoài rất chiếm thế thượng phong, người ngoài cửa lạnh lùng cười khẽ một tiếng: "Nghe rất nghiêm trọng, vậy hiện tại tôi gọi điện thoại cho Tô Ý tới. "

Cái gì vậy??

Trong lòng Ninh Sơ nhảy dựng, đột nhiên mở cửa ra: "Chỉ một chữ không, làm sao anh nghe ra được tôi bị thương nghiêm trọng? "

"Tưởng tượng ra." Yến Hoài ung dung nhìn chăm chú vào cậu, chậm rãi cất điện thoại vào túi quần, "Làm nghề của chúng tôi, phải có tầm nhìn dài hạn, cho nên, cần phải có trí tưởng tượng táo bạo."

Chuyện anh nói hươu nói vượn này có liên quan không?

Người trước mặt chậm rãi đến gần, Ninh Sơ đã vô lực đành bắt đầu tiếp nhận hiện thực: "... Lúc nào cũng thao tác mãnh liệt như hổ, mãnh như hổ, anh là sinh năm con hổ sao..."

Giọng nói của cậu thấp như lẩm bẩm, Yến Hoài không nghe rõ: "Cái gì? "

"Không có gì..." Sau khi hữu khí vô lực trả lời một tiếng, đột nhiên nhớ tới, Yến Hoài năm nay 25 tuổi, sinh năm heo... Con lợn!

Cậu đột nhiên cười ra tiếng.

"Sao lại cười?"

Yến Hoài nghiêng đầu nhìn đôi mắt cười cong cong của người trước mắt, đôi mắt long lanh tràn đầy ánh sáng như là đánh nát đầy trời sao, đuôi mắt cười ra một chút ửng hồng, cùng nốt ruồi đỏ câu hồn đoạt phách kia càng thêm mê người, khóe môi khẽ mím ra màu hồng nhạt, phảng phất bọc một tầng mật ong, không nếm cũng biết có bao nhiêu ngọt ngào.

Đối với anh mà nói, quả thực là mê hoặc trí mạng nhất.

........................................................................>>Chương 19<<

Chương 6: Ở bên nhau lâu dài

  Edit: Doll Tôi lấy một quả táo từ mâm đựng trái cây, laptop của Tiếu Văn để trên bàn trà đang mở, tôi liếc mắt thấy  ——  《Nhật ký ngạo kiề...