Edit: Doll
Bạch Tinh Lan nói xong những lời này liền im lặng nhìn chằm chằm vào gương mặt như bạch ngọc của người đối diện.
Lời nói không thông qua đại não đã thốt ra nhưng đằng sau sự nhất thời xúc động đó là tâm tư lắng đọng qua nhiều tháng năm.
Ngày đầu tiên khai giảng cao trung hắn đã chú ý đến Ninh Sơ rồi.
Lúc ấy Bạch Tinh Lan chán chết mà nằm bò trên bàn, bên tai là tiếng ríu rít ồn ào của đám con gái, giáo viên đang dần theo mấy bạn học phát sách vở mới, cả phòng học náo loạn như thể chợ bán thức ăn vậy.
Hắn nghiêng đầu về một bên, từu trong phòng học mênh mang toàn người nhìn thấy người dễ thấy nhất.
-- người đó an tĩnh mà ngồi ở vị trí bên cạnh cửa sổ, ánh nắng mùa hè quá mãnh liệt, cửa sổ đều kéo rèm nhưng lại không kéo kín, có tia nắng chiếu vào từ khe hở nhỏ, theo cơn gió điều hoa lơ đãng bay lượn, tình cờ vuốt ve lên đôi mắt người nọ.
Con ngươi nhạt màu bị chiếu vào một tầng ánh sáng vàng, như thể bầu trời trong veo bị chọc thủng một cái lỗ khiến ngân hà chảy vào nhân gian, mà Bạch Tinh Lan hắn, là kẻ may mắn bắt giữ được khoảnh khắc ấy.
Ngay cả không gian xung quanh dường như cũng trở nên yên tĩnh, chỉ còn nghe thấy tiếng tim đập thình thịch.
Trong nháy mắt này nỗi lòng thiếu niên bị rối loạn.
Khi đó màu da Ninh Sơ cũng là trắng lạnh, dưới ánh nắng như thể trở nên trong suốt, khí chất lại không đạm mạc xa cách như bây giờ, trên mặt mang theo chút mập mạp của trẻ con, nốt ruồi đỏ phía đuôi mắt quyến rũ mà không tự biết, cả người tràn ngập sức sống.
Thiếu niên cao trung đã từng tự giác duyệt người vô số - Bạch tiểu thiên tài liền cảm thấy đây là người đẹp nhất mà cậu từng gặp qua, về sau nhất định phải chụp cậu ấy.
Không chỉ muốn chụp một lần mà thâm trí muốn mỗi một biến hóa nhỏ của người nọ theo thời gian cũng tồn tại trong camera của mình.
Sau này, hắn phát huy đầy đủ sở trường của bản thân, chậm rãi quen thân với người này, hiểu biết càng nhiều hơn về cậu.
Biết cậu tên Ninh Sơ.
Qua lời vài bạn học khác biết người trong nhà cậu "đập nồi bán sắt" để giúp cậu vào Danh Thành.
Biết trên người cậu có mùi sữa bò nhàn nhạt nhưng không phải do xịt nước hoa như những người khác.
Biết thực ra cậu không thích nốt ruồi đỏ xinh đẹp ở đuôi mắt kia chút nào vì cảm thấy không được anh khí.
Biết làn da của cậu ấy rất mỏng, đưa tay niết nhẹ một cái cũng đỏ đã vậy còn rất lâu mới tan hết.
Biết cậu không cha không mẹ, lớn lên cùng bà ngoại.
Biết cậu hay mang theo chiếc vòng tay bằng bạc khảm ngọc, là bà cậu mua trong miếu cho cậu.
Biết cậu không thích vận động, trong các giờ thể dục đều rất lười biếng.
Biết thể chất của cậu rất kém, ngay cả lúc mùa hè mà ngón tay đều lạnh lẽo.
Biết rằng mỗi mùa đông cậu luôn tự bọc mình thành quả cầu nhưng vẫn rất dễ dàng cảm mạo.
Biết cậu rất thích cười, lúc nào nghĩ đến cái gì vui rất hay trộm cong khóe miệng.
Biết lúc tâm tình cậu tốt, giọng cậu sẽ vô thức cao lên, như thể đang làm nũng vậy.
...
Mãi về sau, hắn mới biết cậu và một học trưởng lớp trên đang yêu nhau.
Ngày đó hắn kết tiết tự học buổi tối, định chụp ít ảnh thành phố về đêm mới lạ hơn nên không đi con đường thông thường về nhà mà chọn con đường vắng hơn.
Sau đó hắn trốn trong bóng tối dừng lại bước chân trước một con hẻm nhỏ nào đó.
Hắn nhìn dưới ánh đèn đường mờ nhạt trong ngõ nhỏ, người hôm nay vừa cười với hắn bị đặt dựa trên vách tường, nhỏ giọng gọi người khác là anh ơi.
Khi đó hắn mới bừng tỉnh ngộ ra, ngày thường ngữ điệu hơi cao lên của Ninh Sơ nào phải làm nũng đâu, lúc này mới thật sự là làm nũng, có tâm tư cố ý, trong thanh âm như thể mang theo móc câu, chui vào lỗ tai khiến người ta tê dại, nghe xong trái tim hắn như mềm thành một vũng nước, một vũng nước dấm.
Những cảm xúc ti tiện đó cứ vọt lên não, không thể kiềm chế được mà nhìn qua bên đó.
Vị học trưởng mặc áo đen quần đen kia cúi đầu nhẹ hôn lên sườn cổ trắng mảnh mai, một tay như gông cùm xiềng xích giữ chặt cái ót Ninh Sơ, tay còn lại xoa nắn khiến chiếc áo Tshirt trắng của cậu nhăn nhúm, trượt xuống dọc theo sống lưng nắm chặt vòng eo.
Vòng eo bị ôm chặt kia mềm mại y như hắn tưởng tượng, mềm đến mức ngón tay lõm vào trong thịt, vì bị xóa nắn đè ép mà ngửa ra sau cong thành một độ cong yếu ớt dễ gãy, cần cổ thon dài cũng gắng gượng ngửa ra sau, không nhịn được mà phát ra những tiếng nức nở xin ta từ trong cổ họng.
Nhưng đôi cánh tay như ngọc vươn ra từ tay áo phông rộng thùng thình lại chỉ mềm nhẹ đáp lên vai học trưởng kia.
Đầu ngón tay bấu chặt vào chiếc áo đen, không biết có còn lạnh như vậy hay không.
Bạch Tinh Lan nghe những tiếng "anh ơi", "học trưởng" mềm mại xin tha kia trong lòng đột nhiên bùng lên ngọn lửa nóng bừng bừng, trong phút chốc tự dưng sinh ra nỗi tức giận không tên.
Hắn nảy sinh ác độc mà nắm chạt bàn tay, trong đầu là một mảng hỗn độn, không biết là muốn đập nát thanh âm phiền nhiễu lòng người kia hay muốn phá tan con người giường như trong trẻo mong manh kia.
Chờ tới khi hai người rời đi từ đầu khác của ngõ nhỏ, hắn mới từ chỗ khuất tối tăm đi ra, trợn trừng hốc mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm hồi lâu.
Sau đó hắn giơ máy ảnh lên, đối diện với cột đèn đường tỏa ra ánh sáng nhạt trong ngõ, ấn nút chụp.
Hắn cũng không rõ bản thân mình làm vậy để làm gì nhưng hắn vẫn cứ làm vậy.
Thậm trí mấy năm ở nước ngoài ấy, những cảnh hắn nhìn thấy trong con ngõ nhỏ này chính là những cảnh dừng lại trong đầu óc hắn lâu nhất.
Hắn cho rằng thứ mình nhớ đến nhiều nhất sẽ là cặp mắt xinh đẹp dưới ánh mặt trời trong phòng học kia, lại không ngờ rằng ở một mảnh đất xa lạ, giữa cơn mộng mị trong đêm khuya tất cả đều là đôi cánh tay trắng nọn gập lại như sắp gãy lìa kia và vòng eo bị ép cong mềm mại.
Khi tỉnh lại, thân thể giống như vừa dầm một trận mưa, hơi thở quẩn quanh tràn ngập hơi ẩm nóng ấm.
Mấy năm về sau, hắn cố gắng quên đi, cũng rất ít suy nghĩ đến.
Bạch Tinh lan cũng từng cho rằng đó là một đoạn cảm tình đầy chua xót và phức tạp thời niên thiếu của mình, sau khi nhạt nhòa thì sẽ qua đi.
Nhưng khi hắn về nước, trong lúc vô tình thấy người này trong ti vi, cái tên này, hắn không thể kiềm chế nổi mà lâm vào cảm xúc khẩn trương của cái đêm nhìn trộm đó, cùng với nó còn kèm theo chút hưng phấn lạ kỳ.
Nếu đã không thể dứt bỏ, vậy lần này hắn không muốn đứng ngây ngốc tại góc khuất trong bóng tối nữa.
Đầu tiên là hắn đi hỏi thăm tin tức về Ninh Sơ, biết đạo diễn đoàn phim của cậu bị đuổi, nhà làm phim đang tìm người thay thế.
Vì thế hắn không màng tới con đường phát triển người trong nhà và đoàn đội của hắn đã sắp xếp, nhất quyết chui đầu vào đoàn làm phim nhỏ nhoi không có chút tên tuổi nào này.
Giờ phút này ngồi ở đây, nhìn trong cặp mắt như ngọc lưu ly vỡ nát kia tràn ngập hình ảnh của chính mình, trái tim thình thịch, đạo diễn bạch cảm thấy không lỗ một chút nào, thậm chí còn vô cùng có lợi.
Mà Ninh Sơ hiển nhiên là không hiểu ý của hắn, ngơ ngác mà ngoái đầu nhìn: "Thử cái gì cơ?"
Ở trong ấn tượng của cậu, Bạch Tinh Lan chỉ là bạn học cao trung, cái loại mà gặp mặt có thể tán gẫu một chút ấy, nhưng mà cũng chỉ học một nửa rồi đi, đã nhiều năm rồi không gặp.
Hỏi ra câu "thử cái gì" xong cậu mới phản ứng lại có thể là có cái ý kia, lúc này Ninh Sơ cũng chỉ nghĩ hắn nói đùa.
"Xùy!" Cậu bất đắc dĩ mà cười: "Vì cảm ơn ngày đó cậu không mách lẻo với giáo viên, tôi mời cậu ăn bánh kem, còn việc lấy thân báo đáp thì thôi đi."
Ngay sau đó cậu vẫy vẫy tay: "Phục vụ!"
"Cậu muốn ăn cái gì?"
Bạch Tinh Lan trầm mặc mà nhìn cậu một lát, duỗi tay bực bội mà gãi gãi trên mái tóc hơi xoăn của mình, sau đó mới cười ra tiếng.
"Chậc, giống cậu đi... Cứ từ từ."
...
Đã nửa tháng kể từ khi Ninh Sơ rời khỏi khu biệt thư Dục Sơn, Yến Hoài cũng làm y theo mong muốn của người nọ, không chủ động liên lạc với cậu.
Trong lịch sử Wechat, lần trò chuyện gần đây nhất vẫn là lần gọi điện đó, thậm chí người nghe máy bên kia cũng chẳng phải chủ nhân tài khoản.
Yến Hoài đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng làm việc, thoát ra khỏi giao diện Wechat, nhìn dòng xe cộ dài vô tận như một dòng sông, đần dần thất thần.
Sâu trong đáy lòng như thể có dòng nước lũ cuồn cuộn, nhưng lại không có nơi nào để trút ra.
Anh xoa bóp mi tâm, nhắm chặt hai mắt, bỗng dưng nhớ tới bộ dạng nhắm mắt nhíu mày của người kia.
Cũng không biết thân thể cậu đã khỏe lại hoàn toàn hay chưa, chỉ cảm lạnh thôi mà như thể muốn nửa cái mạng vậy, phảng phất chạm vào một cái sẽ nát, làm Yến Hoài cho dù có hồi tưởng lại thì bàn tay cũng vô thức dùng lực nhẹ hơn.
Anh mở mắt ra, sắc mặt lạnh băng, di động trong túi bỗng dưng rung lên.
Yến Hoài hơi sửng sốt, nhìn màn hình di động, khôi phục lại bộ dáng không biểu tình, ấn nút nghe.
"Mẹ."
"Tiểu Hoài, về nhà rồi à?" Giọng nói Yến Khanh Khanh từ bên kia đại dương xuyên thấu qua ống nghe truyền đến.
"Chưa."
"Còn ở công ty?" Yến Khanh Khanh nghe đầu bên kia yên tĩnh, mày đẹp nhăn lại: "Bên chỗ con giờ này không phải đã 12 giờ rồi sao? Về nhà sớm mà nghỉ ngơi đi."
"Con biết rồi." Yến Hoài nói cho có lệ, với anh mà nói ở nhà hay là ở công ty cũng chẳng có gì khác nhau.
"Mẹ có khỏe không? Ông ngoại thì sao?"
"Đều tốt cả..." Yến Khanh Khanh cười ôn hòa: "Chẳng qua là con mới rời đi không bao lâu mà ông ngoại con đã nhớ con tới mức sắp không chịu được rồi."
"Vâng, chờ mọi chuyện bên này ổn thỏa, con sẽ về thăm ông."
"Bon họ... Bên nhà họ Tô, con không tức giận chứ?"
Yến Hoài khẽ nhếch miệng cười châm biếm, đáy mắt lạnh băng: "Những người nhà họ Tô đó đã thối nát từ gốc rễ rồi, dù có muốn làm cho con tức giận, cũng phải có bản lĩnh đi đã."
Yến Khanh Khanh thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Vậy là tốt rồi..."
Yến Hoài nghe thấy sự do dự trong giọng nói của bà, rũ mí mắt, bình tĩnh hỏi: "Mẹ, còn có việc gì không? Không có thì con tắt máy đây."
"Ừm... Từ từ, bố con, ông ấy, thân thể ông ấy thế nào? Bác sĩ nói sao?"
Có vẻ như cái này mới là trọng điểm của cuộc gọi này.
Yến Hoài không kiên nhẫn mà nới lỏng cà vạt, sắc mặt ở dưới ánh đèn sáng lạnh chiếu xuống càng thêm lạnh lẽo.
Anh không hiểu vì sao một người đàn ông đã từng cưỡng bức bà lúc bà đang mang thai và vô tình biến bà thành kẻ thứ ba lại có thể khiến bà quan tâm tới vậy?
Hai mấy năm trước lúc Tô Thành và Yến Khanh Khanh quen nhau, nhà họ Yến vẫn chưa giàu có như bây giờ, người đàn ông này nhân lúc chiến tranh lạnh với Yến Khanh Khanh liền chấp nhận sự an bài trong nhà liên hôn với người vợ hiện tại, đây là cuộc hôn nhân chớp nhoáng, mà vào lúc này, Yến Khanh Khanh cũng vừa kiểm tra ra có thai hai tháng.
Yến Hoài cảm thấy hiện tại Tô Thành bị ung thư dạ giày chính là báo ứng của ông ta, anh không cảm thấy khổ sở chút nào.
"Rốt cuộc mẹ thích ông ta ở điểm nào vậy? Loại người này có gì tốt để mà mẹ để ý?" Yến Hoài thấy vô cùng khó hiểu.
Bên kia trầm mặc rất lâu, dòng điện lưu yếu ớt kích thích thần kinh anh,Yến Khanh Khanh lần nữa mở miệng, trong giọng nói lộ ra chút cam chịu số phận một cách bất đắc dĩ.
Bà nhẹ giọng nói: "Tiểu Hoài, con không hiểu, trên đời này luôn có một người, mặc kệ người đó ra sao, đối với con mà nói là đặc biệt nhất, con luôn muốn biết rõ từng gây từng phút của người ấy... Mẹ biết có khả năng con không hiểu đâu, nhưng mẹ có thể quản bản thân mình không đi gặp ông ấy... lại không thể quản bản thân thôi nghĩ về ông ấy."
...............................................................................>>Chương 16<<