Thứ Bảy, 21 tháng 8, 2021

Chương 12



Edit: Doll

 "Hừm..."

"Làm sao vậy?" Yến Hoài đột nhiên khựng lại, anh cảm nhận được vừa rồi người nằm trong lòng đột nhiên căng chặt cơ thể.

" Không sao... Chắc vì bị cảm nên đầu có chút đau."

Ninh Sơ nhẹ giọng nói, sắc mặt cậu trắng bệch, trên thực tế là ở thoáng chốc bị bế lên, xương cốt yếu ớt lạnh lẽo của cậu đột nhiên truyền đến cơn đau đớn bén nhọn.

Cậu chợt nhớ ra hôm nay mới đến đoàn làm phim nên quần áo và túi sách cũng chưa mang đến, nên hiển nhiên là không có thuốc giảm đau để uống.


Yến Hoài nhìn xuống đôi mắt đang nhắm nghiền của cậu nhíu mày, tựa hồ như đang rất khó chịu, vậy nên anh không tín cái lí do thoái thác của cậu.

Anh nhanh chóng ôm người vào nhà, vừa đi vừa hỏi Tằng Khánh:" Tô Ý đã đến chưa?"


" Bác sĩ Tô đã đến đây lâu rồi, bây giờ chắc đang ở phòng vật lí trị liệu với trợ lý, nước ấm tắm ở phòng ngủ chính cũng chuẩn bị xong, đã bỏ thêm dược liệu xua hàn, Trợ lí Từ đã gọi điện phân phó từ trước rồi ạ."

Tằng Khánh theo sau vội vàng nói xong, cẩn thận liếc nhìn người trong lòng ngực Yến Hoài, đem sự khiếp sợ cùng không thể tin nổi ở trong lòng áp xuống.

Ông còn chưa bao giờ thấy mặt khẩn trương và cẩn thận như vậy của Yến thiếu, cũng chưa từng thấy ngài mang về bất cứ người nào.

Mọi người đều nói trong vòng tròn quyền quý này nước rất sâu, người ở trong đó ai cũng chơi bời đến vui vẻ, nhưng sau khi ông làm việc bên cạnh Yến Hoài mới phát hiện xung quanh vị Yến thiếu quyền lực ngập trời này đều là lạnh nhạt khó gần, nhìn bất cứ túi da diễn lệ nào cũng như nhìn tượng đá, không một chút giao động.

Nếu không phải hôm nay bắt gặp tận mắt cảnh này, Tằng Khánh còn tưởng ông chủ mình bị lãnh cảm.

" Bảo Tô Ý trực tiếp đến phòng tôi." Yến Hoài ôm người vào tháng máy.

"Vâng."

Ninh Sơ nhắm mắt nghe thấy bọn họ nói chuyện, nhưng đầu càng ngày càng choáng váng quay cuồng, cho dù trong tầm mắt không có gì cả, vậy mà cậu lại như thấy rất nhiều vầng sáng hỗn loạn nhiều màu sắc đang xoay vòng, ý thức cũng ngày càng suy sụp.

"Lại phát sốt." Cậu nghe thấy giọng nói trầm thấp của Yến Hoài.

"Anh để em ngủ một giấc là được... Em muốn nằm... Đừng hoảng sợ... Anh ơi..."

Ninh Sơ mơ màng bắt lấy bàn tay đặt trên ngực mình, thấp giọng nỉ non, nhưng một chút sức lực cũng không có lại mềm mại rũ xuống.

Thanh âm cuối cùng kia truyền vào tai, Yến Hoài bỗng nhiên chấn động, trong đầu như vàng lên tiếng còi sắc bén, thất thần mà đứng đờ ra tại chỗ.

"Cậu vừa gọi tôi là gì?"

Anh rũ mắt ngơ ngác mà nhìn Ninh Sơ, vội vàng muốn bắt lấy ý niệm chợt loé qua trong đầu, nhưng người trong lòng giường như đã bị sốt thiêu đốt đến hôn mê, đến bản thân còn không biết mình vừa nói cái gì.

"Yến thiếu?"

Tô Ý vừa đi từ phòng vậy lí trị liệu ra thấy Yến Hoài ngơ ngác mà đứng bất động mới nghi hoặc mà gọi anh một tiếng.

"...Hả?" Yến Hoài trầm mặc mà bình tĩnh nhìn qua.


"A, không có gì, không có gì!!" Tô Ý đối diện ánh mắt của anh, lập tức run sợ mà đứng thẳng người, sau đó câm bặt.

Lúc sắc mặt Yến Hoài trở nên âm trầm, ánh mắt tối xuống ai mà chọc phải anh thì đó sẽ là người xúi xẻo nhất trên đời này 

-- Đây là những gì mấy năm nay Tô Ý đúc kết được khi làm bác sĩ gia đình cho Yến Hoài.

Yến Hoài ôm Ninh Sơ vào phòng ngủ chính:" Cậu ấy ngâm nước lạnh rất lâu, có cần tắm nước nóng trước không?"

Sau những giao động ngắn ngủi vừa rồi, đầu anh nhanh chóng tĩnh lặng lại như mặt nước.

Kí ức không có chút biến hoá nào.

Chỉ là như vậy khiến trong lòng đột nhiên sinh ra cảm xúc nôn nóng dày đặc, khiến anh biết rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy 

"Ừm... Vâng, cần cần, cần."

"Từ Vi đã gọi điện nói qua tình huống với tôi, tôi đã bỏ thêm chút thảo dược vào nước tắm, nhưng vị tiên sinh này nhìn qua ý thức không rõ ràng cho lắm, nên để một người vào giúp đỡ ngài ấy, nếu không sẽ rất dễ... Ừm... xảy ra chuyện."

Hắn đem từ "chết" vừa mới nảy ra nuốt xuống bụng, yên lặng véo bản thân một cái.

Tại sao hắn lại không chú ý kĩ tư thế Yến Hoài ôm người có chút ái muội chứ? Là vì tên hoà thượng máu lạnh bất cận nhân tình bỗng nhiên có người trong lòng?

Hắn đã gặp được kì tích đặc biệt nhất thế giới, nếu còn không biết giữ mồm giữ miệng e là đêm nay sẽ phải phơi thây trên đỉnh núi này mất.

Nhưng chuyện càng làm cho hắn khiếp sợ hơn còn ở phía sau.

Yến Hoài ôm người bước qua thảm lông dê thật đấy trong phòng ngủ chính, xuyên qua hành lang thông tầng dài trong phòng, sau khi bước vào phòng tắm đã được chuẩn bị nhiệt độ ổn định thì đóng cửa lại, chặn mọi tầm nhìn bên ngoài.

Sau một phút sững sờ, Tô Y kéo áo Tằng Khánh, vẻ mặt khoa trương:"Chú Tằng, chú đã phái người vào trong đó chưa?"

"Chưa." Tằng Khánh cũng đang bị dọa không nhẹ, nhưng vẫn còn chưa đến mức mất khống chế:" Bên trong không có ai cả."

"Vậy chẳng lẽ Yến thiếu muốn tự tay chăm sóc người sao? Hay ngài ấy chỉ tắm rửa thôi?" Tô Ý liếc mắt nhìn bốn phía, cảm thấy thế giới này thật huyền diệu.

"Trời ạ... người đó là ai vậy?"

"Tôi không biết, nhưng tôi khuyên cậu đừng nên hỏi lúng túng." Tằng Khánh nói:" Tôi còn chưa muốn phải đi nhặt xác cho cậu vào đêm nay đâu."

"Đi đi đi ... Từng tưởng chú lớn tuổi rồi mà có thể cậy già lên mặt nhé!"

Tô Ý thở dài thu hồi lại lòng hiếu kì dư thừa kia, phân phó cho trợ lí đi chuẩn bị ống tiêm và bình truyền dịch mang đến phòng này, trong lòng thầm lo lắng nếu lát nữa cần rút máu tiểu mĩ nhân để xét nghiệm, sau khi kim đâm vào liệu có bị Yến Hoài tặng một phát súng bắn chết không nhỉ?

Cuộc đời thật nhiều trông gai mà!

...

Mà vào lúc ý thức Ninh Sơ đang hôn mê, đột nhiên cảm nhận được thân thể được ngâm vào trong làn nước ấm áp mềm mại.

Cậu hơi hé mắt, dưới ánh đèn dìu dịu, nước trong bồn màu nâu đỏ vì dược liêu hơi tràn ra ngoài, ấm áp vừa phải, bốc lên chút nhiệt khí.

Bồn tắm này được xây dựng bằng cách khoét rỗng chính giữa một bệ đá hoa cương có chiều rộng bằng một nửa căn phòng, mười người ngâm trong này cũng được.

Cái lạnh thấm trong xương cốt dựa vào địa thế hiểm trở mà chống cự, phía sau lưng và trước ngực cậu ngâm trong nước tựa hồ đã bị thiêu cháy, vậy mà trên trán Ninh Sơ lại chẳng ra một giọt mồ hôi nào cả.

Ngâm một lúc lâu sau Ninh Sơ mới phát hiện mình đang trần truồng được Yến Hoài vớt lên từ trong bồn tắm.

"..."

Nếu còn có sức lực thì hiện tại Ninh Sơ muốn mở miệng tuôn vài câu chửi thề.

Cậu không hiểu, rõ ràng sau khi gặp lại cậu đã cố gắng rời xa người này, nhưng lại cứ gặp lại, dây dưa nhiều lần như thế.

Chẳng lẽ trên đời này thật sự có cái gọi là "ý trời" và "vận mệnh" ư?

Cậu không thể tự hỏi rõ ràng cũng chẳng còn sức lực làm việc đó.

Sau một thoáng thanh tỉnh ngắn ngủi, ý thức lại lâm vào giấc ngủ say.

...

Yến Hoài tính toán thời gian, lau khô nước trên mặt Ninh Sơ, cẩn thận vớt cậu ra khỏi bồn tắm, quấn chặt khăn lông rồi ôm ra ngoài.

Tô Ý vẫn luôn chờ đợi bên ngoài, nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, nhìn đến bộ dạng kia của ông chủ, biểu tình trên mặt trở nên có chút vi diệu.

"Yến thiếu, sao quần áo ngài lại nhỏ nước vậy? Mau đi thay đi kẻo bị cảm lạnh."

Quần áo này đâu chỉ dính nước, này phải gọi là mặc cả bộ ngâm vào trong nước mới đúng.

Chăng lẽ một chút cũng không suy xét qua bản thân như vậy có thoải mái hay không? Hay vẫn là không giám cùng người ta trần trụi đối diện?

Tâm tình Tô Ý có chút phức tạp.

Yến Hoài đem Ninh Sơ đang bốc trong khăn lông nóng hôi hổi thả vào trong chăn bông, thảm lông dê dưới chân anh đã thấm một vũng nước sẫm màu.

Lại thở dài thêm lần nữa, Tô Ý nói:" Ngài mau đi thay quần áo đi, tôi đo nhiệt độ cơ thể cho cậu ấy trước."

Yến Hoài rũ mắt, lồng ngực khẽ phập phồng, thân thể cũng chậm rãi chuyển lạnh, nhìn Ninh Sơ tới cả lúc ngủ say lông mày vẫn nhíu lại, mím môi siết chặt hai tay.

"Bớt làm chuyện vô vị lại, tận lực để cậu ấy ngủ yên giấc."

"Vâng, tôi đã hiểu rồi ạ..."

...

Trong phòng nhàn nhạt mùi hương gỗ làm thần kinh người ta thư giãn thả lỏng.

Lúc Ninh Sơ tỉnh lại, ánh sáng lờ mờ thích hợp cho nghỉ ngơi khiến cậu không phân rõ được thời gian hiện tại.

Cả người đã đỡ đau nhức hơn một chút, nhưng có lẽ là do chỉ uống thuốc hạ sốt mà không uống thuốc giảm đau nên vẫn nhức nhối khó chịu.

"Anh Tô, Ninh tiên sinh tỉnh rồi." Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên.

"Ừ, mau tới thư phòng nói với Yến thiếu một câu."

Tô Ý phất tay hai cái với trợ lý, bưng một cốc nước ấm màu hồng nhạt tới gần, đặt ống hút ở khoé miệng Ninh Sơ.

"Cuối cùng cũng tỉnh rồi, Yến thiếu ở bên cạnh cậu một ngày một đêm, nửa phút cũng chưa từng ngủ, vừa rồi sợ làm phiền cậu nên qua phòng cách vách nghe điện thoại."

Ninh Sơ nhìn chằm chằm ly nước không nói lời nào, Tô Ý cảm thấy trông cậu vẫn luôn như thế này, giống hệt một con ma ốm vậy.

"Sao vậy? Sợ có độc? Đây là nước C sủi, không có độc..."

Tô Ý cười:" Thể chất cậu cũng kém quá mức rồi, bao nhiêu thuốc đắp vào như vậy mà tới bây giờ vẫn còn sốt nhẹ, có phải trước đây từng gặp bệnh gì không?"

Ninh Sơ bỗng dưng giương mắt lên nhìn hắn.

Tô Ý có chút bối rối:" Xin... Xin lỗi. Không phải tôi cố tình nghe ngóng chuyện gì đâu, chỉ là thuận miệng hỏi một chút, cậu không trả lời cũng không sao cả."

Trên người đã được thay quần áo ngủ khô thoáng, sau khi Ninh Sơ phục hồi lại tinh thần, không thèm để ý tới hắn, vùng dậy muốn xuống giường.

"Ấy, cậu định làm gì?!"

Tô Ý không ngờ đối phương lại hành động không theo kịch bản như vậy, lập tức kinh sợ buông lý nước xuống tới đỡ lấy cậu.


Cảm giác suy yếu do sốt cao vẫn còn tràn ngập cơ thể, hơn nữa thời gian dài chưa ăn uống gì, Ninh Sơ cơ hồ là vừa ngồi dậy đã thấy trời đất quay cuồng, thân thể mềm nhũn thẳng tắp ngã xuống đất.

Tô Ý bị dọa sợ tới mức cảm thấy đầu sắp rơi xuống, hai tay run rẩy muốn đỡ cậu nhưng có người ở phía sau còn nhanh hơn, sải bước dài lao tới, vững vàng mà tiếp được thân thể người bệnh.

"Cậu thật đúng là mỗi lần gặp đều làm tôi kinh hãi." Yến Hoài ôm người thả lại lên giường, tiếng thở dài phủ trên trán cậu.

Ninh Sơ nghiêng đầu tránh đi, giọng nói có chút nghẹn:" Cảm ơn anh đã thu lưu tôi một đêm, nhưng hiện tại tôi phải về rồi."

"Vì sao? Nhà cậu nuôi mèo con hả?"

Đây là cái logic quỷ quái gì vậy? Ninh Sơ cắn môi dưới:" Đầu anh bị nước vào à?"

"Đúng vậy, tối qua giúp một con mèo tắm nên bị nước vào."

Yến Hoài biết nghe lời phải đáp lại, giúp cậu dịch chăn cẩn thận.

Tô Ý đứng ở phía sau, có cảm giác như tai mình bị hỏng rồi, lại sợ bản thân nghe được những gì không nên nghe, sẽ bị Yến Hoài tàn nhẫn kéo ra ngoài diệt khẩu.

Bỗng dưng nhớ tới những gì sảy ra ở bồn tắm đêm qua, Ninh Sơ tức giận tới mức thở gấp vài cái, hai mắt cơ hồ sắp trợn trắng:" Mặc kệ là vì chuyện gì, tôi nhất định phải đi."

"Haiiii... Không phải là muốn nhốt cậu lại."

Yến Hoài khắc chế mà đứng dậy, thấp giọng nói:"Nhưng muốn đi cũng cần phải khoẻ lại mới được, tôi bảo phòng bếp làm bữa tối, cậu ăn xong thì đi nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi sẽ đưa cậu về nhà."

Người đàn ông trẻ tuổi lạnh nhạt đứng khuất ánh đèn, khiến người ta cảm thấy vài phần cô đơn mỏng manh như ảo giác.

"Bằng không thì tôi sẽ rất lo lắng cho cậu, Ninh Sơ."

Ánh mắt Ninh Sơ dừng lại trên người anh, cậu trầm mặc một lúc lâu sau mới chậm rãi mở miệng:" Được, vậy ngày đi, nhưng tôi hi vọng sau này chúng ta không gặp lại nữa."


............................................................................>>Chương 13<<

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chương 6: Ở bên nhau lâu dài

  Edit: Doll Tôi lấy một quả táo từ mâm đựng trái cây, laptop của Tiếu Văn để trên bàn trà đang mở, tôi liếc mắt thấy  ——  《Nhật ký ngạo kiề...