Edit: Doll
Nếu hắn nhớ không lầm, công ty này ở kiếp trước là một công ty game, tuy rằng không có cách nào so sánh với một số công ty lớn khác, nhưng cũng là một công ty có nòng cốt khá vững chắc.
Thì ra Đường Điềm là chủ công ty chế tác game ư?
Lê Quân Kì xoay người bỏ đánh thiếp vào trong ngăn tủ bên cạnh giá sách.
Sau đó lại rút ra từ giá sách một quyển sách, chậm rãi đi đến ban công, ngồi ở trên ghế đứng, sách chưa lật được hai trang, trong đầu lại bắt đầu suy nghĩ miên man.
Bản thân hắn sau này nhất định sẽ về nước để phát triển sự nghiệp, dựa theo đời trước, hắn học xong liền trực tiếp tiến vào công ty gia đình giúp anh trai quản lý, kì thực lúc đó hắn chỉ ngồi ăn chờ chết và nói chuyện yêu đương.
Mà hiện tại rất nhiều chuyện đã phát sinh biến chuyển, không còn liên hệ với Sở Khanh Hoa, lúc còn học đại học không lơ là bỏ bê việc học.
Buôn bán bất động sản? Nghiên cứu đầu tư phát triển game? Làm công ty thiết kế? Mở công ty chứng khoán?
Lê Quân Kì thất thần mà nghĩ, quyển sách trên tay bỗng rơi xuống đất phát ra một tiếng vang nhỏ làm hắn giật mình, hắn hơi bực bội nhặt sách lên.
Đã nói là muốn trở thành người thành công mà! Rõ ràng trong sách hay nói sau khi trùng sinh nhất định sẽ có mục tiêu có phương hướng phát triển mà!?
Lê Quân Kì bắt đầu rơi vào một mớ rối rắm không thể giải thích được.
Đại khái, mấy người đàn ông không có sự nghiệp chắc đều như vậy ...
...
"Anh, em đã thành công làm quen với người bạn nhỏ mà anh nhắc đến." Đường Điềm vừa xoay cổ tay vừa nói với người ở đầu dây bên kia.
"Cảm giác như thế nào?" Giọng nói Cố Đình Kha tràn ngập buồn ngủ, nhưng anh vẫn cố gắng chống đỡ.
Mà cô gái này lại hoàn toàn không để ý tới vấn đề lệch múi giờ, giọng nói vui vẻ tràn ngập hơi thở thanh xuân, bắt đầu lải nhải với cái điện thoại:" Cảm giác đầu tiên... Tên nhóc đó thật đẹp mắt."
"Em ấy thật sự rất đẹp trai." Cố Đình Kha đột nhiên nhớ tới, dưới ánh đèn mờ nhạt trong bar ngày hôm đó, giữa mắt mày Lê Quân Kì lộ ra sự tao nhã vô song.
Rõ ràng... Chỉ là em trai của bạn thân mà thôi, tuy rằng hắn và mình nói chuyện với nhau rất hoà hợp vui vẻ, chỉ hận gặp nhau quá muộn, nhưng trên thực tế... Bản thân anh bất tri bất giác đã dành cho hắn quá nhiều sự quan tâm, như vậy thật sự rất kì quái...
"Anh này, không phải em đã từng nói tới tên Sở Khanh Hoa kia với anh sao?"
"..."
"Anh!"
"Hả? Làm sao?!"
"Không phải em đã từng nói tới tên Sở Khanh Hoa kia với anh sao?"
"Ừ."
"Chậc, em nhìn thấy người bạn nhỏ bà tên đó đi ăn bữa sáng với nhau, nhưng mà người bạn nhỏ nói hắn và Sở Khanh Hoa không phải bạn bè."
Cơn buồn ngủ của Cố Đình Kha đột nhiên như mọc cánh mà bay đi, anh hỏi:" Sau đó thế nào?"
"Hôm nay gặp nhau, hắn nói Sở Khanh Hoa từng tỏ tình với hắn."
"..."
Đầu bên kia điện thoại lại bắt đầu lâm vào yên lặng, Đường Điềm khẽ thở dài một hơi:" Anh..."
"Nếu Quân Kì đã nói như vậy... Trước tiên cứ tạm thời không cần lo lắng. Về chuyện Sở Khanh Hoa, có kẻ có bối cảnh quân đội luôn giúp đỡ y, hiện tai, chúng ta cũng không có cách nào xử lý y."
"Mẹ, cái loại địa phương như sex party mà cũng dám lừa Lục Xán đi, bề ngoài đẹp đẽ dịu dàng như vậy không ngờ nội tâm lại độc ác thế kia."
" Kỳ thật, đối chiếu với hành vi trước đây của người này, chuyện siêu ngu ngốc như lừa Lục Xán tham gia sex party... Y sẽ không làm."
"Em cũng rất muốn biết là vì sao..."
Trong nhất thời, cả hai đều có chút bất đắc dĩ, cuộc đối thoại cũng bắt đầu trở nên nhạt nhẽo.
" Suy nghĩ nhiều làm gì, yên tĩnh hóng biến đi." Cố Đình Kha đánh vỡ trầm mặc:" Hẳn là sau vụ này, tên Sở Khanh Hoa đó sẽ về nước đấy."
"Hiện tại tình trạng tinh thần của Lục Xán thế nào?"
"Vẫn chưa được ổn định lắm, một ngày thời gian chủ yếu là hôn mê, chắc cô ấy không muốn tỉnh lại."
"Ừm..."
...
"Nếu không sảy ra chuyện này, em mẹ nó liệu có nghĩ đến anh không?!!" Vinh Hiên vừa vận động vừa lăng nhục người dưới thân đang thần phục hắn.
"Ưm..." Môi Sở Khanh Hoa tràn ra tiếng rên rỉ, y sống chết nắm lấy ga trải giường, tùy ý Vinh Hiên chơi đùa y, không phát ra một lời nào.
"Ra nước ngoài lâu vậy rồi nên lá gan cũng mập lên nhỉ?" Vinh Hiên hừ lạnh một tiếng, cúi đầu tinh tế hôn lên thái dương Sở Khanh Hoa:" Sao nào, đã phải nhờ tới giúp đỡ rồi, còn không chịu về nước ư?"
"..." Tiếng rên rỉ càng lớn hơn, đã thế Sở Khanh Hoa còn không trả lời khiến Vinh Hiên càng cáu, hắn nhắm mắt lại thúc mạnh vài cái, chọc tới mức Sở Khanh Hoa phải lớn tiếng cầu xin tha thứ.
Sau đêm dài dằng dặc nhuốm đầy mùi vị tình dục, dưới cảm xúc thống khổ cầu mà không được liền mặc kệ Sở Khanh Hoa đang chôn mình trong chăn nệm, hắn cười, gương mắt tràn đầy khoái cảm vặn vẹo.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét