Edit: Doll
Trước đây cũng không phải Ninh Sơ chưa từng gặp loại người như Lăng Đình, nhưng chắc là vì hồi đó cậu có ít cảnh quay hơn bây giờ, cũng chẳng có cảnh diễn phối hợp với vai chính nên đối tượng bị nhắm vào không rơi lên đầu cậu, cậu chỉ là người ngoài cuộc đứng xem mà thôi.
Nhưng mà lần này đối với cậu mà nói thì có chút khó khăn.
Ác ý của Lăng Đình đối với cậu thực sự là trắng trợn táo bạo viết trên mặt, năm lần NG liên tục, mỗi một lần chạy lấy đà đều đột ngột dừng lại giữa chừng.
Sau đó bắt đầu mở miệng xin lỗi và dùng lí do bị chướng ngại tâm lí để giải thích nhưng trong ánh mắt thì tràn đầy hưng phấn và sung sướng, cho dù Ninh Sơ cách đó khá xa cũng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Cậu đương nhiên biết là Lăng Đình cố ý, thậm chí nhân viên công tác ở xung quanh cũng đã bắt đầu nhìn ra, nhưng biết thì cũng có làm gì được đâu?
Người có tiếng nói nhất ở đây là Hứa Liên Kiệt lại đang ngồi sau màn hình không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm vào người đang ở dưới nước trên màn hình đầy vẻ thích thú.
Lạnh lẽo dần dần thấm vào trong xương cốt Ninh Sơ, lúc hít vào thở ra, cậu thậm chí cảm thấy không khí lưu thông trong thân thể toàn là sương trắng lạnh lẽo như băng, các đầu ngón tay cũng bắt đầu tê dại.
Lúc này cậu càng ngày càng khó tập chung lực chú ý, thậm chí có hai giây vì não trở nên trì độn mà cậu quên đạp chân, thân thể chìm xuống nên sặc mấy ngụm nước.
Cố tình vào lúc động tác của cậu bắt đầu trở nên chậm chạp, Hứa Liên Kiệt lại dùng loa gào lên với cậu.
" Tiêu Ninh! Tiểu Ninh, cậu giãy dụa mạnh hơn một chút nữa! Như vậy cảnh quay sẽ đẹp hơn! Chú ý đến trạng thái của cậu nữa!!!"
Mẹ nó! Tại sao ông không bảo Lăng Đình chú ý đến trạng thái?!!!
Sắc mặt Ninh Sơ lúc này trắng bệch, chửi thầm trong lòng, ho khan hai tiếng, trong cổ họng lại không cách nào phát ra được thanh âm, chỉ run rẩy đưa tay làm dấu ok, và yên lặng cầu nguyện rằng hai tên ngốc này có thể buông tha cho cậu trong vòng mười lăm lượt nữa, hoàn thành tốt cảnh quay.
Không ngờ quay đến lượt thứ tám, Lăng Đình còn chưa định thần thì hành lang bên ngoài bể bơi truyền tới một trận ồn ào, có cả tiếng đập cửa vang vọng khắp bể bơi.
Ninh Sơ đang giãy dụa ở trong nước còn chưa kịp phản ứng thì mấy chục người của đoàn làm phim ở trên bờ đều nhìn về phía cửa.
Hứa Liên Kiệt ở sau đám máy móc đứng dậy, đột nhiên bị cắt ngang cảnh quay, sắc mặt hắn rất khó coi.
" Sao lại thế này? Không phải đã bao hết rồi à? Người của tổ phụ trách đâu? Đã trao đổi với khách sạn rằng không thể để người ngoài vào đây chưa? Mẹ nó làm ăn cái kiểu quái gì vậy?!"
Mấy người bên tổ phụ trách cũng vô cùng bối rối:" Tôi không biết, tôi đã nói với bên họ những việc cần chú ý rồi...sảy ra chuyện gì nhỉ?"
Bảy tám người đột ngột kéo nhau từ ngoài cửa đi vào, Hứa Liên Kiệt nhận ra được vị mặc tây trang giày da đi đầu là giám đốc điều hành khách sạn Hào Tư này.
Hắn đặt bộ đàm trong tay xuống, cười tươi chào hỏi:" Sao giám đốc Vương lại tới đây?"
Vương Quân cũng cười tủm tỉm đưa tay ra nắm lấy tay Hứa Liên Kiệt, nhưng mở miệng lại như sấm sét giáng xuống.
"Xin lỗi đạo diễn Hứa, việc quay phim của các anh hiện tại chắc là không thể tiếp tục nữa."
Trong lòng Hứa Liên kiệt cả kinh:" Giám đốc Vương đây là có ý gì? Nhân viên của quý khách sạn chẳng lẽ không báo cáo với anh rằng hồ bơi này chúng tôi đã đặt trước tới tận mười hai giờ, tiền đã thanh toán hết rồi, làm sao có thể trở mặt không nhận như vậy được?"
Vương Quân nghiêng mặt nhìn bể bơi, ý cười trên mặt tắt dần, thái độ kiên quyết dị thường:" Xin lỗi đạo diễn Hứa, chuyện này phải dừng lại, hơn nữa phải dừng ngay lập tức!"
" Giám đốc Vương, Hứa Liên Kiệt tôi cũng không phải hợp tác với Hào Tư lần đầu, làm như vậy với hai bên đều không có lợi." Đối phương lắc đầu, sắc mặt Hứa Liên Kiệt sầm xuống.
"Tôi sẽ gọi điện nói chuyện về tình huống này với Lưu tổng của các người!"
" Ha hả, Đạo diễn Hứa cứ việc gọi." Vương Quân giang hai tay với hắn, đôi mắt híp lại như một con hồ ly.
"... Nhưng mà theo tôi được biết, chỉ thị này là bên trên giao cho Lưu tổng, suy cho cùng thì ngài ấy cũng chỉ là người chấp hành."
" Cái gì?" Đồng tử Hứa Liên Kiệt co lại.
Chuỗi khách sạn Hào Tư là sản nghiệp của Lưu Hoa Đông, người này là phú nhị đại ra ngoài lập nghiệp, đầu óc kinh doanh vô cùng tốt, đồng thời còn là hội trưởng của hiệp hội các khách sạn cao cấp. Ông ta có mạng lưới quan hệ rất rộng, bất kể là về quyền lực hay tài lực đều có ảnh hưởng rất lớn, rất khó tưởng tượng ra nổi ai có thể ra lệnh cho người này.
" Không thì anh nghĩ thế nào? Lưu tổng của chúng tôi đang ở nước ngoài, căn cứ vào giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi thì hiện tại không phải lúc ngài ấy rời giường, người có thể khiến ngài ấy rối loạn hoảng sợ gọi điện thoại từ nước ngoài về yêu cầu tôi đến giải quyết, tôi tin rằng đạo diễn Hứa có thể xử lí tốt."
Vương Quân mỉm cười nói xong liền ra hiệu cho mấy người đằng sau, mấy người đằng sau lập tức vọt vào trong ngăn cản.
"Không quay nữa, mau thu máy móc lại!"
" Đóng máy đi!"
Nói cũng đã nói đến mức này, lúc này vấn đề cần quan tâm càng không phải có quay tiếp hay không nữa.
Sắc mặt Hứa Liên Kiệt thay đổi mấy lần, liếc mắt nhìn đám người loạn thành một đống phía sau, có chút xấu hổ mà cười với Vương Quân.
" Vì chúng ta có quan hệ hợp tác đã lâu, giám đốc Vương có thể tiết lộ cho tôi một chút tin tức chính xác không? Ý tứ của bên trên là muốn dọn sạch khu này để dùng với mục đích khác hay là..."
- Đoàn phim chúng tôi đắc tội ai rồi?
Vương Quân thương hại mà liếc hắn một cái, cười bí hiểm:" Đạo diễn Hứa chỉ cần ngừng quay thôi, đồ đạc có thể thu dọn từ từ, để đến ngày mai dọn cũng không sao."
Trên mặt Hứa Liên Kiệt lập tức không còn chút huyết sắc nào.
Ninh Sơ còn đang ngâm mình trong nước không biết phía đằng xa xảy ra chuyện gì thì Hồ Hiểu An đã cầm di động lộc cộc chạy tới.
"Ninh ca! Ninh Ca, mau lên đi! Hôm nay không quay nữa!"
Không quay nữa?
Có bệnh à? Vậy chẳng phải là cậu mất công không đi ngâm nước sao? Chẳng lẽ lại muốn thêm một lần như vậy nữa?
Hay là Lăng Đình lại nghĩ ra phương pháp chỉnh người mới?
Cậu mơ mơ màng màng nhìn vẻ mặt của kẻ khỏi sướng mọi chuyện trên bờ, phát hiện đối phương cũng đang trong tình trạng mê mang, cậu lại nhìn đoàn người đằng xa xa, không biết đã sảy ra chuyện gì?
Ninh Sơ thở dài, gian nan mà bơi vào bờ, chân tay vừa tê vừa mềm, đã lạnh lại còn đau nhức, không biết có thể chống đỡ thân thể leo lên được không, thang cuốn thì lại ở xa, cậu càng không muốn bơi qua đó.
" Khụ khụ... Hiểu An, cô đi tìm một người khỏe một chút tới kéo tôi..."
Cậu bám lấy gạch men sứ lát trên bờ, cúi đầu vô lực mà khoát tay với Hồ Hiểu An, hai tai ong ong, âm thanh ầm ĩ bốn phía đều không nghe rõ lắm, cũng không biết mình nói có đủ âm lượng để Hồ hiểu An nghe được hay không.
Trong chốc lát, thanh âm xung quanh rút đi tựa như thủy triều, cậu nâng cái đầu nặng trĩu, trước mắt đột nhiên có một đôi tay khớp xương rõ ràng duỗi ra.
Đôi tay kia nâng dưới nách cậu, ôm cả người cậu lên từ trong nước.
"Ưm..."
Đại não Ninh Sơ truyền đến một trận trời đất quay cuồng, tầm mắt còn chưa kịp rõ ràng, thân thể lạnh phát run đã được một cái khăn lông thật dày quấn chặt sau đó bị người dùng lực ôm éo bế ngang lên.
"!!!"
Lần này cậu nghe được rõ ràng nhưng tiếng hít khí khiếp sợ hết đợt này đến đợt khác vang lên.
Có lẽ là do vừa từ trong nước lạnh đi ra, trán cậu áp lên làn da trên cổ kia như châm một ngọn lửa ấm, nóng đến nỗi mí mắt cậu run lên.
Tầm mắt hướng lên trên một chút, Ninh Sơ thấy xương hàm sắc bén và lạnh lùng của Yến Hoài, sườn mặt anh dưới ánh đèn màu lạnh lộ ra vài phần kiêu ngạo và tàn nhẫn.
Nhưng giờ phút này cậu đã lạnh đến mức đầu óc trở nên trì độn phát ngốc, không ý thức được tại sao Yến Hoài lại ở đây, cũng không thể nói ra được lời nào.
Yến Hoài siết chặt người trong lòng ngực, rũ mắt nhìn xuống khuôn mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc, sau đó ngước mắt lên quét qua xung quanh, ánh mắt lạnh đến mức gần như có thể giết người.
Anh ném cho Từ Vi đang đứng bên cạnh một câu:" Xử lí xong báo cáo kết quả cho tôi, càng sớm càng tốt."
" Vâng!"
Sau đó anh ôm người, xuyên qua một đám người sắc mặt kinh hoảng im lặng như ve sầu mùa đông, lập tức rời đi.
Hồ Hiểu An cầm di động của Ninh Sơ chạy chậm theo vài bước đã bị Từ Vi một tay nắm sau cổ: "Ôi, em gái, còn định đi theo? Muốn bị mắng lắm hả? Chậc, cô ở đây đợi một chút, lát nữa tôi gọi người đưa cô về nhà."
" A? Ồ..." Hồ Hiểu An chỉ chỉ vào cuộc gọi trên Wechat trong di động của Ninh Sơ hỏi:" Vị kia chính là người trong điện thoại? Anh ta muốn mang Ninh ca của chúng tôi đi đâu hả?"
Từ Vi nhíu mày bóp bóp gương mặt trẻ con ngây thơ, thở dài:" Đó là ai cũng không biết mà cũng dám đem Ninh ca của mấy người bán luôn? Thật là... Yên tâm đi, sẽ không làm gì cậu ấy đâu. Cùng lắm... chắc là bắt về làm áp trại phu nhân."
"A?!"
...
Tới khi bị bọc chặt ôm vào ghế sau xe, Ninh Sơ rốt cuộc tìm về được chút khí lực:" Yến Hoài? Anh tới đây làm gì vậy?"
Cậu mở miệng mới phát giác thanh âm mình đã khàn tới mức sắp không nghe rõ được nữa.
Yến Hoài dùng ánh mắt tối nghĩa mà liếc cậu một cái, lạnh lùng nói với tài xế:" Đi nhanh lên."
Sau đó anh kéo tấm vách ngăn ghế trước và ghế sau lên, mở máy sưởi và hệ thống hong khô ghế ngồi trên bản điều khiển, sau đó kéo khăn lông trên người Ninh Sơ:" Tôi gọi điện muốn mời cậu ăn bữa tối, là trợ lí của cậu tiếp."
" Anh định làm gì? Đầu cũng bị nước vào rồi?" Ninh Sơ nhíu mày muốn tránh khỏi động tác của anh, tiếc rằng sức lực một chút cũng không phải đối thủ của đối phương.
" Cậu đừng lộn xộn! Quần áo ướt tốt nhất nên nhanh chóng cởi ra!"
Cho dù động tác của đối phương vừa nhẹ nhàng lại cẩn thận, dù Ninh Sơ cũng đang trì độn thì vẫn nhìn ra được tâm tình anh lúc này cực kì không tốt, đáy mắt tích tụ giông bão, cố gắng kìm nén tức giận.
Cậu có chút vô lực:" Chỉ vì muốn tôi ăn cơm chiều cùng anh, cho nên anh đến dùng bạo lực để ngăn cản tiến độ của đoàn làm phim? Như vậy khiến Yến tổng uy phong hơn ư?"
Yến Hoài mím môi, sau khi cởi bỏ áo sơ mi ướt đẫm trên người cậu liền dùng khăn tắm bao bọc gắt gao lại cỗ thân thể đang phát lạnh của cậu, nghuwx khí không chút phập phồng nhưng Ninh Sơ lại nghe ra được một chút chua sót khổ sở đang bị kìm nén.
" Thân thể cậu còn chưa tốt, tôi gọi điện thoại cho cậu, bảo trợ lí của cậu đừng tắt máy, tôi vẫn luôn nghe ngóng tình huống bên này..."
Ninh Sơ chống thân thể ngồi dậy một chút, cách xa khỏi người anh, nhẹ nhàng dựa đầu vào lưng ghế, nhắm mắt không nói một lời.
Ánh mắt Yến Hoài càng tối hơn, môi mỏng đóng mở vài lần, mãi sau mới gian nan mà lên tiếng:" Tôi không phải là muốn làm gián đoạn công việc của cậu, nhưng tiền đề ở đây là không có người cố ý chỉnh cậu trong công việc."
Anh không nói ra một điều, đó là lúc trên đường chạy như bay đến đấy, anh nghe tiếng Ninh Sơ giãy dụa kêu cứu truyền qua điện thoại và những lần NG lặp đi lặp lại, ở trong kí ức hơn hai mươi năm của anh...
Lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác tim như bị dao cứa.
Ninh Sơ vẫn nhắm hai mắt, chỉ là cậu nhẹ giọng cười:" Như vậy thì cũng không liên quan tới anh."
.......................................................................................................................<<Chương 11>>