Chủ Nhật, 30 tháng 5, 2021

Chương 12


 Edit: Doll

 Sau khi cùng mọi người trò chuyện xong, Sở Khanh Hoa bất chợt nhìn thấy Lê Quân Kì đang đứng trong đám đông, lăng lẽ uống nước cam.

Hắn cười nhạt, tao nhã vô song.

Bước tới gần Lê Quân Kì, y nhẹ giọng gọi:" A! Lê Quân Kì, đã lâu không gặp."

Ha ha, giọng nói nhẹ như vậy làm gì có ai nghe thấy được? Lê Quân Kì thuận lý thành chương không thèm phản ứng lại với lời chào của y, cúi đầu nhìn ly nước cam trống rỗng trong tay.

" Ly nước cam cũng uống hết rồi!" Ly nước cam trong tay được rút ra thay vào đó là một ly cocktail xanh nhạt.

Lên Quân Kì thầm thở dài trong lòng, ngẩng đầu nhìn Sở Khanh Hoa đang nở nụ cười "ấm áp hào phóng" lại mang theo một chút " thương tâm ở trước mặt, không thể không cảm thán tên này đúng là âm hồn bất tán.

" Không ngờ lại gặp em ở đây." Sở Khanh Hoa chen vào chỗ Lục Triết đang ngồi ở bên cạnh Lê Quân Kì, bày tỏ cảm xúc khi nhìn lại những ngày tháng đã trôi qua, y nói với Lê Quân Kì.

" Anh biết rằng em sẽ đi du học, lại tưởng em sẽ đi Anh giống anh trai em..." Giọng nói của Sở Khanh Hoa như đang không che giấu nổi cảm thấy may mắn:" Không ngờ rằng... lại ở ngay nơi gần anh như vậy."

Ha ha.

Trong đầu Lê Quân Kì đang diễn ra một vòng tuần hoàn lặp lại hai từ ha ha với đủ loại âm sắc, lại không thèm phản ứng với đoạn độc thoại nội tâm to lớn của Sở Khanh Hoa lần nữa.

" Anh... anh rất vui." Sở Khanh Hoa nhẹ nhàng cười, đôi mắt ươn ướt nhìn Lê Quân Kì ánh lên niềm vui vẻ thỏa mãn.

Toàn thân nổi đầy da gà.

Trong lòng Lê Quân Kì phát lạnh, muốn hung hăng mắng chửi người đang diễn kịch trước mặt này, nhưng lại cảm thấy vô lực:" Học trưởng, nếu không có việc gì khác, tôi xin phép đi trước."

Ánh mắt Sở Khanh Hoa có chút kinh ngạc, giọng nói run rẩy:" Quân Kì... em chán ghét anh tới vậy sao..."

A...thật khó chịu.

" Học trưởng, anh suy nghĩ nhiều rồi, chỉ là đề mục của trường giao cho tôi vẫn chưa hoàn thành, tôi muốn quay lại làm nốt." Lê Quân Kì gật đầu với Sở Khanh Hoa: "Như vậy tôi đi trước nhé, học trưởng."

Sở Khanh Hoa buồn bực gật đầu, có chút khổ sở nhìn đi chỗ khác.

Lê Quân Kì quay người bước ra ngoài.

Cảm nhận được Lê Quân Kì rời đi, Sở Khanh Hoa mới quay đầu lại, nhìn bóng lưng thẳng tắp của Lê Quân Kì khuất sau ánh đèn, cảm thấy trong lòng chấn động, vô thức vươn đầu lưỡi hồng nhuận ra liếm liếm môi dưới.

Lục Triết thu hết mọi chuyện này vào mắt, làm hắn có chút hoang mang lại có chút ghê tởm.

...

" Quân Kì...a ... Quân Kì..." Sở Khanh Hoa ôm chặt người da đen đang không ngừng vận động, sử dung tiếng Trung gọi tên Lê Quân Kì đầy thỏa mãn.

Người đàn ông da đen cảm thấy cái huyệt dâm đãng càng siết chặt hơn, y dùng thứ ngôn ngữ tuyệt vời mà anh ta không hiểu để kêu những câu anh ta không biết, anh ta cảm thấy toàn thân hết sức sảng khoái, không ngừng thao người dưới thân, khiến y thốt ra những thanh âm càng thêm yêu kiều.

Ngón tay mảnh khảnh của Sở Khanh Hoa bám chặt lên tấm lưng người đàn ông, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trong đầu tưởng tượng ra bộ dạng Lê Quân Kì và Lê Quân Minh, chỉ cảm thấy thân thể ngày càng nóng, ngày càng mẫn cảm.

Lúc đến cao trào, y cảm thấy trước mắt có một tia sáng trắng, sự cố chấp không tên với Lê Quân Kì ngày càng sâu đậm.

Mặc dù khi đo Lê Quân Kì đã từ chối y, nhung sau bao nhiêu năm, hai người vẫn có thể tình cờ gặp lại nhau ở bờ bên kia đại dương, đây... hẳn là trời định.

Nghĩ vậy, Sở Khanh Hoa khẽ nở nụ cười.

...

" Lại xem chứng khoán à?" Lục Triết mở cửa, căn phòng không bật đèn, Lê Quân Kì ôm máy tính ngồi trước bàn cau mày nhìn chằm chằm vào đường cong trên trang web.

Ánh sáng mỏng manh ở bên ngoài tràn vào, mọi thứ trong phòng được mạ lên một tầng ánh bạc nhàn nhạt, quả thực rất đẹp.

" Cậu và anh Sở..." Lục Triết có chút do dự nhìn Lê Quân Kì đang im lặng:" Tôi không phải kì thị người đồng tính... nhưng mà tôi cảm thấy... thái độ của anh ta đối với cậu không đúng lắm."

Lê Quân Kì vừa nghe vậy thì có chút kinh ngạc, thoát khỏi trang web, quay đầu nhìn Lục Triết đang khuất trong bóng tối không thấy rõ mặt.

Anh chàng thần kinh này vậy mà rất nhạy cảm về khía cạnh kia.

" Sao nào?" Lê Quân Kì cười nhẹ:" Cậu lại có định nghĩa mới về anh Sở ôn nhu và cẩn thận của cậu à?"

" A..." Lục Triết có chút nghẹn, cảm giác nói xấu người khác sau lưng đối với đứa trẻ trung thực này, là một thách thức khá lớn.

Lê Quân Kì đợi nửa ngày cũng không thấy Lục Triết lên tiếng, bật cười nhẹ, tắt máy tính, đứng dậy ngã vào chiếc giường mềm mại, nói:" Lục Triết, cậu nên cách xa vị Sở học trưởng kia một chút, càng xa càng tốt."

Lục Triết cũng bò lên giường mình, đầu vùi vào chăn bông, có chút đờ đẫn:" Hôm nay lúc cậu rời đi, ánh mắt anh Sở nhìn theo bóng lưng cậu như bị keo dính chặt lên vậy, còn..."

" Còn?"

" Anh ta thè lưỡi liếm miệng mình..." Giọng nói Lục Triết có chút khó chịu:" Dọa tôi sợ nhảy dựng, cảnh tượng kia hệt như cảnh yêu tinh ngàn năm nhìn thấy Đường Tăng vậy..."

" Ha ha ha ha..." Lê Quân kì cười to.

"Nói sao nhỉ...tôi... tôi không kì thị đồng tính luyến ái..." Thanh âm rầu rĩ của Lục Triết truyền đến:" Tôi... tôi chỉ cảm thấy... ánh mắt anh Sở nhìn cậu khiến người ta sợ hãi..."

Lê Quân Kì không nói chuyện nữa, ngửa đầu nhìn ánh sao ngoài cửa sổ.

Nếu Sở Khanh Hoa thật sự không biết xấu hổ tìm đến đây.

Vậy thì...

..............................................................................Chương 13

 

 

Thứ Tư, 26 tháng 5, 2021

Chương 13

 

 Edit: Doll

Lục Triết là một người cực kì thành thật cũng cực kì thông minh, loại người này nói chung sẽ đều có kiểu trực giác của dã thú.

Kể từ đó về sau, Lục Triết rất ít khi tiếp xúc với Sở Khanh Hoa dù là trên internet hay ngoài đời thực.

Lục Triết còn có một sở thích rất đặc biệt đó là phải uống một ly sữa yến mạch vào 6 giờ sáng mỗi ngày, có hôm Lê Quân Kì dậy sớm đi tập thể dục thì phát hiện cậu ta đang ngồi trong một nhà hàng. Một người đàn ông cao to bên cốc sữa yến mạch, thật là một tổ hợp kì lạ.

" Sữa yến mạch rất bỗ dưỡng và tốt cho sức khỏe, tôi đã uống nó từ khi còn rất nhỏ lâu dần thành thói quen. À đúng rồi, Lê Quân Kì, cậu có muốn gọi một ly không?" Lục Triết nhe răng cười, Trong tiết trời tờ mờ tối, tắm chiếc răng trắng sáng lấp lánh  làm chói mù mắt Lê Quân Kì.

Dĩ nhiên, câu trả lời của Lê Quân Kì là tặng cậu ta một bóng lưng trong bộ đồ thể thao rộng rãi.

...

Cuộc đời chính là một vở kịch dài, trong vở kịch ấy, bạn luôn luôn có thể gặp những " kinh hỉ" không hề báo trước.

Khi Lê Quân Kì đang tập quyền dưới sân cỏ, nhìn thấy Sở Khanh Hoa đeo kính râm từ trên xe bước xuống, trong đầu hắn bỗng hiện lên dòng chữ này.

Không thể phủ nhận, Sở Khanh Hoa có vẻ ngoài rất tinh sảo, đầu óc cũng không kém, nếu kiếp trước y không phải người yêu của hắn thì người này là một đối tượng rất tốt để kết giao.

Không may làm sao.

Anh trai nhà bên hai má ửng đỏ lại xuất hiện trước mặt Lê Quân Kì, hai mắt hắn tối lại, tăng sức đấm lên một chút, động tác nhịp nhàng như điều hòa bất chợt trở nên nhanh nhẹn còn kèm theo cả chút tức giận.

Sau khi đánh xong một bộ quyền, trên trán Lê Quân Kì xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, hắn thu thế, nhắm mắt lại, yên lặng hít thở.

Đột nhiên bên tai truyền đến tiếng vỗ tay thanh túy.

" Quân Kì, em tập quyền trông rất hay." Giọng nói Sở Khanh Hoa trong trẻo rõ ràng, thật sự rất dễ nghe.

 " Cảm ơn." Lê Quân kì mở mắt, xoay người chuẩn bị đi về.

" À..." Sở Khanh Hoa lên tiếng :" Anh biết một quán cà phê không tệ lắm gần đây, Quân Kì, cùng anh đi một chút đi."

Chậc, lại định dụ dỗ thêm vài con thiêu thân lao vào à?!

" Học trưởng, tôi đang mặc đồ thể thao." Lê Quân kì bất lực nhún vai:" Tôi ăn mặc như thế này hình như không hợp bước vào quán cà phê cho lắm?!"

" Ai nói không thích hợp? Quân Kì, em mặc cái gì đều rất dễ nhìn." Thanh âm Sở Khanh Hoa càng thêm ôn nhu.

" Vậy... dẫn đường đi." Lê Quân kì thở dài thật nhẹ, cùng Sở Khanh Hoa đi đến quán cà phê Nayoota gần đó.

...

" Em muốn uống gì?"  Sở Khanh Hoa hỏi.

" Tôi uống gì cũng được, cà phê đen đi."

" Em có muốn thử cà phê trà xanh không? Cà phê trà xanh rất ngon, đây là loại trà hương vị Nhật Bản. Hương thơm thanh nhã của trà xanh kết hợp với vị đậm đà của cà phê tan ra trong miệng, mang đến cho người thưởng thức một trải nghiệm rất tuyệt."

" Tùy anh..."

"What a fuking bitch!!!"

Kèm theo tiếng gào thét là một ly cà phê thẳng tắp hướng lên người Sở Khanh Hoa, vệt cà phê màu nâu dọc theo má Sở Khanh Hoa chảy xuống, bộ vét màu xám được may đo tỉ mỉ bị dính một mảng cà phê lớn.

Lê Quân Kì sửng sốt nhìn người vừa đổ cà phê.

Là một gương mặt xinh đẹp đậm chất Á Đông.

Mà lúc này gương mặt xinh đẹp kia tràn đầy giận dữ, giống hệt một con mèo đang xù lông.

Sở Khanh Hoa muốn quay đầu lại mắng người đánh đổ cà phê không một chút lịch sự nào này, nhưng thời điểm nhìn thấy gương mặt của cô ta, khí thế tràn đầy trong nháy mắt tiêu tán hết.

"... Doris." Y khẽ gọi, âm thanh có chút rụt rè.

Doris? Cái tên này nghe thật quen thuộc, Lê Quân Kì đưa tay chống cằm, nhàn nhạt nhìn hai kẻ đang dương cung bạt kiếm trước mặt... Có lẽ không phải là hai kẻ dương cung bạt kiếm mà là một bên đơn phương áp bức.

Chẳng lẽ Sở Khanh Hoa này cướp người đàn ông của cô nàng Doris kia cho nên bây giờ người ta tìm y để đánh ghen?!

Một câu chuyện thú vị!

Trong lúc này đầu Lê Quân Kì như có một đàn ngựa đang chạy vụt qua, chợt có một suy nghĩ lóe lên trong đầu hắn.

Doris... Doris!

Đúng rồi... Doris này không phải là em họ đang du học tại Mỹ của Cố Đình Kha - Đường Thiên sao? Trước khi hắn đi du học anh có nhắc tới cô nàng với hắn... Nhưng mà... Cô nàng này và sở Khanh Hoa có quan hệ gì với nhau ư?

Cô nàng này đọt nhiên nhảy ra như sứ giả chính nghĩa... Sở Khanh Hoa lạnh còn sợ hãi như vậy... Cố Đình Kha có biết chút nào không?

Rất nhiều dấu chấm hỏi chuyển tới chuyển lui trong đầu Lê Quân Kì.

" Doris... Hãy nghe anh nói..." Sở Khanh Hoa có chút gấp gáp:" Anh..."

Sở Khanh Hoa nói được một nửa thì đột nhiên im lặng, đôi mắt thiên nga kiêu ngạo của Sở Khanh Hoa nhìn sang Lê Quân Kì - kẻ đang chú ý ngồi xem vở kịch này với hai mắt mở to đầy phấn khích.

Đường Thiên cười lạnh, giơ tay giáng cho Sở Khanh Hoa một bạt tay, sau đó quay sang hỏi Lê Quân Kì:" Người Trung Quốc à, là bạn của anh ta sao?"

Lê Quân Kì sửng sốt, khẽ lắc đầu.

" Hừ!" Đường Thiên nhìn Sở Khanh Hoa đang sợ người khác chú ý rồi lại nhìn sang kẻ có vẻ không liên quan gì đến - Lê Quân Kì, dẫn theo bảo tiêu của mình đi ra khỏi quán.

"Macha Coffee.” Cô phục vụ da đen mang tách cà phê đặt lên bàn, Lê Quân Kì thanh toán luôn hóa đơn và đưa cho cô ấy 5 đô tiền boa.

Sở Khanh Hoa lấy khăn tay ra, lẳng lặng lau nước cà phê dính trên mặt, sắc mặt có chút u ám, hai mắt  ánh lên một tầng sương mỏng.

"... Anh... Anh không muốn ở lại đây nữa." Sở Khanh hoa nhẹ nhàng lên tiếng.

Tuy ánh mắt xong quanh đã ít hơn vừa rồi nhiều, nhưng vệt cà phê trên người Sở Khanh Hoa lại khiến y gần như trở thành tâm điểm của toàn bộ quán cà phê.

Điều này khiến Lê Quân Kì ngồi đối diện y cũng cảm nhận được những ánh mắt nóng rực kia, nhìn ly cà phê đẹp mắt trước mặt mình cũng không còn hứng thú muốn nếm thử nữa.

" ...Đi thôi." Lê Quân Kì đứng dây ra hiệu cho Sở Khanh Hoa rời khỏi quán cà phê.

Sở Khanh Hoa nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, đứng dậy theo Lê Quân Kì ra ngoài.

...

" Thật xin lỗi... lại để em chứng kiến bộ dạng thảm hại này..." Đi đến gần xe Sở Khanh Hoa, y đột nhiên lên tiếng phá vỡ im lặng.

"..." Lúc này Lê Quân kì có chút bối rối, không đáp lại.

" Anh về trước đây... gặp lại sau." Lê Quân Kì gậy đầu nhìn Sở Khanh Hoa như chạy trốn mà chui vào xe, lái đi.

" Đường Thiên..." Lê Quân Kì thu hồi ánh mắt, vừa lên lầu, vừa âm thầm suy diễn ra mọi loại tình huống phát sinh giữa Đường Thiên và Sở Khanh Hoa.

Có nên hỏi Cố Đình Kha một chút không nhỉ?

...

" Úi, cậu về rồi à?" Ngay khi Lê Quân Kì mở cửa, hắn đã thấy Lục Triết với chiếc dẻ lau vắt trên cổ và hai tay đang cầm cây lau nhà mỉm cười với mình.

" Cậu đang..."

" Đong dọn dẹp vệ sinh chứ gì nữa!" Lục Triết vừa nói vừa cật lực khom người lau sàn nhà.

" Đúng rồi! Tôi vừa thấy cậu và anh Sở đi đâu đó... cậu..." Lục Triết trầm ngâm một chút: "Cậu nhất định phải bảo vệ bản thân."

???

Lê Quân Kì sửng sốt, nhìn vẻ mặt đầy nghiêm túc của Lục Triết mà có chút muốn cười.

" Người anh em, tôi sẽ vì trinh tiết của cậu mà chiến đấu hăng hái đến cùng." Lục Triết như nghĩ ra điều gì đó, vươn tay vỗ vai Lê Quân Kì:" Chiến đấu hết mình với thế lực tà ác!"

"..."

Lê Quân Kì bỏ lại một mình Lục Triết tiếp tục don dẹp phòng khách, hắn đi về phòng, cởi bỏ hết quần áo rồi đi vào phòng tắm.

" Lê Quân Kì, cậu có điện thoại, tôi nhận thay cậu nhé!!!" Tiếng gào của Lục Triết từ ngoài cửa vang lên, Lê Quân Kì đáp lời rồi chìm vào trong nước.

...

" Alo, ai vậy?"

" Xin lỗi... đây là điện thoại của Lê Quân Kì?" Bên trong điện thoại truyền đến thanh âm quen thuộc lại dễ nghe, Lục Triết buông cây lau nhà trên tay xuống, gãi gãi cái ót.

" Ừm... Đúng vậy, xin hỏi anh tìm cậu ấy có chuyện gì sao?"

" À... không có, cậu có thể chuyển giúp tôi vài lời tới cậu ấy không?"

Chậc, rõ ràng là giọng đàn ông, vậy tại sao người đàn ông này lại dây dưa dây cà như con gà mái già vậy chứ? Cậu ta có thể từ chối sao?

" Anh cứ nói."

" Ờm... Cảm ơn cậu ấy, về chuyện xảy ra sáng nay... ừm... hi vọng cậu ấy không đối xử...với tôi... "

Điện thoại đột nhiên bị cúp, nghe tiếng bíp truyền ra từ ống nghe, Lục Triết có chút khó chịu.

" Thứ gì hãm vậy!"

Lục Triết đặt lại điện thoại của Lê Quân Kì lên tủ, xoay người lại chăm chỉ lau sàn.

P/s: Tặng bạn Đinh Thanh Nhàn chương này nha ❤️ Cảm ơn bạn đã ủng hộ mình suốt thời gian qua☺️

 ........................................ >> Chương 14<<

  

Chủ Nhật, 9 tháng 5, 2021

Chương 8

 

 Edit: Doll

Ăn bữa cơm này cũng không khó khăn như Ninh Sơ tưởng tượng.

So với hồi học cao trung, Yến Hoài trở nên trưởng thành hơn rất nhiều. Ninh Sơn nhìn ra được Yến Hoài không phải người chủ động khơi mào đề tài câu chuyện nhưng một tiếng tiếp theo, không khí giữa hai người cũng không trở nên xấu hổ hơn, cũng không làm cho cậu cảm thấy không thoải mái.

Mà cậu cũng dần dần quen với bầu không khí do Yến Hoài xây dựng, thả lỏng hơn rất nhiều, vậy cho nên cuối cùng mới mơ mơ màng màng bị người ta lừa dối lên xe, muốn đưa cậu về nhà.

Đây là lần đầu tiên sau vụ tai nạn từ bảy năm trước cậu lại một lần nữa ngồi lên ghế phó lái của Yến Hoài.

Cậu vốn tưởng rằng mình không còn bóng ma trong lòng nữa, nhưng trong nháy mắt ngồi lên, bản năng thân thể rất muốn trốn thoát.

Nhìn Yến Hoài mở cửa ghế điều khiển ngồi vào, đầu ngón tay Ninh Sơ không tự giác mà nắm chặt góc áo.

Cậu dùng sức nhắm chặt mắt, cố bình phục tâm tình mà nói đùa:" Ngày thường hẳn là anh sẽ không tự mình lái xe đâu nhỉ, đừng cho tôi xuống mương đấy nhé!"

Bữa cơm hôm nay ăn rất hòa hợp, lời nói của Ninh Sơ cũng không kẹp giao dấu kiếm mà dỗi anh, tự Yến Hoài cảm thấy quan hệ giữa hai người đã gần thêm một chút, đột nhiên tâm huyết dâng trào muốn dọa cậu:" Thật không dám giấu diếm, lần tai nạn xe cộ dẫn đến mất trí nhớ đó chính là tôi tự mình lái xe đấy."

Chính anh cũng không biết chuyện này là như thế nào, rõ ràng ngày thường anh không thích nói đùa, không thích cùng người khác nói chuyện phiếm, không nói nhiều lời vô nghĩa, cũng không thích tiếp xúc gần gũi với người khác...

Có rất nhiều tật xấu, đến đồng nghiệp làm việc nhiều năm bên cạnh anh đều nói anh hỉ nộ vô thường cổ quái và lạnh lùng làm người khác khó tiếp cận được.

Nhưng sau khi về nước và gặp được Ninh Sơ những tính cách này tựa hồ đã hoàn toàn thay đổi, trở nên có chút không giống chính bản thân anh, nhưng sâu trong tiềm thức anh lại không cảm thấy sự thay đổi này có gì không ổn, ngược lại lại có chút quen thuộc khó hiểu.

Chỉ là phương pháp này dường như không có tác dụng với người bên cạnh, anh phát hiện sau khi anh nói câu đó gương mặt vốn không có chút huyết sắc nào của Ninh Sơ lại trở nên tái nhợt thêm vài phần.

Trong lòng Yến Hoài dâng lên một chút hối hận, anh giải thích:" Nhưng lúc đó tôi vừa mới thành niên được một đoạn thời gian, lấy bằng chưa được bao lâu, hiện tại cậu có thể yên tâm."

"Tôi không lo lắng..." Ninh Sơ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như tự lẩm bẩm một mình:" Lúc ấy trên xe chỉ có một mình anh sao?"

Anh sửng sốt một chút không biết vì sao Ninh Sơ lại hỏi cái này, ánh mắt anh lập lòe một chút, bàn tay nhẹ vuốt ve vô lăng nhớ lại:" Tôi không nhớ rõ, nhưng mẹ tôi nói là trong xe chỉ có một mình tôi."

"Đoạn thời gian đó não tôi bị tổn thương, ngày nào cũng ngủ, không đi tìm hiểu tin tức trước khi xảy ra sự việc, sau khi chuyện ngoài ý muốn phát sinh không bao lâu lại bị Yến gia mang ra nước ngoài.

Anh dừng một chút bỗng nhiên mỉm cười:" Nhưng tôi vô tình nhìn thấy một bức ảnh mơ hồ về chiếc xe của mình trên một diễn đàn internet."

Ninh Sơ có chút xuất thần:" Hình ảnh đó làm sao?"

" Chiếc xe lao tới là từ chính diện, nhưng ở hình ảnh chiếc xe của tôi kia bị hỏng nghiêm trọng nhất lại là vị trí điều khiển."

Thân thể Ninh Sơ bỗng nhiên chấn động.

Người bên cạnh chắc chắn mà nói:" Khi tai nạn xe cộ phát sinh, tôi khẳng định lập tức đánh  tay lái nhưng không phải hướng về vị trí lái xe. Nếu lúc đó tôi là người cầm lái..."

-- nháy mắt theo bản năng chuyển phương hướng kia, nhất định là để che chở người nào đó ở ghế phó lái.

Bàn tay phải Yến Hoài chạm vào chiếc nhẫn trên ngón áp út bàn tay trái, ánh sáng màu cam ngoài xe vụt qua cửa sổ đảo qua sườn mặt anh, tưởng như một cuộn phim điện ảnh cũ kĩ được nhuộm vàng nhạt, đem Ninh Sơ trở về buổi chiều hoàng hôn tuổi 17 kia.

Khoảnh khắc sự cố phát sinh khi đó, cậu ngồi ở ghế phó lái cảm thấy trời đất tựa như sắp nứt ra, bên tai là tiếng nổ đinh tai nhức óc, căn bản không kịp chú ý tới bất cứ thứ gì.

Mà giờ phút này chậm rãi nhớ đến, hết hình ảnh này đến hình ảnh khác hiện lại trong tâm trí, trái tim thoáng chốc đau âm ỉ.

Cậu trầm mặc hồi lâu mới mệt mỏi mở miệng:" Kỳ thật không cần phí sức lực đoán nhiều như vậy, mất đi hai năm ký ức đối với anh mà nói cũng không có gì ảnh hưởng, anh nên hướng về phía trước."

Yến Hoài cũng trầm mặc trong chốc lát, lại bỗng nhiên cười khẽ:" Cậu làm sao biết được đoạn ký ức kia đối với tôi không có gì ảnh hưởng ? Mẹ tôi, chú tôi, ông bà ngoại tôi... Mỗi một người đều cảm thấy như thế này - thân thể tôi điều dưỡng  rất tốt, vết thương đã được chữa trị chị không để lại di chứng ảnh ảnh tựa hồ một chút dấu vết cũng không hề lưu lại..."

"... Nhưng chỉ có bản thân tôi mới biết những thứ đó có ảnh hưởng lớn như thế nào."

" Nhưng đã quên hết rồi, còn có cái gì nữa?" Cậu không cho là đúng mà lên tiếng.

" Cậu thật sự muốn biết?"

Ngữ khí người bên cạnh có thay đổi nhỏ, trong lòng Ninh Sơ hơi nhói, bỗng chốc nghiêng đầu tựa lên cửa sổ:" Không muốn, người nhà anh cũng không biết chuyện này tôi cũng không nên biết, nhỡ đâu lại biết được chuyện gì không thể cho người khác biết, bị Yến thiếu diệt khẩu thì sao?"

Yên Hoài hơi bất đắc dĩ mà cong khóe miệng:" Một chút cũng không hiếu kỳ? Người trong giới giải trí không phải rất nhiều chuyện sao?"

"Lòng hiếu kỳ hại chết mèo." Ninh Sơ lười nhác nói.

Yến Hoài liếc mắt nhìn cậu:" Là rất giống mèo, một con mèo ragdoll."

"... Mắt có bệnh thì nhanh đi chữa trị đi."

"..."

Có Ninh Sơ chỉ đường, nửa tiếng sau, chiếc Bugatti màu đen thuận lợi mà chạy đến cửa tiểu khu, cậu gần như sắp ngủ.

" Cảm ơn, đi đường cẩn thận."

Cậu bình tĩnh mà buông xuống một câu, mở cửa xe đang muốn đi, Yến Hoài lại đột nhiên mở miệng:" Không mời tôi lên ngồi một chút?"

Ninh Sơ rũ mí mắt:" Không được đâu."

Quan hệ hiện tại của cậu và Yến Hoài không tốt đến trình độ có thể tới nhà làm khách, nếu không phải mấy ngày nay hay phát sinh và chuyện ngoài ý muốn, có lẽ hai người bọn họ đời này đều sẽ không quen biết thêm lần nữa.

Mà chuyện ngoài ý muốn xảy ra lần đó, sau khi qua đi, bọn họ cũng không nên có liên hệ gì nữa.

Ninh Sơ hít sâu một hơi:" Tôi đi đây, tạm biệt."

Thừa dịp người bên cạnh không nói gì, cậu nghẹt thở buông câu gặp lại sau đó giống như chạy trốn mà xuống xe, bước đi nhanh và tiểu khu.

Không một lần quay đầu lại.

...

Nghi thức khởi động máy của đoàn phim vào buổi sáng.

Hồ Hiểu An tuy rằng không nhanh nhẹn, nhưng là một trợ lý  kiên định, mới sáng sớm đã đến cửa nhà Ninh Sơ đón cậu, thuận tiện giám sát cậu uống thuốc.

Vào thu, thời tiết thành phố xe luôn không quá thoáng đãng, tuy rằng không mưa nhưng mây đen vẫn giăng đầy, cả ngày không thấy mặt trời, thêm vào đó là cảm lạnh và phát sốt sau trận mưa vừa rồi vẫn chưa khỏi, toàn thân cậu không thoải mái cho lắm, thân thể ê ẩm, đầu ngón tay xẹt qua làn da cũng có chút đau đớn.

Cũng may, tiến độ của tuần sau khi khởi động máy tương đối chậm, nữ chính thì tới rồi, nhưng nam chính là một diễn viên trẻ có chút danh tiếng vẫn đang ở đoạn phim khác hoàn thành nốt phần diễn, tuần sau mới có thể tiến tổ.

Nữ chính Uý Thu Nguyệt là một tiểu hoa đán thanh thuần có chút nổi tiếng ra mắt chưa lâu, năm nay mới 22, so với Ninh Sơ còn nhỏ hơn 2 tuổi, lại diễn vai chị cậu.

Cô bé này rất giỏi lấy lòng người khác, gặp ai cũng cười khanh khách, không hề giả tạo, kỹ năng diễn xuất cũng ở mức khá. Việc quay phim mấy ngày nay tương đối dễ dàng mà không gặp trở ngại gì lớn.

Đóng vai lốp xe dự phòng của nữ chính nam thứ hai Thẩm Chân và Nam thứ ba Ngải Lê đều là người mới, một người nhìn thanh tú ôn hòa, một người thì hoạt bát nhanh nhẹn, lớn lên đều không tồi. Ngoại trừ lần đầu tiên gặp Ninh Sơ hôm tổ chức nghi thức khởi động máy có hơi bất ngờ ra, ngày thường cũng coi như ở chung hòa thuận.

Cơn sốt nhẹ của Ninh Sơ trong tình trạng dây dưa dây cà mấy hôm nay bắt đâu có sự chuyển biến tốt đẹp đẹp, nhưng những ngày yên bình dừng lại ngay sau khi nam chính Lăng Đình tới.

Buổi sáng khi Lăng Đình mới tới đoàn làm phim mưa dầm bắt đầu kéo dài, cậu vừa khéo không có suất diễn liền ở nhà nghỉ ngơi đến chiều mới mang theo Hồ Hiểu An gọi xe đến đây, ai ngờ lại đơn độc gặp vị nam chính này ở trong toilet.

Thanh niên thon gầy tuấn tú đang rửa tay, sau khi thoáng nhìn qua cậu đánh giá trên dưới vài lần, lông mày rõ ràng nhíu chặt lại, lạnh lùng hỏi:" Anh là ai?"

Ninh Sơ nhướng mày, bình tĩnh mà đối diện đôi mắt thanh niên:" Xin chào, tôi là diễn viên đóng vai Cố Ngọc trong đoàn phim phim, Ninh Sơ."

" Anh diễn em trai nữ chính?" Sắc mặt Lăng Đình vẫn có chút không tốt như cũ:" Buổi sáng tại sao anh không tới?"

" Buổi sáng? Buổi sáng không có phần diễn của tôi..."

Lời cậu nói còn chưa xong liền bị Lăng Đình lạnh giọng đánh gãy:" Không có phần diễn? Không có phần diễn chẳng lẽ cũng không biết có tiệc hoan nghênh tôi sao? Anh dám trốn? Không cho tôi chút thể diện nào sao? Tôi khuyên anh nên rõ ràng thân phận, tôi là nam chính, còn anh khá lắm cũng chỉ là cái vai phụ nhỏ!!"

Ninh Sơ tức khắc cứng đờ tại chỗ, trước kia cậu cũng biết tên Lăng Đình này nhưng chưa từng thực sự tiếp xúc qua, hoàn toàn không nghĩ tới đối phương có cái tính cách ương ngạnh thế này.

Mà cái tiệc hoan nghênh nói thật dễ nghe, trên thực tế chính là đạo diễn sản xuất lôi kéo mọi người mà thông báo về sự xuất hiện của các nhân vật cho đoàn phim, mọi người chỉ vỗ tay hoan hô vài cái là đã xong việc, sau đó bắt đầu đóng phim, bắt buộc mỗi người đều phải có mặt sao?

Trong lòng cậu cạn lời, cũng lười đi lãng phí tinh lực để giải thích, chỉ gật gật đầu :" Tôi biết rồi. Lần sau nhất định sẽ có mặt."

" Thái độ này của anh là sao?"

Lăng Lình nhìn bộ dáng lãnh đạm của cậu, tựa hồ càng tức hơn, miệng y như súng máy tuôn ra những lời có chút khó nghe:" Anh cảm thấy anh trang điểm thành như vậy ở trong đoàn phim là có thể đè ép tôi? Hẳn là phí không ít tâm tư? Diễn viên tâm cơ quá nặng không phải chuyện gì tốt đâu, tôi nói cho anh biết, hai người chúng ta nếu xuất hiện ở cùng một khung hình, cái fan có thể thấy khẳng định chỉ có một mình tôi."

Trong lòng Ninh Sơ phải trợn mắt nhìn trời cao.

Đây là cái chủng loại người gì thế? Hiện tại rõ ràng là cậu để mặt mộc! Trang điểm đâu mà trang điểm? Lại còn phí không ít tâm tư?!!

Hơn nữa rốt cuộc người này đang nói cái gì? Đến fan xem ai còn phải mang ra so đo? Cậu là một minh tinh tuyến 18, căn bản là không có fan được không?! Có cái gì để so sao?

Ninh Sơ hít sâu một cái, biểu tình chết lặng:" Tôi cảm thấy anh nói rất đúng, nói có sách mách có chứng, khiến người ta không có cách nào phản bác."

Vừa lòng chưa?

Thật đáng buồn chính là, cậu càng thuận theo lời Lăng Đình nói, biểu tình đối phương càng thêm vặn vẹo, thậm chí gương mặt đẹp đẽ kia cũng trở nên dữ tợn.

Ninh Sơ biết những ngày kế tiếp sẽ không tốt đẹp, nhưng cậu không nghĩ tới cái 'không tốt đẹp' này lại đến nhanh như vậy!

Cậu chỉ biết Lăng Đình vào phòng nghỉ đạo diễn Hứa Liên Kiệt, 20 phút sau, lịch diễn của Ninh Sơ hôm nay đã bị dời tới cuối cùng, mà phần cuối cùng là cậu cùng Lăng Đình diễn phối hợp 'em trai của nữ chính bị chết đuối được nam chính cứu lên' bị đổi trực tiếp lên đầu.

Độ sâu của bể bơi đi thuê là hơn 2 mét, nhiệt độ nước cũng không ổn định, lại ở trong nhà  lâu ngày không phơi nắng mặt trời, lạnh lẽo thấm vào da.

Đừng ở bên bể bơi, Ninh Sơ nhìn nụ cười trên mặt Lăng Đình cách đó không xa, trong lòng dần dần nổi lên một cỗ lạnh lẽo tận xương.

................................................................................>>Chương 9<<
 
 

Thứ Bảy, 1 tháng 5, 2021

Chương 7



 Edit: Doll

 Sau khi ra khỏi bệnh viện, Ninh Sơ và Hồ Hiểu An tách nhau ra, ai về nhà nấy.

Lần này kịch bản phim mới là phim hiện đại, hầu hết cách cảnh trong phim đều lấy bối cảnh ở thành phố C, lúc nhân viên của Hoan Duyệt thương lượng với đoàn làm phim giúp cậu cũng không nhắc đến chỗ ở qua đêm  của cậu vì vậy cậu phải về nhà ở.

Nhưng lúc cậu sách theo một túi thuốc bước vào tiểu khu, sau khi đi đến dưới lầu mới bỗng nhiên ý thức được ban nãy ở bệnh viện chưa tìm được chìa khóa, thời điểm cậu rời đi thậm chí còn không nhớ tới việc này...

Đứng ngây ngốc tại chỗ vài giây, Ninh Sơ đột nhiên có loại cảm giác " từ khi Yến Hoài xuất hiện, cuộc sống sinh hoạt bình đạm liền bị vô số những sự cố ngoài ý muốn đánh vỡ."

Cứ như thể người kia trời sinh mang theo thứ từ trường có thể làm nhiễu loạn cuộc sống của cậu.

Thật sự kì quái.

Tình huống trước mắt lúc này đến cái chìa khóa dự phòng cũng không có, cậu chỉ có thể quay lại bệnh viện tìm tiếp nếu không thì cũng chỉ có thể bi thương mà mời thợ phá khóa.

" Đều tại Yến Hoài... đang êm đẹp tự dưng tới bệnh viện để cãi nhau..."

Vừa mắng người cậu vừa quay lưng ra khỏi tiểu khu, lúc này di động trong túi áo bỗng nhiên rung lên hai lần.

Cậu lấy ra nhìn thử, hay lắm! Lại là Từ Vi!

" Ninh tiên sinh, Yến tổng nhặt được một chùm chìa khóa trong phòng bệnh, có phải của ngài đánh rơi không?"

"..."

Là cậu là cậu chính là cậu! 

Ngay tức khắc tâm tình Ninh Sơ trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều, nhanh chóng đáp lại:" Là của tôi. Thật cảm ơn. Hiện tại tôi có thể tới lấy, cô hiện tại vẫn ở bệnh viện hay ở nơi khác?"

Nhưng còn chưa kịp gửi đi, đối phương đã gửi lại một tin nhắn khiến cậu nháy mắt dại ra, hồn lìa khỏi xác."

" Tôi đang ở sân bay, sắp phải bay đến nơi khác sử lí công việc. Chìa khóa đang ở trong tay Yến tổng. Tôi đã đem Wechat của ngài cho sếp, chắc chắn lúc nữa rảnh rỗi sếp sẽ nhắn cho ngài."

WTF?

Chìa khóa nằm ở chỗ Yến Hoài?

Đường đường là đại boss tập đoàn lớn còn kiêm cả chức bảo quản chìa khóa? Tùy tiện phái một người nào đó đưa cho cậu không phải được rồi sao?

Yến thị và  S&U của các người có phải chỉ có mỗi một người là Yến Hoài thôi không? Vậy cái chìa khóa nào trong xưởng cũng do anh ta bảo quản sao? 

Việc gì cũng cần anh tự tay làm lấy? Vị sếp tốt nhất Trung Quốc chỉ đích danh tên Yến Hoài rồi đó!

...

Loại tâm trọng rối rắm phức tạp lại không có lời nào để nói này vẫn luôn kéo dài mãi cho đến khi Yến Hoài liên lạc với cậu vào khoảng một tiếng sau. Và theo sự hướng dẫn của anh, cậu đi bốn cong tám quẹo và từ bên trong tứ hợp viện tận cùng ngõ nhỏ nào đó tìm được anh.

Nai này tựa hồ là một tiệm cơm, nhưng Ninh Sơ chưa từng nghe nói qua, cũng chưa từng thấy một chút tin tức tuyên truyền gì, thậm chí nơi này đến cái bảng hiệu còn không có.

Ngay cửa vào tứ hợp viện đã có một người làm trong quán ra đón cậu, sau khi xác định được thân phận của cậu liền đẫn thẳng cậu vào trong tứ hợp viện, sau khi mở cửa, vòng qua tấm bình phong bằng gỗ đỏ, lại xuyên qua một gian phòng khách kiểu cũ có thể thấy được một hậu viện yên tĩnh.

Trong hậu viện có một cậy đa có thể che khuất gần hết bầu trời, cành lá tươi tốt, trên phiến đá trải rộng rêu xanh, lộ ra một chút mát mẻ. Lại còn có một cái giếng cổ bị cây to che khuất, không khí xung quanh thêm vài phần ẩm ướt.

Dọc theo hành lang gấp khúc đi tiếp một đoạn, phục vụ mới dẫn cậu đến trước một cánh cửa, nhẹ gõ hai cái, đợi bên trong cho phép mới đẩy cửa ra, cúi người làm một cái tư thế mời.

Ninh Sơ gật đầu với cậu ta một cái, cậu mặc y như lúc mới ròi bệnh viện một bộ quần áo bệnh nhân to rộng, kéo chặt áo khoác liền nhấc chân bước qua ngưỡng cửa.

Nhưng cũng không có hình ảnh giống như cậu tưởng tượng, trong căn phòng thoang thoảng hương gỗ, chỉ có một mình Yến Hoài.

Trước mặt anh bày một cái bàn gỗ sưa, trên mặt bàn bày một ấm trà và hai chiếc cốc sứ tráng men xanh, anh ngồi chống cằm, ngón tay gõ lên cạnh bàn một cách chán nản, nghe thấy tiếng động mới nhìn lên.

Trong phòng ánh sáng không quá tốt, cặp mắt kia càng có vẻ thâm sâu khó lường, thời điểm nghiêm túc nhìn chằm chằm rất giống như hai luồng xoáy sâu dưới đáy biển khiến cậu cảm tưởng như sắp bị hút vào.

Ninh Sơ tránh đi ánh mắt nóng bỏng kia, chậm rãi đi tới, phía sau tiếng đóng cửa của cậu phục vụ truyền vào lỗ tai, trong nơi này chỉ còn lại hai người bọn họ khiến cậu có chút bất an lại khẩn trương bước chân không tự chủ được mà dừng lại.

Đôi mắt người ngồi sau bàn hơi lóe, giường như nghĩ đến điều gì đó, đứng dậy:" Cậu muốn mở cửa ra không?"

Ninh Sơ sững sờ, sau đó lập tức phản ứng lại, cậu khẽ lắc đầu:" Cứ như vậy đi, căn phòng rộng như vậy không đến mức khiến tôi phát bệnh được. Yến tổng không cần lo lắng."

" Được, vậy nếu cậu thấy không thoải mái thì nhớ phải nói ra." Yến Hoài nhìn cậu ra hiệu:" Tới đây ngồi đi."

" Không cần đâu. Tôi tới đây lấy chìa khóa xong đi luôn."

Cậu đi đến cạnh bàn rồi đứng yên, ánh sáng u ám che dấu những cảm xúc biến hóa rất nhỏ trên mặt mày, dựa gần như vậy có thể nghe thấy tiếng hít thở nhợt nhạt, có chút ái muội không thể giải thích được.

Bầu không khí này làm cậu phiền lòng muốn châm một điếu thuốc, mấy hôm nay ở bệnh viện, ngày nào cũng bị người ta quan sát mà cậu cũng không nghiên thuốc nặng nên một điếu cũng không chạm qua.

Nghe được lời này, đông tác châm trà trên tay Yến Hoài cũng không thay đổi, ngược lại còn cười nhẹ:" Không thể ở lại cùng tôi ăn một bữa cơm? Hiện tại sắc mặt cậu không được tốt, ra đường lại bị gió thổi, lúc về tới nhà cũng bảy tám giờ rồi, cậu không ăn cơm chiều hay chính bản thân cậu nấu hoặc  là gọi cơm ngoài?"

Dù tôi có tự nấu hay gọi cơm ngoài hình như đều không có liên quan chút gì đến ngài cả, đúng không Yến đại thiếu gia!?

Ninh Sơ bất đắc dĩ bĩu môi:" Anh rốt cuộc có đưa chìa khóa cho tôi không?"

Đối phương nhàn nhạt nhìn cậu:" Không, đưa cậu khẳng định cậu sẽ đi về luôn, hôm nay tôi không muốn ăn cơm một mình, sao có thể dễ dàng đưa cho cậu?"

"...???"

Anh tốt xấu gì cũng là người đứng trên đỉnh kim tự tháp có thể hô mưa gọi gió, chơi xấu như vậy thật sự ổn sao?

Ninh Sơ nhất thời bị lời này làm cho hóa đá, tinh thần bị kích thích, còn chưa kịp tỉnh táo lại bỗng nhiên choáng váng, thân thể nghiêng ngả lảo đảo.

" Cậu bị sao vậy?"

Người cách đó không xa tay chân nhanh lẹ vài bước vọt tới đỡ cậu, thân thể dán sát lại ôm lấy eo cậu, tự nhiên quen thuộc như thể hành động này thường xuyên xảy ra, giống hệt như phản xạ có điều kiện.

Chóp mũi vương vấn mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ cần cổ trắng ngần của Ninh Sơ, khác hẳn với mùi thuốc lá nhàn nhạt Yến Hoài ngửi được trong thang máy Hi Thiên lần trước, loại mùi hương này quen thuộc như giấc mơ không rõ ràng trong đêm khuya, cảm giác quyến luyến cùng nhớ nhung không hề có dấu hiệu báo trước mà ập thẳng vào linh hồn.

Yến Hoài hơi giật mình, kinh ngạc mà nhìn chằm chằm sườn mặt của người này, nốt ruồi đỏ ở đuôi mắt kia như giọt máu ở đầu tim làm anh sinh ra một cảm giác khổ sở không giải thích được, trái tim bỗng dưng co rút đau đớn.

" Cậu..."

Cậu và tôi, có từng quen nhau phải không?

...

Sau một lúc choáng váng mới phục hồi tinh thần lại, mí mắt Ninh Sơ giật giật hai cái , cậu nhíu mày lùi về sau một bước, đem chính mình từ trong  vòng vây ấm áp của Yến Hoài cứu ra.

    Cậu lạnh nhạt nói: "Không có việc gì, chẳng qua là không nghĩ tới  da mặt Yến Tổng có thể dày thế này nên có chút bị dọa  thôi."

    Trong chốc lát không ai nói chuyện, Cậu nâng mắt, mới thấy ánh mắt Yến Hoài , thẳng thừng mà  nhìn cậu, ánh mắt tối nghĩa không rõ, tựa như đang suy nghĩ điều gì, lại giống như đang nghi ngờ cái gì đó.

Trong lòng Ninh Sơ lộp bộp một chút, duỗi tay ra búng trước mặt anh một cái:" Yến tổng hoàn hồn!"

Đối phương không bị kinh sợ chút nào, ngược lại lại sửng sốt vài giây sau đó mới chậm rì chớp chớp mắt, nhìn  chằm chằm cậu rồi mở miệng :" A... Cậu muốn ăn cơm sao?"

Ninh Sơ:"..."

" Cậu không ăn chút gì đó với cái thể lực này thì không thể trở về, kiểu gì cũng nằm xuống ngang đường." Biểu tình Yên hoài dần dần khôi phục lại bình thường :" Đến lúc đó xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn người đầu tiên cảnh sát tìm đến chính là tôi."

" Có thể đừng rủa tôi không?" Ninh Sơ ghét bỏ mà trợn trắng mắt.

" Hơn nữa cậu càng không muốn ở cạnh tôi tôi sẽ càng cảm thấy..."

Người trước mắt không rõ ý vị mà cười cười, nhìn đến trong lòng Ninh Sơ phát lạnh:" Cảm thấy cái gì?"

"... Cảm thấy cậu cùng tôi trước kia có phải từng có quan hệ gì hay không?"

Đồng tử Ninh Sơ chợt co lại.

... Chẳng có mối quan hệ nào cả, chỉ là mối tình đầu của anh thôi.

Nhưng trên mặt cậu vẫn còn duy trì bình thản giống như vừa rồi, nhìn không ra một chút dị thường nào cả:" Yến tổng lại nói đùa à, lần ở Hi Thiên đó hẳn là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt."

" Phải không? Nhưng tôi lại cảm thấy không phải." Yến Hoài nhìn chăm chăm vào mắt cậu, như một người thợ săn đang quan sát sơ hở của con mồi hoặc là đang chờ đợi thời cơ nào đó.

" Đương nhiên rồi." Ninh Sơ bình tĩnh rũ mắt:" Nếu không tại sao hai chúng ta đều không có chút ấn tượng nào về nhau."

" Cũng đúng." Yến Hoài lùi về sau một bước mở miệng.

" Nếu trước kia tôi từng gặp qua cậu nhất định không có khả năng quên mất."

Tại sao lại không có khả năng? Ninh sơ châm chọc mà cong khóe miệng.

Cảm giác thân thể cùng nhịp đập trái tim còn không chịu người khống chế  huống chi là tình cảm cùng ký ức hư vô mờ mịt?

Trên đời này chuyện không thể ngờ xảy được ra nhiều lắm.

" Trên thực tế tôi từng mất đi một phần ký ức." Yến hoài đi đến sau bàn ngồi xuống , ngẩng đầu nhìn cậu:" Ăn một chút gì đi, nơi này gọi đồ ăn rất nhanh."

Ăn đi, chỉ một bữa cơm mà thôi, cũng sẽ không mất miếng thịt nào.

Ninh Sơ lặng lẽ thở dài chậm rãi ngồi ở đối diện anh:" Mất trí nhớ? Cuộc đời Yến tổng thật đúng là đặc sắc."

Thấy cậu rốt cuộc chịu thua mà ngồi xuống, Yến Hoài với vuốt mép bàn tìm một cái nút, ấn xuống thông báo cho nhà bếp muốn gọi đồ ăn.

" Đừng gọi tôi là Yến tổng, nghe cứ như cậu đang mắng tôi ấy, gọi tên tôi đi, Ninh Sơ?"

Hai chữ cuối cùng kia cách thời gian bảy năm được Yến Hoài dùng giọng điệu như vậy gọi ra, ngón tay Ninh Sơ đặt trên bàn không tự giác mà cuộn lại, môi mấp máy hai lần mới nhẹ giọng mở miệng.

" Được, Yến Hoài."

Giường như người đối diện bởi vì câu nói này của cậu mà hai mắt sáng thêm một ít, không giống như mọi lần đối với người khác vẫn lạnh nhạt thấu xương, đôi mắt kia như hai viên hắc diệu thạch đầy ôn nhuận cực kỳ chuyên chú , ảnh ngược bên trong chỉ có bóng dáng cậu.

Ninh Sơ không kịp trốn tránh, trong lòng có chút khó chịu, rất muốn không quan tâm gì cả mà lao ra ngoài chạy trốn, sau đó lại cảm thấy sau khi chạy trốn trong lòng khẳng định sẽ bị đè nén đến hoảng.

Cậu đơn giản không nói lời nào, không chút để ý mà nghe Yến Hoài kể lúc tỉnh lại sau tai nạn xe cộ bị bác sĩ chẩn bị mất ký ức hai năm như thế nào, sau đó nói đến quá trình đi nước ngoài tính dưỡng và học tập.

Cậu không biết vì sao Yến Hoài lại kể chuyện này cho cậu, cũng không muốn hỏi, chỉ an tĩnh mà nghe.

Đối phương nói chuyện rất chậm miêu tả hết tất cả mọi chuyện thật kỹ, Ninh Sơ nghe đều cảm thấy mọi chuyện tựa hồ cách cậu rất xa xôi, thật giống như hai đường thẳng cắt nhau, sau khi qua cái giao điểm duy nhất kia sẽ càng ngày càng xa không bao giờ gặp lại.

Tầm mắt cậu rơi xuống chiếc nhẫn màu bạc trên ngón tay áp út bàn tay trái của Yến Hoài, lại chậm rãi rời đi.

Hai đường thẳng thẳng tắp phương hướng không giống nhau tạo ra khoảng cách lớn như vậy, cái giao điểm bé nhỏ kia cũng trở nên nhỏ bé không đáng kể chút nào.


..............................................................................................>>Chương 8<<

 

 

Chương 6: Ở bên nhau lâu dài

  Edit: Doll Tôi lấy một quả táo từ mâm đựng trái cây, laptop của Tiếu Văn để trên bàn trà đang mở, tôi liếc mắt thấy  ——  《Nhật ký ngạo kiề...